Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 59: Thảm không thể tả

Chương 59: Thảm không thể tả


Đằng xa, trong một căn nhà 2 tầng lầu. Một tên thanh niên tràn đầy hoảng sợ thông qua cửa sổ tầng 2, quan sát lấy 2 đám zombie đang đánh nhau.

Hán có chút run rẩy nói: “Đại…đại ca, có chuyện lớn…”

Chỉ là còn chưa nói xong, bên cạnh hắn đã đi đến một tên tráng hán 2 mét có thừa, cùng tướng mạo thô kệch, mang theo chút không vui lên tiếng:

“Đám zombie kia đột nhiên làm gì mà ồn ào…?”

Trong lúc nói chuyện, hắn đưa tầm mắt ra xa. Chỉ là khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ngoài kia, đồng tử không tự chủ được co lại, sau đó cũng quên mất hắn muốn nói gì.

Lúc này âm thanh của tên thanh niên kia kéo hắn lại: “Đại ca, chuyện này phải làm sao?”.

Lấy lại tinh thần, Tào Khanh một mặt giận dữ trừng về phía tên thanh niên kia:

“Có chuyện lớn như vậy, tại sao lại không nhắc nhở ta sớm hơn”

“Ta…”

BỐP

Tên thanh niên đang muốn giải thích, chỉ là hắn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to lớn đã đáp trên mặt, không cho hắn cơ hội tiếp tục.

ẦM

Nhìn thấy tên thanh niên bị đánh bay đụng vào tường, Tào Khanh không quan tâm. Hắn mở cửa phòng sau đó ra ngoài, trước khi rời đi hắn còn không quên để lại một câu:

“Vô dụng”

Tô Bân không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hắn cố gắng đứng dậy. Hắn nhìn về phía lối đi, ánh mắt tràn đầy thâm độc.

“Hừ. Sau khi lên cấp 2, người đầu tiên ta muốn g·i·ế·t chính là ngươi” hắn nghĩ lấy.


Sau khi ra khỏi phòng, Tào Khanh đi tới trước cửa của một căn phòng khác. Đang giận dữ hắn chuẩn bị đạp cửa phòng, thì cánh cửa đột ngột bị mở ra.

Bên trong, một tên tráng hán cao lớn thô kệch vừa mở cửa thì thấy được Tào Khanh, hắn nghi ngờ: “Lão đại?”

Tào Khanh nhìn lấy tráng hán trước mặt, sau đó đưa ánh mắt về phía 2 tên tráng hán phía sau, cuối cùng hắn nhìn về phía sâu trong phòng.

Chỉ thấy được trong phòng một mảnh lộn xộn, trên một chiếc giường đang nằm lấy một cô gái.

Nàng dáng người cân đối, khuôn mặt thủy nộn, chỉ là hiện tại nàng đang trong một tình trạng cực kỳ thê thảm.

Nàng như một con rối, nằm phủ phục bên mép giường, một chân chạm đất.

Y phục bị xé nát, chỉ còn lại vài mảnh nhỏ kiên trì bám lấy trên cơ thể, để lộ ra những đường cong cực kỳ mê người. Nằm bên dưới mảnh rách nát y phục kia, lấp ló lấy những thứ làm người ta miên man. Nếu không tính đến những vết bầm tím trên cơ thể của nàng, có thể nói là nàng đang trong một tư thế cực kỳ mời gọi.

Nàng chỉ nằm bất động ở đó, tóc dài tùy ý phân tán trên giường, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng còn tồn lại những giọt nước mắt còn chưa khô.

Còn một bên góc tường nằm lấy một đứa bé khoảng 8,9 tuổi. Nửa người trên bị lột sạch, cơ thể bị lấp đầy bởi những vết thương sâu thấy xương, khuôn mặt một bên như bị móng vuốt cào xé không còn nhân dạng.

Chỉ là tóc dài xõa xuống cùng với 2 chồi non mới nhú ở trước ngực, cho thấy đây là một bé gái.

Nàng cũng nằm bất động lấy ở đó, khí tức trên người cực kỳ suy yếu, có thể không còn sống được bao lâu.

Thu lấy tất cả những hình ảnh này vào mắt, Tào Khanh không nói gì, chỉ một mặt âm trầm: “Rút”

Nói hắn liền rời khỏi nơi đây, không cho 3 tên tráng hán kia cơ hội nói gì.

Ba người kia thấy vậy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau.


Vừa mới bước ra khỏi phòng, Tô Bân hơi suy yếu dùng tay phải vịn vào tường, sau đó nhìn ngó xung quanh. Phát hiện không có ai, hắn biết đám người kia đã rời đi.

Chỉ là khi hắn nhìn cửa phòng bên đang mở, có một ngọn lửa vô danh dần dâng lên trong lòng của hắn.

Dần men theo bức tường, hắn tới được căn phòng kia.

Nhìn thấy đang lõa thể cô gái trên giường, hắn bắt đầu tiến lên. Sau khi tới được kế bên, hắn giận dữ dùng một tay bóp lấy cổ của nàng. Một tay khác không quên cởi khóa quần của mình.

Có vẻ như khát vọng cầu sinh của Diệp Nhất Uyển trỗi dậy, nàng mơ hồ tỉnh lại.

Cảm giác có gì đó nắm lấy cổ của mình, hai tay của nàng theo phản xạ đưa lên lấy thứ đó ra. Chỉ là sức lực của nàng hiện tại quá yếu, nàng không thể dời bàn tay to khỏe kia được.

Đột nhiên như thể nhớ tới gì đó, nàng khó khăn mở miệng: “Nhất Thiên”.

Tô Bân cảm nhận được chống cự của Diệp Nhất Uyển, hắn tức giận mở miệng: “Ngươi con tiện nhân này, nếu lúc đầu ngươi đi theo ta, sẽ không phải bị mấy tên khốn đó làm nhục như vậy… Ngươi xem lựa chọn của ngươi đi, bây giờ bọn hắn ăn xong rồi bỏ đi, em gái ngươi cũng không cứu được. Ngươi bây giờ cũng chỉ là một con đĩ mà thôi, trước khi c·h·ế·t có thể thỏa mãn được cho…”

m thanh của hắn đột nhiên im bặt lại, hắn ngơ ngác nhìn xuống ngực của mình, ở đó không biết khi nào đã xuất hiện một cọc băng trắng muốt xuất hiện.

Nó xuyên thấu qua ngực, phía trên còn dính rất nhiều máu của hắn.

Hắn vô ý thức quay đầu lại nhìn, điều cuối cùng mà hắn có thể nhận thức được, chính là một con nhóc sắp c·h·ế·t đang đưa tay phải về phía hắn.

Tô Bân hận, hắn hận những tên kia đã hớt mất chuyện tốt của mình. Hắn hận tại sao mình lại là người dính cột băng, chứ không phải là những tên kia. Hắn hận tại sao bản thân lại đột nhiên nổi thú tính lúc này. Hắn hận tại sao con nhóc trước mắt này vẫn còn có ý thức. Hắn hận rất rất nhiều.

Tô Bân mang trong mình uất ức, ngã xuống trong vũng máu, mắt hắn thậm chí còn không cam tâm trừng lấy, như thể như vậy sẽ khiến con nhóc trước mặt, cũng sẽ vì vậy mà xuống địa ngục cùng hắn.

Sau khi Tô Bân ngã xuống, Diệp Nhất Uyển cũng được giải phóng, nàng tham lam hấp thu lấy không khí mới vẻ vào phổi.

Nàng cố gắng lết lấy thân thể mệt mỏi của mình ngồi dậy, đầu óc của nàng hiện tại có chút mơ hồ, nàng hầu như không nhớ được gì.

Chỉ là khi tập trung lại, nhìn xuống cái giường quen thuộc này, trong đầu nàng bắt đầu xuất hiện những hình ảnh đáng sợ kia.

Nàng bắt đầu sờ soạng lên cơ thể của mình, sau đó cầm lên một mảnh vỡ y phục, cơ thể của nàng không tự chủ được run lên.

Những giọt nước mắt của nàng cũng bắt đầu lăn xuống, nàng hiện tại không còn muốn sống nữa.

Chỉ là lúc nghĩ tới cái c·h·ế·t của mình, Nhất Uyển như thể nhớ tới điều gì đó, nàng bắt đầu nhìn loạn xung quanh.

Sau đó như thể tìm thấy được thứ mình cần, ánh mắt của nàng khóa lại một vị trí.

Nàng vô ý thức hô lên: “Nhất Thiên”

Không quan tâm đến đau đớn, nàng bật người lên rời khỏi giường, chỉ là bởi vì không chú ý nên đã đạp lên người của Tô Bân, làm nàng ngã xuống sau đó lăn mấy vòng đến lúc đụng vào tường.

Nhưng Nhất Uyển không quan tâm, nàng vực người dậy, sau đó bò đến bên cô bé đang nằm bất động trong góc kia.

Hai tay của nàng có chút run run chạm vào người của Nhất Thiên, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền vào tay làm nàng bình tĩnh hơn một chút.

Sau đó nàng đưa tay mũi của Nhất Thiên, cảm nhận thỉnh thoảng như có như không hơi thở phà vào, nàng cuối cùng cùng cũng thở ra một hơi.

Sau khi kiểm tra một chút, Nhất Uyển đứng người lên rồi đi nhanh đến bên tủ đồ.

Lúc này nàng mới biết được thứ làm bản thân vấp ngã là một xác c·h·ế·t, nhưng nàng cũng không có bất kỳ dấu hiệu hoảng sợ. Chỉ là nhìn thấy cọc băng đóng ở trên người tên kia, nàng biết người này chính là do em gái mình g·i·ế·t.

Đi đến bên tủ đồ, nàng lôi ra một đống áo quần. Sau đó lựa ra mấy món đồ khá mỏng, rồi bắt đầu dùng răng xé thành từng mảnh nhỏ.

Dùng những mảnh vải mỏng kia, nàng bắt đầu băng bó cho Nhất Thiên.

Sau một hồi dày vò, nàng cũng băng kín được cho Nhất Thiên, chỉ là khí tức của nàng lúc có lúc không làm cho Nhất Uyển có chút sợ hãi.

Nhưng cuối cùng cũng không có cách nào, nàng chỉ có thể lựa chọn cho mình và nàng một bộ áo quần.

Có vẻ đây là căn phòng của một đôi vợ chồng, nên Nhất Uyển tìm được mấy bộ khá thích hợp.

Chỉ là nghĩ đến những chuyện trước đó, nàng quyết định đổi thành những bộ y phục nam.

Nàng khoác lên cho mình một chiếc áo sơ mi cùng một quần jean dày, sau đó khoác cho mình thêm 2 lớp áo khoác.

Cuối cùng nàng chọn cho em gái mình một chiếc áo khoác rộng rãi, rồi khoác lên người nàng.

Làm xong hết những thứ này, Nhất Uyển nhìn lấy em gái của mình, hiện tại nàng có chút không biết làm sao.

Nàng mang trong mình một loại dị năng kì lạ, đi đến bất cứ đâu cũng sẽ rất dễ thu hút đám zombie.

Cho nên trước đó, mỗi lần nàng gia nhập căn cứ nào, thì căn cứ đó hầu như đều bị toàn diệt bởi zombie.

Bởi bậy cho nên hầu hết thời gian nàng đều phải cùng em gái đi lang thang bên ngoài.

Nàng cũng không biết là nên nói mình may mắn, hay là Nhất Thiên xui xẻo. Bởi nếu không có Nhất Thiên, nàng nghĩ mình không thể sống sốt qua ngày thứ 2 sau khi có được dị năng.

Nhưng bởi vì như thế nên Nhất Thiên phải chiến đấu rất nhiều, những vết thương trên người nàng đều là do chiến đấu với zombie gây ra.

Nghĩ đến đây, nàng không tự chủ được nữa, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi. Nhất Thiên mới 9 tuổi, nàng còn chưa học hết tiểu học, nhưng hiện tại nàng suốt ngày phải chiến đấu cùng một đám zombie do tỷ của mình mang tới.

Nàng cảm giác thật sự thất bại, nàng không biết tại sao trên đời lại có thứ dị năng quái dị như vậy, hơn nữa nó lại không hề mang cho nàng thêm chút sức chiến đấu nào, ngoài cải thiện một chút thể chất.

Nhiều lúc nàng lại muốn kết liễu bản thân để giải phóng cho em gái của mình, nhưng khi nghĩ đến Nhất Thiên phải sống ở thế giới này một mình khi mới 9 tuổi, nàng lại không chịu được.

Thu hồi tâm thần, Nhất Uyển thông qua cửa sổ quan sát một chút bên ngoài.

Chỉ là khi nhìn thấy xa xa cuộc chiến đấu của hai đội quân zombie, nàng tâm thần lại có chút rung lên.

Nhưng sau đó nàng lại kiên nghị lên: “Đây chính là cơ hội tốt cho ta khi rời khỏi đây”

Chương 59: Thảm không thể tả