Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 71: Lần nữa suy diễn Thải Vi và sự quan tâm đến từ Đoàn Soái
“Đợi đã, chẳng lẽ…” đột nhiên một ý tưởng hiện ra trong đầu của nàng, sau đó nàng đưa ánh mắt về phía trung tâm khu rừng.
Trong lòng nàng nghĩ lấy: “chẳng lẽ hắn có mục đích khác, và mục đích đó chính đang ở trung tâm khu rừng”
“Có khi nào chính hắn đang ở trong đó? Và tất cả những thứ này chính là hắn gây ra?”
“Không đúng…” nhưng rồi như thể nhận ra được gì đó, nàng lại tiếp tục thay đổi suy nghĩ:
“Đây không phải khí tức của hắn.”
Vậy mục đích của hắn là gì? Hắn có đang ở gần đây không? Hắn để Nhất Hào lởn vởn quanh đây làm gì?
Những câu hỏi liên tục nảy lên trong đầu của nàng, và nàng cũng không quên đưa ra những giả thuyết để trả lời cho nó.
Chỉ là nàng không đưa ra được bất kì lời giải thích nào hợp lý cả, nàng bắt đầu cảm giác được cái đầu mang dị năng cấp 2 của mình, có chút không đủ dùng.
Không từ bỏ, nàng tiếp tục phân tích, nhưng như dự đoán là nó không có kết quả. Nàng lại tiếp tục phân tích, lại có không có kết quả.
Càng suy nghĩ, nàng càng cảm thấy như mọi thứ càng trở nên rối tung lên.
Nhưng việc nàng không biết mục đích của Nguyệt Sinh, làm nàng không thể chịu đựng được.
Lúc này một âm thanh vang lên kéo nàng về thực tại: “Thải Vi, ngươi mệt à?”
Thải Vi quay đầu qua nhìn người tới, nàng cố gắng trấn định trả lời: “Ta không sao”
Đoàn Soái nghi ngờ nhìn lấy đầu đầy mồ hôi, ngực chập chùng lên xuống Thải Vi: “Nhưng trông ngươi không được ổn, nếu…”
Không để hắn nói xong, Thải Vi lên tiếng ngắt lại: “Ta không sao”
Nói nàng đi về phía đám người Cao Đường đang đứng gần đó.
Đoàn Soái thất vọng cúi đầu nhìn lấy khăn lụa mỏng trong tay, một góc của nó được thêu một bông hoa nhỏ.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể cẩn thận để nó lại vào trong túi, sau đó quay người lại nhìn về phía trung tâm của khu rừng như có điều suy nghĩ.
Cao Đường thấy được Thải Vi đang tiến về phía này, nàng lên tiếng quan tâm:
“Ngươi không sao chứ?”
Thải Vi chỉ đơn giản lắc đầu.
Lúc này Thanh Nguyên bỗng nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút lo lắng:
“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Ta cảm thấy nếu kéo dài như vậy cũng không phải là cách”
Đám người trầm mặc lấy.
Không ai trong bọn hắn nghĩ ra được cách gì trong lúc này.
“Ta nghĩ Cao Nguyệt đã nghĩ ra được cách rồi”
Âm thanh của Thải Vi vang lên, nói nàng còn nhìn về hướng Cao Nguyệt cùng Nhất Hào.
Đám người cũng bị lời nói của nàng ảnh hưởng, quay đầu nhìn hướng Cao Nguyệt.
Thải Vi đã nhận ra được, khi Cao Nguyệt cùng Nhất Hào di chuyển một khoảng cách, thì vùng đất bên dưới cũng theo đó yên tĩnh lại.
Nhưng theo đó, phần còn lại sẽ bắt đầu bị ảnh hưởng bởi chấn động bên dưới.
Nhưng bởi vì Cao Nguyệt chưa di chuyển được xa, nên đám người vẫn chưa nhận ra được sự thay đổi này.
Cho nên trong lòng bọn hắn vẫn có chút nghi ngờ lời nói của Thải Vi.
…
Một bên khác, một cây cổ thụ khổng lồ đang hiện diện nơi đây.
Nó không quá cao, chỉ khoảng 100 mét thôi, nếu so sánh với những cái cây khác gần đó thì chiều cao này không quá vượt trội.
Nhưng thân cây của nó thì khác, bề ngang của nó không thua gì một tòa nhà lớn.
Thân chính của nó gần như là xoắn ốc, vỏ ngoài có chút sần sùi, nó khoác lên mình màu đen như sắt thép toát ra vẻ lạnh lẽo khó gần.
Tán lá của nó trải rộng hơn một trăm mét bên ngoài, với không biết bao nhiêu sợi dây leo rũ xuống, trong đó có mấy chục sợi to lớn gấp đôi người trưởng thành có thừa.
Ở trong khu rừng này, nó ngạo nghễ như một vị thần, một tồn tại cao không thể với tới đối với tất cả sinh vật ở đây.
Nó chiếm lấy tất cả dinh dưỡng có trong đất, thậm chí là không khí.
Còn những cái cây khác, chỉ có thể hấp thu lại thức ăn thừa của nó mà thôi.
Chỉ là hôm nay, một tồn tại không thể bị chạm tới như nó, lại bị những kẻ đột nhập không có mắt đánh lén lấy.
Mấy ngày nay, trong khu rừng mà nó quản lý đột nhiên nổi lên những kẻ đột nhập, chúng t·ấn c·ông lấy đội quân mà nó tiện tay gây dựng.
Nhưng những kẻ đột nhập kia quá yếu, cuối cùng chúng không thể tránh khỏi kết cục làm phân bón cho đội quân của nó.
Chỉ là từ hôm qua, đội quân của nó gầy dựng lại lần nữa bị t·ấn c·ông.
Những kẻ này mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều, liên tục g·iết lấy đội quân của nó.
Những chuyện này đối với nó là một sự sỉ nhục, nhưng nó cũng không vội. Bởi chỉ cần chúng còn ở trong khu rừng này, nó đều có thể tùy tiện tóm lấy, sau đó trở thành một phần dinh dưỡng cho nó.
Khi nó đang muốn tiêu diệt những kẻ xâm nhập kia, đột nhiên lại nhảy ra đám người đột nhập khác.
Hơn nữa chúng còn lớn mật đến nỗi nhằm vào nó, một tồn tại không thể b·ị đ·ánh bại.
Bốn tên đột nhập này có thể có chút năng lực, nhưng trong cảm nhận của nó. Chúng vẫn quá yếu, nó có thể tùy tiện g·iết đám đột nhập này.
Đám người đột nhập này chia làm 4 phía t·ấn c·ông, nhằm phân tán sự chú ý của nó.
Chỉ là có vẻ như chúng không biết được, điều này không kề làm khó được nó chút nào.
Hai người trong số đó trôi nổi giữa không trung, bọn hắn liên tục tạo ra những lưỡi dao vô hình phóng về phía nó.
Những lưỡi dao này liên tục cắt rời rất nhiều dây leo của nó, thế không thể cản phóng về thân cây chính.
KENG KENG…
Đúng vào lúc này, những sợi dây leo to gấp đôi người trưởng thành có thừa kia bỗng nhiên lao ra, cản lấy tiếp tục tiến lên lưỡi dao vô hình.
Những dây leo cản được tất cả những lưỡi dao kia, và cái giả phải trả là có rất nhiều vết cắt lớn trên chúng.
Nhưng đối với nó, những v·ết t·hương này cơ bản là không đau không ngứa.
Thậm chí nếu nó muốn thì những v·ết t·hương này sẽ ngay lập tức được chữa trị, nhưng nó giờ vẫn chưa cần làm như vậy.
Bởi vì đột ngột bị t·ấn c·ông nên nó chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể bị động chịu những đòn t·ấn c·ông này.
Trong khi dùng đám dây leo để đỡ đòn t·ấn c·ông này, nó vận dụng thêm 4 sợi dây leo to khổng lồ kia, lấy những góc độ xảo trá t·ấn c·ông lấy 2 người.
KENG KENG…
Hai người cũng không chịu thua kém, bọn hắn liên tục thả ra những lưỡi dao niệm nhanh, để liên tục chống đỡ lấy đòn t·ấn c·ông của nó.
Đối với những đòn không quá hiểm, bọn hắn thậm chí chỉ đơn giản là lách trái lách phải trên không trung né lấy.
“C·H·Ế·T ĐI, C·H·Ế·T ĐI, C·H·Ế·T ĐI…”
Bên kia, một tên hình thể khồng lồ, cơ bắp cuồn cuộn một bên điên cuồng thét lớn, một bên dùng đống cơ bắp liên tục càn quét đám dây leo nhỏ.
Nhưng đám dây leo nhỏ của nó kia cũng không phải là vật để trưng, đối với những đòn t·ấn c·ông có diện tích tiếp xúc lớn như nắm đấm. Chúng vẫn chống cự cực kỳ tốt.
Chỉ là những dây leo nhỏ kia vẫn là quá yếu, nên cũng không ngăn cản tên kia được bao lâu.
Nhưng khi nó điều ra 2 sợi dây leo khổng lồ kia, đã dễ dàng chôn chân hắn ở đó, không thể tiếp tục tiến lên.
Thậm chí thương tích mà tên kia gây ra, còn không bằng một phần của một tên trôi nổi giữa không trung kia.
Một tên còn lại ở phía đối diện không hề có ý định t·ấn c·ông đám dây leo rũ xuống, mà chỉ liên tục né tránh chúng, một mạch lao vào trung tâm.
Tuy không biết ý định của hắn là gì, nhưng nó biết chắc chắn là hắn không có ý định gì tốt.
Nó cảm nhận được tên này tốc độ có chút nhanh, nên để cho chắc thì đã dùng 4 dây leo t·ấn c·ông lấy hắn, nhằm không cho tên này tiếp cận.
Đúng như cảm nhận của nó, tên kia rất dễ dàng đã dùng tốc độ của mình né được 2 sợi dây leo, sợi thứ 3 cũng bị hắn suýt soát tránh né.
RẦM
Nhưng ngay khi né sợi thứ 3, sợi thứ tư đã đi đến trước người tên kia. Biết không thể né được nữa, hắn chỉ có thể lựa chọn đối cứng.
Nhưng lực lượng của hắn so với tên cơ bắp kia thì quá nhỏ bé. Nắm đấm của hắn chỉ vừa mới đụng vào sợi dây leo, thì đã bị lực lượng mạnh mẽ phản chấn văng ra ngoài.
Trên đường đi, hắn đụng nát không biết bao nhiêu sợi dây leo nhỏ, cuối cùng dừng lại ở ngoài rìa của đám dây leo.
Sau đòn t·ấn c·ông, tên kia quần áo tả tơi đứng dậy, thêm v·ết t·hương ở cánh tay phải sau khi v·a c·hạm, nên trông hắn khá chật vật.
Cho dù là vậy, tên kia vẫn không hề có chút bối rối nhìn lấy đám dây leo của nó.
Đột nhiên, nó cảm nhận được trên người của tên kia ánh lên một loại ánh sáng kì lạ, sau đó v·ết t·hương trên người cùng cánh tay của hắn đã hoàn toàn lành lại.
Trong cảm nhận của nó, 1 người trong số 2 người đang lơ lửng kia cũng ánh lên ánh sáng giống như vậy.
Với tế bào nhận thức ít ỏi của nó, nó biết được không thể để nữ nhân này sống quá lâu, nếu không sẽ gây bất lợi rất nhiều cho nó.
Thế là nó quyết định điều thêm 2 sợi dây leo nữa t·ấn c·ông về phía nàng.
Có vẻ như biết được ý định của nó, một tên có thể bay khác tạo ra thêm càng nhiều lưỡi dao hơn nữa phóng tới. Và đã thành công dây dưa một trong số 2 sợi dây leo mà nó điều tới.
Nhưng có lẽ tên kia đã quên là những sợi dây leo kia, nó còn có rất nhiều.
Thế là nó tiếp tục điều động thêm 2 sợi dây leo t·ấn c·ông về phía nữ nhân kia, nhằm nhanh chóng giải quyết nàng.
Lần này tên kia không thể ngăn chặn được nữa, nên 2 sợi dây leo đã dễ dàng tiếp cận được nữ nhân kia.
Quả nhiên, sau khi thêm 2 sợi dây leo tham gia trận chiến, nữ nhân kia đã không thể chịu đựng được mà liên tục bại lui.
Cứ như vậy, nó liên tục đánh lui đám người, như thể 4 người là đồ chơi của nó.
ẦM
Trong lúc chơi đùa đám người, đột nhiên toàn thân nó như bị một tia sét khổng lồ đánh ngang qua.
Trong một khoảnh khắc, nó đã mất khống chế lấy cơ thể của nó.
Khi tập trung lại, nó đã cảm nhận được. Cái tên có tốc độ rất nhanh bị hắn đẩy lui kia, không biết từ lúc nào đã tới được thân chính của nó. Một cánh tay của hắn đặt trên thân cây.
Cho dù chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng nó cảm nhận như thể bị một dòng điện khổng lồ đi qua cơ thể. Sau đó, dường như có thứ gì đó đang muốn nắm giữ lấy cơ thể của nó, khống chế lấy nó.
Kèm theo đó là một trận đau đớn xuyên thấu linh hồn, quét qua cơ thể của nó. Toàn bộ thân thể nó cứng đờ, tất cả dây leo cũng theo đó dừng lại.
Trong một khoảnh khắc, tâm thần của nó đã có chút thất thủ, như bị một thứ gì đó kỳ lạ điều khiển lấy.
Nhưng có vẻ bởi vì thứ kia yếu hơn nó rất nhiều, nên ngay lập tức nó đã lấy lại được khống chế của mình.
Khi nó lấy lại được khống chế, cũng là lúc tên đặt tay lên người nó đột nhiên phun ra một ngụm máu, rồi không tự chủ được lùi lại mấy bước như bị trọng thương.
Tuy không biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, nhưng biến dị thụ biết được nhất thiết là không thể để tên này lại chạm vào nó.