Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 57: Nghiên Thải Vi chấn kinh đám người

Chương 57: Nghiên Thải Vi chấn kinh đám người


Liên tục thêm 2 q·uả c·ầu l·ửa, làm phía trước bản thể của đám dây leo kia có vẻ không chịu nổi nhiệt độ, nên đã lộ diện trên mặt đất.

Toàn bộ cơ thể nó hoàn toàn được tạo thành từ những rễ cây màu đen cuộn tròn vào nhau, trên đầu của nó là những cánh hoa khổng lồ màu đen sần sùi, đang không ngừng mở ra khép vào tạo ra những tiếng lạch cạch khó chịu.

Xung quanh nó được bao phủ bởi rất nhiều những rễ cây, và chúng đang không ngừng đung đưa trong không khí, như những con rắn không đầu đang quằn quại một cách đau đớn. Trong số đó có 4 sợi rễ thô to hơn tất cả, chỉ là chúng đang cắm sâu trong đất, không hề được lộ diện trong không khí.

Không biết toàn bộ cơ thể nó to lớn bao nhiêu, nhưng từ phần nhô lên khỏi mặt đất, nó đã cao 3 mét có thừa. Với hình thể này của nó làm cho đám người cũng có chút áp lực, nhất là những người đang ở cấp 1.

Nhưng một phần thân thể của cây hoa biến dị này đã bị thiêu đốt cháy đen, làm cho bọn hắn tự tin hơn rất nhiều.

Cao Phương thấy được bản thể đám dây leo kia rốt cục xuất hiện, hắn cũng xem như thở ra một hơi. Con quái vật này mà nằm yên ở dưới đất thật đúng là làm khó cho hắn, dù sao dị năng của hắn không thích hợp cho việc đào đất.

Nhưng nếu nó đã xuất hiện, như vậy thì dễ hơn rất nhiều. Hắn liếc qua vẫn rất ung dung Đoàn Soái, cuối cùng quyết định không yêu cầu hắn tiếp tục dùng dị năng, nếu là như vậy lúc chia chiến lợi phẩm sẽ rất bất lợi cho hắn.

Hắn lên tiếng: “Đoàn Soái, ngươi nghỉ ngơi một lúc, việc còn lại để chúng ta lo”

Nói hắn nhìn về phía đám người: “Cùng lên”

Đám người gật đầu đáp lại.

Thấy vậy Cao Phương đầu tiên lao về phía cây biến dị.

Đoàn Soái cũng không nói gì, hắn chỉ vô tư nói tốt.

Biến dị cây kia nhận ra được Cao Phương đang tiến về phía mình, không biết bằng cách nào đó nó lại lần nữa rít lên, như thể biểu thị giận dữ của mình.

Không chờ Cao Phương tiếp cận nó, dưới lòng đất đã lao lên 2 sợi dây leo nghênh tiếp hắn.

Nhìn thấy 2 sợi dây leo đâm về phía hắn, Cao Phương hơi co người lại sau đó nhảy qua một bên. Chỉ là hắn vừa mới tiếp đất, thì bên dưới lại xuất hiện thêm một đầu dây leo nữa.

Hắn biết không thể tránh, nên chỉ có thể đưa ra nắm đấm chống đỡ. Nắm đấm của hắn cùng sợi rễ liên tục va chạm nhau, liên tục tạo ra những tình huống cát bay đá chạy.

Trường Cửu thân hình to lớn cũng lao lên quấn lấy 1 sợi dây leo. Hai người liên tục đánh vào những dây leo kia, khiến chúng thỉnh thoảng lại bị bong tróc lớp ngoài, chỉ là rất nhanh đám dây leo lại hồi phục như chưa có gì xảy ra.

Không những thế, qua thời gian những vết thương cháy đen trên thân của nó cũng đang dần hồi phục.

Thấy được cảnh này, Cao Phương nhăn mày. Hắn hiện tại đã biết vì sao sau khi cắt bị đứt, dây leo nó lại như chưa từng xảy ra gì như vậy rồi, bởi nó có sức phục hồi cực kỳ kinh người.

Hai người liên tục ra vào, thay phiên nhau kiềm chế lại 4 sợi dây leo chính của nó. Đám người Thanh Nguyên, Cao Kiến cũng bắt đầu tiến lại gần tiếp xúc với những dây leo ngắn khác.

Chỉ là bọn hắn không phải dị năng liên quan đến lực lượng, nên phải cầm theo côn sắt để gây sát thương.

Với lợi thế tốc độ, Thanh Nguyên có thể ra vào dễ dàng, nhưng cũng không gây ra bao nhiêu sát thương. Chỉ là lúc hắn định áp sát hơn vào thân cây thì một âm thanh nhắc nhở vang lên:

“Lùi lại” Cao Kiến hét lên.

Thanh Nguyên tuy không biết tại sao, nhưng kinh nghiệm cùng nhau chiến đấu làm hắn theo bản năng nghe theo Cao Kiến. Hắn nhẹ nhàng co người lại, sau đó nhảy lùi ra phía sau.

ẦM

Một tiếng vang lớn vang lên.

Nhìn lấy 1 mét hố sâu trước mặt, Thanh Nguyên mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn vừa thấy cây biến dị dùng một tốc độ kinh người co lại thân cây, sau đó dùng bông hoa khổng lồ đầy gai trên đầu gặm một đi mất một mảng đất lớn.

Đám người ở gần thân cây nhìn thấy kinh dị như vậy một màn, cũng bị dọa một phen hết hồn, sau đó lục tục lui ra.

Đang ở vòng ngoài chiến đấu với 4 sợi dây leo chính Cao Phương thấy cảnh này cũng không còn cách nào khác, hắn thét lên: “Ninh Thanh Phong, Đường Y, Nghiên Thải Vi đến lượt các ngươi”.

Ba người nghe được đến tên mình, cũng bắt đầu lên tinh thần. Bọn hắn đến giờ vẫn chưa ra tay, bởi vì sợ gây sát thương lên cho đồng đội, sau khi thấy đám người rút lui bắt đầu điều khiển dị năng của mình.

Một bên Nghiên Thải Vi vừa chờ Ninh Thanh Phong cùng Đường Y phóng ra cầu lửa, vừa tiếp tục thêm năng lượng cho đòn tấn công của mình. Bởi vì dị năng của 2 bên đối lập nhau, cho nên phải cẩn thận để không bị ảnh hưởng, triệt tiêu lẫn nhau.

Hai quả cầu lửa lấy đi gần 1 phần 3 năng lượng của Ninh Thanh Phong cùng Đường Y bắt đầu lao về phía biến dị cây, trên đường đi chúng bắt đầu có xu hướng hòa vào nhau sau đó hình thành nên một đòn tấn công mạnh hơn.

Đây là cách mà bọn hắn trước đó đã kết hợp với nhau, thêm nữa lần này vì để có thể gây ra được sát thương cho nó, hai người đã dùng đến 1 phần 3 năng lượng của mình.

Cảm nhận được đòn tấn công uy h·i·ế·p được đến mình, biến dị cây kia bắt đầu điều động phần lớn dây leo chắn ở phía trước người.

Một tiếng nổ vang lên, phía trên thân cây đầy sợi rễ của nó bắt đầu xuất hiện những vết cháy xém, có vài sợi thậm chí bị cháy thành than.

Ninh Thanh Phong cùng Đường Y thấy được đòn tấn công có tác dụng, có chút vùi mừng.

Hai người nhìn qua Thải Vi, chờ nàng dùng đòn tấn công của mình.

Chỉ là không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua đã khiến 2 người ngây ngẩn cả người.

Một cơn lốc nước cao bằng 2 tòa tầng lầu đang xoay với tốc độ cao xuất hiện trước người Thải Vi. Hai người chỉ thấy nàng nhẹ nhàng đẩy bàn tay ngọc của mình về phía trước, sau đó cơn lốc lấy tốc độ kinh người lao về phía trước.

Trên đường đi cơn lốc thậm chí càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhanh, lúc sắp chạm đến trước biến dị cây nó đã to lớn tòa nhà 3 tầng lầu.

GRITTT

Đám người chỉ nghe được chìm trong cơn lốc, đang không ngừng rít gào biến dị cây

CRẮCCC

Kèm theo đó là tiếng xoắn gãy của đám dây leo.

Sau mười mấy hơi thở, có vẻ như đã tiêu tốn kha khá năng lượng, Thải Vi dừng lại việc cung cấp năng lượng cho dị năng. Cơn lốc bắt đầu tan rã, một lượng lớn nước chảy ra xung quanh, phần lớn chúng chảy vào những cái hố mà trước đó Đoàn Soái đã tạo ra.

Đám người nhìn bị gọt đi một vòng lớn biến dị cây, sau đó lại nhìn lại Thải Vi. Bọn hắn thật đúng là không biết trong căn cứ còn có một con quái vật như vậy.

Một bên đám người Thanh Nguyên nhìn lắm thành quen, không một chút kinh ngạc.

Theo trong miệng Cao Đường, bọn hắn biết được Thải Vi đang mạnh lên từng ngày. Cứ tiếp tục như vậy thì rất nhanh, thậm chí trong mấy ngày tới đây thôi có thể nàng sẽ là 1 dị năng giả cấp 3.

Bọn hắn biết được tại sao nàng lại tiến bộ nhanh như vậy, nhưng cũng không ai đứng ra vạch trần chuyện này cả. Dù sao việc Thải Vi càng mạnh, thì bọn hắn cũng càng an toàn, thêm nữa với mối quan hệ hiện tại, sau này nàng lên cấp 3 cũng có thể hỗ trợ bọn hắn đôi chút. Nên cũng không ai lại nhiều chuyện vạch trần chuyện này làm gì.

Đường Y một bên có chút sợ hãi, cũng như ghen tị.

Sợ hãi bởi vì thứ sức mạnh khủng khiếp kia, còn ghen tị là bởi nàng cũng nghe đồn một số chuyện về Thải Vi cùng Nguyệt Sinh.

Nàng biết trước đó Thải Vi chỉ là một người bình thường, sau đó không biết được bằng cách nào đó đã có được cơ hội trở thành dị năng giả từ Nguyệt Sinh. Sau đó một đường tiến lên trở thành dị năng giả cấp 2, thậm chí còn trở nên mạnh mẽ như hiện tại.

Nàng cùng Thải Vi rất ít tiếp xúc cùng nhau, nên cũng biết rất ít về nàng. Nhưng nhìn vào những người đồng đội của Thải Vi là biết, chỉ có Trường Cửu là mới vào cấp 2 không lâu, còn lại đều là bồi hồi ở cấp 1. Nhưng Thải Vi một mình đã vào cấp 2, thậm chí tiến ra một bước rất xa, nếu nói nàng không cần sự trợ giúp từ Nguyệt Sinh thì chắc chắn không ai sẽ tin.

Từ một vài tin đồn trong căn cứ trước đó, cùng với kinh nghiệm là một người phụ nữ của nàng, nàng biết được thứ đáng giá duy nhất một người phụ nữ có thể đưa ra trao đổi chính là thứ kia.

Nhưng nàng cũng không trách gì Thải Vi, bởi vì nếu đặt nàng trong trường hợp của Thải Vi, nàng cũng sẽ làm vậy mà thôi. Thậm chí sau khi được chứng kiến thứ sức mạnh kia, rất nhiều người nếu có cơ hội, cũng sẽ chọn làm vậy mà thôi.

Thế giới hiện tại đã thay đổi rất nhiều, chỉ có nắm trong tay sức mạnh, mới đại biểu là mình đang sống. Còn không có sức mạnh, thì cũng chỉ bị những kẻ mạnh hơn chà đạp dưới chân mà thôi.

Một bên Cao Phương thấy được cảnh này, hắn có chút âm trầm. Là người đứng đầu một căn cứ, nhưng có thể những dị năng giả dưới quyền, lại có chút vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Nhưng rất nhanh hắn điều chỉnh lại tâm tính, sau đó cùng với Trường Cửu tiến lên xử lý sắp chịu không nổi biến dị cây.

Sau một phen vật lộn, cuối cùng hắn cũng nắm trong tay được một viên dị năng cấp 2.

Cảm nhận được nguồn dị năng mạnh mẽ đang cuộn trào trong tay mình, Cao Phương thật muốn một mình cuỗm đi viên tinh hạch này. Chỉ là lý trí nói cho hắn là không thể.

Hắn nhìn về phía kè kè một một Cao Nguyệt Nhất Hào, sau đó hắn có chủ ý. Hắn đưa viên tinh hạch cho Cao Nguyệt rồi lên tiếng:

“Viên tinh hạch này tạm thời ta để ở chỗ Cao Nguyệt, chờ sau đó kết thúc hành trình chúng ta lại chia như thế nào?”

Đoàn Soái thoải mái đáp ứng: “Ta không có ý kiến”.

Thải Vi cũng không ý kiến gì, chỉ đơn giản đáp tốt.

Đám người thấy 2 người đóng góp nhiều nhất không nói gì, cũng hiểu chuyện gật đầu đáp tốt.

Cao Phương thấy vậy thì gật đầu vừa ý, rồi tiếp tục lên tiếng:

“Tốt, như vậy thì chia nhau ra tìm kiếm một chút xung quanh, xem thử có thu hoạch được cây có hạt năng lượng kia không. Còn Cao Nguyệt, ngươi kiểm tra những người bị thương, sau đó chữa trị cho bọn hắn.”

Đám người gật đầu sau đó lục tục rời đi.

Thải Vi đứng đó quan sát đám người một lượt, sau đó cũng đi cùng Cao Đường tìm kiếm.

Trước khi rời đi, nàng không quên liếc mắt về phía Nhất Hào một lượt.

Nàng có chút nghi ngờ lý do mà Nguyệt Sinh để người kia theo tới đây. Nàng quan sát được, từ đầu tới giờ người kia chỉ luôn đi bên cạnh Cao Nguyệt mà không hề làm bất cứ điều gì. Nó khiến nàng nghĩ đến việc, người này được phái ra để bảo vệ cho Cao Nguyệt hơn là tìm kiếm thứ gì khác.

Nếu là như vậy, nàng nghĩ mình lại sắp có một người có thể lôi kéo. Chỉ là không biết Cao Nguyệt nắm giữ thứ gì, khiến cho Nguyệt Sinh phải phái người đi theo bảo vệ như vậy.

Nàng không nghĩ chỉ đơn thuần là giống như nàng, nuôi để thịt như vậy. Bởi vì nàng đến bây giờ còn chưa có đãi ngộ cao như vậy đâu.

Nhưng suy nghĩ của nàng đột nhiên bị khựng lại, bởi khóe mắt của nàng vừa mới lướt qua được thứ gì đó.

Chương 57: Nghiên Thải Vi chấn kinh đám người