Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Một chút thu hoạch

Chương 58: Một chút thu hoạch


Nàng quay người lại, sau đó nhìn về phía đang lẻ loi một mình sinh trưởng một cây dây leo.

Nó không lớn, chỉ cao ngang đầu gối mà thôi. Toàn thân bóng loáng, có chút như ngọc, lại có chút mũm mĩm đầy sức sống.

Nó thân chính như được 3 dây leo nhỏ tạo thành, phía trên đó sinh trưởng lấy một nhóm quả như đậu. Nàng sáng mắt lên, có lẽ đây chính là thứ mà bọn hắn tìm kiếm, nàng lên tiếng:

“Cao Đường, bên này”

m thanh của nàng thu hút không chỉ Cao Đường, mà còn những người khác, bọn hắn đều đồng loạt nhìn qua đây.

Cao Đường nghi ngờ đi qua.

Chỉ là khi nàng nhìn về hướng tay Thải Vi đang chỉ, nàng vui mừng không tự chủ được thốt lên: “Đây chẳng lẽ là…”

Một bên Thải Vi không xác định nói: “Có thể là vậy”

Nói nàng ngắt xuống một quả, sau đó bóc ra. Phía trong là một hàng chỉnh tề những hạt đậu mượt mà, trong veo. Sau khi không còn lớp vỏ bảo vệ, những hạt đậu này bắt đầu tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ.

Tuy nói có thể so sánh với tinh hạch cấp 2 thì hơi quá, nhưng mà tinh hạch cấp 1 chắc chắn được.

Chỉ là nàng có chút do dự, không dám bỏ vào miệng.

Nhìn ra được sự do dự của nàng, Trường Cửu tiến lên:

“Để ta thử cho, nếu có vấn đề thì với cơ thể của ta cũng không đến nỗi ngay lập tức c·h·ế·t sốc”.

Thải Vi có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng lấy ra một viên trong số 4 hạt đưa cho Trường Cửu.

Trường Cửu không do dự nuốt vào.

Đám người như thể nín thở để theo dõi xem Trường Cửu có dị biến gì không.

Chỉ là qua một hồi lâu, Trường Cửu cũng không có biểu hiện gì làm bọn hắn có chút hồi hộp.

Đúng lúc này Trường Cửu mở miệng: “Có thể đây chính là thứ mà chúng ta cần. Ta có cảm giác nuốt một viên vừa rồi có thể so với năng lượng dị năng của nửa viên tinh hạch mà ta có thể hấp thu.”

Nghe được như vậy, Thải Vi vui mừng thu hồi những 3 viên còn lại. Sau đó nhìn lại trên cây kia, trên cây hiện tại còn 3 quả như vậy nữa. Mà mỗi quả lại có 4 hạt, nếu như Trường Cửu nói như vậy thì 3 quả này thì tương đương với 6 viên tinh hạch cấp 1.

Nàng vui vẻ thu hết 3 quả kia vào túi, sau đó nói với đám người: “Đợi sau khi kết thúc, chúng ta lại chia nhau”.

Đám người vui vẻ gật đầu.

Thanh Nguyên một bên lên tiếng: “Để ta đi báo cho Cao Phương một tiếng”

“Tốt” Thải Vi nói tốt.


Nhìn thấy trước mắt cây dây leo nhỏ này, Cao Phương có chút không biết làm sao. Bản ý của hắn là muốn thu đám dây leo này về trồng trong căn cứ, nhưng lại không biết làm sao để bảo quản chúng.

Nhìn thấy được đang phân vân Cao Phương, Cao Nguyệt đưa ra ý nghĩ của mình:

“Hay là chúng ta sẽ thu hoạch những cây này trên đường trở về, ta nghĩ trên đường tiến lên sẽ phải chiến đấu khá nhiều, không thích hợp cho việc bảo quản những thứ này”.

Sau một lúc suy nghĩ, Cao Phương cũng chỉ có thể đồng ý với ý kiến này: “Tốt”.

Đang lúc đám người cho rằng sẽ chỉ gặp được một gốc như vậy, thì đằng xa truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Bên này”.

Đám người nghe tiếng đi qua, khi tới nơi thì đã thấy Vu Nhạc đã nhẹ nhàng hái xuống tất cả quả năng lượng, sau đó nhét vào túi.

Đám người có chút thất vọng, trong lòng liên tục than tại sao đó không phải là mình.

Nhìn thấy thất vọng đám người, Cao Phương lên tiếng: “Tiếp tục tiến lên luôn luôn có cơ hội”

Đám người cũng chỉ có thể tiếp tục tiến lên với hy vọng lần tới mình sẽ may mắn.


Đứng trên đỉnh một tòa nhà, Nguyệt Sinh quan sát lấy như thủy triều zombie đang di chuyển trên đường.

Những nơi chúng đi qua đều không chừa lại thứ gì, người thường, dị năng giả hay biến dị thực vật tất cả đều bị chúng nuốt sạch. Thậm chí khi gặp zombie khác chúng cũng ăn sạch sẽ không chừa lại một mảnh.

Xa xa thỉnh thoảng có vài dị năng thấy được cơn thủy triều zombie này, cũng chỉ có thể núp một góc rồi run lẩy bẩy, cố gắng không để chúng biết được bọn hắn đang trốn ở đó.

Thấy được cảnh này, Nguyệt Sinh tương đối hài lòng, bởi đây chính là đội quân zombie mà hắn đang xây dựng.

Bởi vì trung tâm thành phố đang dần được kiểm soát bởi dị năng giả, nên hắn đang cho chúng di chuyển đến phía đông ngoại ô thành phố.

Thêm nữa, ở đây zombie cũng bắt đầu có dấu hiệu giảm mạnh làm quá trình phát triển của chúng bị chậm lại, cho nên việc di chuyển để tìm kiếm thêm nguồn thức ăn cũng là điều nên làm.

Đứng phía sau hắn là một nữ zombie, nó cơ thể tuy có chút sẫm màu cùng khô héo.

Nhưng từ vóc dáng cùng khuôn mặt kia có thể thấy được. Trước lúc biến thành zombie, nhan sắc của nó có thể làm không biết bao nhiêu kẻ khác giới phải sa lầy trong đó.

Nó chính là nguyên nhân tại sao không có Nhất Hào mà Nguyệt Sinh vẫn có thể điều khiển đám zombie di chuyển.

Nguyệt Sinh đã lấy tên cho nó là Nhị Vũ, một trong số 3 con zombie cấp 2, chỉ là giờ đây nó đã là zombie cấp 3.

Nhưng để Nguyệt Sinh có chút thất vọng đó là, tuy Nhị Vũ có thỉnh thoảng có thể phát ra âm thanh, nhưng nó không thể giao tiếp trôi chảy cùng hắn như Nhất Hào.

Nhưng may mắn là nó có thể hiểu được một số ý đơn giản mà hắn giao ra, cho nên hắn có thể giao nhiệm vụ di chuyển đám zombie cho nó.

Hiện tại quy mô của đám zombie đã lên tới 3 ngàn có thừa, trong đó có tới gần 20 con zombie cấp 1, cùng với 5 con zombie cấp 2, thêm nữa Nhất Hào cùng Nhị Vũ.

Nếu so sánh với quy mô những căn cứ khác trong thành phố này, không nói quá khi bọn chúng có thể san bằng tất cả.

Nhưng cũng không có gì là tuyệt đối, nên hắn hiện tại cần từ bỏ đi săn hôm nay, để đi theo và đảm bảo là không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Chỉ là đám zombie di chuyển không phải là quá nhanh, chỉ sợ muốn đến được địa điểm mà hắn mong muốn có thể trời đã tối.

Đúng lúc này có một thứ lọt vào cảm giác, hắn dần đưa tầm mắt về phía xa. Ở đó hắn cảm nhận được có rất nhiều zombie đang tụ tập, có ít nhất là 1 ngàn con đang ở đó.

Với quy mô như vậy, chắc chắn là có zombie dẫn đầu, chỉ là hắn không cảm nhận được nó.

“Có thể nó nằm ngoài phạm vi cảm ứng” hắn nghĩ lấy trong lòng.

Nhưng sau khi tiến thêm một đoạn, Nguyệt Sinh bắt đầu cảm nhận được có một nguồn năng lượng mạnh mẽ lọt vào cảm giác.

“Là zombie cấp 3”

Hắn nhìn về sau, nơi Nhị Vũ đang đứng sau đó nghĩ lấy: “Cũng nên cho nàng trình diễn sức mạnh, chỉ là…”

Vừa nghĩ hắn đưa mắt về lại phía xa xa.

Chỉ là con zombie kia có vẻ thời gian bước vào cấp 3 nhiều hơn so với Nhị Vũ, cho nên khả năng là nàng chiến thắng là rất khó.

Nhưng hắn cũng không có ý định để nàng rút lui, dù sao gặp được cấp 3 cũng không phải dễ.

Đám zombie vẫn tiếp tục tiến lên, mà không hề hay biết phía trước có cả hơn ngàn đồng đội đang đợi lấy chúng.


Thời gian dần dần trôi qua, bắt đầu có vài con zombie đi đầu đụng phải một vài con zombie đi lẻ bên kia.

Vừa cảm nhận đối diện cũng có đồng loại như mình, những con zombie đi đầu bắt đầu gào lên, sau đó lao lên tấn công đám zombie đối diện.

Đây chính là cách chính mà thời gian qua Nguyệt Sinh dùng để nuôi đám zombie của mình, đó chính là để chúng tiêu hóa tất cả những gì mà chúng bắt gặp được.

Những con zombie này được Nhất Hào đánh dấu, cho nên chúng có thể nhận ra được ai là đồng minh và ai là kẻ địch, nên cũng không cần sợ chúng sẽ ra tay đánh lẫn nhau.

Những con zombie đối diện kia có vẻ cũng đã được đánh dấu, nên chúng có thể biết được đám zombie của Nguyệt Sinh là địch.

Khi thấy đoàn zombie của Nguyệt Sinh lao tới, chúng cũng bắt đầu càn lên tấn công ngược trở lại.

Hai nhóm nhỏ zombie va chạm vào nhau gây ra động tĩnh, làm cho những con zombie ở xa cũng bắt đầu chú ý tới.

Số lượng zombie tham gia cuộc xung đột càng ngày càng nhiều. Chỉ từ mười mấy con lúc đầu, bắt đầu lên đến mấy trăm, sau đó lên đến hàng ngàn.

Bởi vì số lượng quá lớn, có một vài nhóm zombie còn tràn vào những ngôi nhà đổ nát xung quanh, có thậm chí còn trèo lên cả mái nhà, chiến đấu loạn cả một đoàn.

Hiện trường một mảnh hỗn độn, không biết đâu là địch đâu là bạn.

Nhưng bởi vì số lượng áp đảo, thêm nữa bên Nguyệt Sinh còn có đến 5 con zombie cấp 2 cùng 20 con zombie cấp 1, cuộc chiến đang cực kì về một phía.

Bên kia có thể nói là cũng có vài con zombie cấp 2 cũng như cấp 1, nhưng số lượng thua quá nhiều.

Bình thường zombie cấp thấp khi gặp zombie cấp cao hơn sẽ bị áp đảo rất mạnh, thậm chí không còn tinh thần để chiến đấu.

Nhưng những con zombie ở đây hoàn toàn không có dấu hiệu nào của việc bị áp đảo cả, bọn chúng thậm chí hoàn toàn không quan tâm đối thủ của mình là cấp 1 hay cấp 2.

Chúng chỉ biết là phải tấn công, và tiếp tục tấn công những kẻ địch trước mặt.

Chương 58: Một chút thu hoạch