Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Xuyên
Unknown
Chương 72: Ngô Hải Lâm
Lưu thiếu một tay ôm ngực, một tay che lấy miệng đầy máu của mình. Nhưng nó cũng không làm giảm được cơn đau đớn sau phản phệ, đang đánh sâu vào lấy linh hồn của hắn.
Hắn nghĩ tới việc biến dị thụ sau khi tiến hóa sẽ rất mạnh.
Nhưng lại không nghĩ tới nó lại mạnh tới như vậy, hắn nắm giữ được trong thời gian nửa cái nháy mắt cũng chưa tới.
Thậm chí phản phệ lại đã đủ hắn sống dở c·hết dở, không thể dùng bộc phát để có thể rút lui.
ẦM ẦM ẦM…
Như thể một trận đ·ộng đ·ất đột nhiên kéo đến.
Bên dưới mặt đất truyền đến những chấn động mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt những vết nứt lớn cùng những đụn đất khổng lồ đã xuất hiện lít nhít trên mặt đất.
Những chấn động mạnh làm Lưu thiếu có chút đứng không vững, nhưng hắn cũng không hoảng loạn nhìn lấy tất cả những thứ đang xảy ra.
Tuy rằng cú chạm vừa rồi của hắn không gây ra c·hấn t·hương quá nghiêm trọng cho biến dị thụ.
Nhưng nhìn lấy mười mấy chiếc dây leo khổng lồ đồng thời lao về phía mình, hắn biết hắn đã thành công chọc giận biến dị thụ:
“Ngươi đúng là mạnh hơn ta mong đợi rất nhiều”
Nói hắn mỉm cười tùi ý để những khe nứt lớn nuốt trọn lấy bản thân.
Trước khi rơi xuống, hắn nhìn thấy được những dây leo khổng lồ kia cũng không có ý định dừng lại.
Chúng tiếp tục lao tới nơi mà hắn rơi xuống, như thể để chắc chắn rằng hắn sẽ phải c·hết sau khi rơi xuống vậy.
RẦM RẦM RẦM…
Liên tiếp những tiếng vang lớn vang vọng khắp nơi, kèm theo đó là một đám bụi hình nấm khổng lồ chiếm trọn lấy không gian nơi đây.
Xung quanh, mọi thứ vẫn tiếp tục. Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, đám dây leo khác vẫn đang không ngừng t·ấn c·ông lấy 3 người còn lại.
Nhưng nơi Lưu thiếu rơi xuống kia, đám dây leo như mất đi mục tiêu, chúng bắt đầu rút lui trở lại.
Nhưng sau đó, như thể cảm nhận được gì đó, đám dây leo lần nữa muốn t·ấn c·ông trở lại vào trong đám bụi mù kia.
RẦM RẦM RẦM…
Lại là những t·iếng n·ổ lớn đánh sâu vào lòng người vang vọng khắp không gian.
Lần này 3 người còn lại không thể không lo lắng liếc về phía bên này.
Chỉ là bụi mù đã che mất tầm nhìn, nên bọn hắn cũng không rõ ràng được trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Một bên chật vật chống lại đám dây leo, một bên lo lắng chú ý tới bên kia.
Như thể nhận ra được sự lo lắng của đám người, một âm thanh từ đằng xa vọng lại:
“Ta không sao”
Đằng xa, Lưu thiếu suy yếu được bao bọc bởi thất thải lồng ánh sáng. Thất thải lồng như một quả trứng, bao bọc lấy hắn, không để Lưu thiếu bị những dây leo kia đ·ánh c·hết.
Trong tay hắn, một viên đá nhỏ có màu sắc như chiếc lồng đang chậm rãi tan biến lấy.
Nhìn lấy viên đá dần tan biến trong không khí, Lưu thiếu không khỏi cảm thán:
“Thanh Tuyết, dị năng của ngươi chưa bao giờ làm ta hết ngạc nhiên”
Trôi nổi trên không trung Thanh Tuyết cũng cảm nhận được vị trí đứng của Lưu thiếu.
Nàng không để ý đến lời nói của hắn, mà bắt đầu điều động dị năng.
Cả người nàng tiếp tục ánh lên thất thải sắc. Theo đó, Lưu thiếu cũng đi theo ánh lên thất thải sắc. Những v·ết t·hương của hắn cũng theo đó mà dần dần khôi phục.
Dường như cảm nhận được Lưu thiếu còn sống, hoặc cảm nhận được Thanh Tuyết đang tiếp tục chữa trị cho hắn. Biến dị cây có vẻ càng ngày càng tức giận.
Bên dưới lòng đất, những sợi rễ khổng lồ thô to hơn không biết bao nhiêu lần những sợi dây leo kia đang điên cuồng hơn nữa khuấy động.
Nó cũng bắt đầu điều động những sợi dây leo còn lại của nó t·ấn c·ông đám người, và được chăm sóc nhiều nhất chính là Thanh Tuyết.
Nhìn thấy hơn 20 dây leo như những con mãnh thú điên cuồng gào thét về phía mình. Thanh Tuyết biết nàng không thể nào đối phó được, nên chỉ điều động nhanh một đợt lưỡi kiếm khí chém về phía chúng, sau đó lùi nhanh về phía sau.
Nhưng tốc độ bay của nàng thật sự chậm hơn rất nhiều so với tốc độ của đám dây leo kia, nên rất nhanh bị những dây leo bắt đầu tiếp cận.
Nhìn thấy những dây leo kia bắt đầu tiếp cận gần hơn chính mình, Thanh Tuyết trên khuôn mặt xinh đẹp của mình có chút tái nhợt.
Không phải bởi vì sợ hãi khiến nàng như vậy, mà chính là bởi vì nàng gần đây đã phải sử dụng dị năng của mình một cách quá độ, nên vẫn còn mất sức.
Hiện tại lại cường độ cao liên tục sử dụng dị năng khác nhau, làm nàng có chút chịu không được.
Đám dây leo dần phóng đại trong cặp mắt long lanh của nàng. Nàng thậm chí còn thấy một vài trong số chúng đã b·ị t·hương, do những vết cắt mà lưỡi kiếm khí của nàng gây ra.
RẦM…
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ chưa đầy một mét tả hữu nữa thôi thì một vài sợi dây leo đã chạm vào được người của nàng. Một t·iếng n·ổ lớn đã vang lên.
Một quả cầu xanh lam mang theo những tia sét c·hết người khổng lồ quét ngang những sợi dây leo đang muốn tiếp cận nàng.
Nơi mà quả cầu đi qua những sợi dây leo không kiên trì được mấy giây đã bị quét sạch thành tro bụi.
Quả cầu tiếp tục tiến tới cho đến khi chạm mặt đất gần thân cây chính, nó tạo ra một v·ụ n·ổ lớn quét sạch mọi thứ nó chạm vào trong đường kính 4-50 mét.
Vì tiếp xúc gần với đường đi của nó, Thanh Tuyết cũng không thể tránh khỏi bị nó ảnh hưởng bị nó thổi bay ra khỏi biên giới tán cây biến dị.
KHỤ KHỤ…
Chống người ngồi dậy, sau đó là liên tiếp những tiếng ho khan liên tục truyền ra từ miệng của nàng, thậm chí còn có một chút máu trộn lẫn trong đó.
Được bảo vệ trong lồng thất thải, Thanh Tuyết trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia oán trách, mà chỉ từ từ đứng người dậy. Trong tay nàng một viên đá cũng dần biến mất.
CRÍT…
Có vẻ như trải qua liên tục bị kích thích, biến dị thụ đã bị chọc giận đến biên giới, nó liên tục rít gào chói tai lấy.
Những sợi rễ khổng lồ của nó không còn tiếp tục lăn lộn dưới mặt đất nữa, mà nhiều sợi đã thực sự rút rả khỏi mặt đất liên tục càn quét lấy mọi thứ xung quanh.
Thanh Tuyết cùng với Lưu thiếu cho dù đã đứng ngoài biên giới tán cây của biến dị thụ, cũng không tránh khỏi được tai họa.
Những chiếc rễ đang điên cuồng khuấy động lấy, Lưu thiếu bởi vì được hồi phục từ Thanh Tuyết nên vẫn còn khả năng di chuyển tránh né lấy.
Nhưng một bên Thanh Tuyết thì không tốt như vậy, nàng đã nỏ mạnh hết đà, viên đá lồng thất thải trong tay đã là át chủ bài cuối cùng của nàng.
Dày vò một lúc lâu bởi những sợi rễ khổng lồ kia, lồng thất thải của nàng cùng dần xuất hiện những vết nứt lớn.
Sau một đòn t·ấn c·ông nữa từ sợi rễ kia, lồng bảo vệ của nàng cũng không chịu được nữa bắt đầu phá toái.
RẦM
Sợi rễ kia lại một lần nữa vung mạnh xuống, một bóng đen to lớn bao phủ lấy toàn bộ cơ thể tiều tụy của nàng.
Đúng lúc này một bàn tay to lớn nắm lấy vai phải của nàng, sau đó nàng cảm nhận được một lực kéo giật mạnh nàng về phía sau.
Khi lấy lại được nhận thức, một âm thanh uy nghiêm vang lên bên cạnh nàng:
“Ngươi vất vả rồi”
Ngước nhìn lấy người đã cứu mình, Thanh Tuyết nhẹ nhàng nói:
“Căn cứ trưởng, ta không sao”
Phía sau một người đàn ông trung niên uy nghiêm ôm lấy eo của nàng liên tục tránh né lấy những sợi rễ kia.
Thấy được nàng không b·ị t·hương quá nặng, hắn cũng yên tâm phần nào:
“Ngươi hiện tại tạm thời nghỉ ngơi, còn lại để chúng ta là được rồi”
Thanh Tuyết nghi ngờ nhìn lấy xung quanh: “Nhưng hiện tại…”
Không đợi nàng nói xong, Ngô Hải Lâm đã c·ướp lời: “Là chúng ta đã đánh giá sai sức mạnh của biến dị thụ. Nhưng ngươi yên tâm, mọi thứ vẫn chưa phải kết thúc”
“Gần đây ta phát hiện một chỗ khá an toàn, ngươi tạm thời ở đó, chờ chúng ta trở về là được”
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng có chút thả lỏng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Nhưng nếu ngài rời đi quá lâu, Lưu thiếu bọn hắn…”
“Bọn hắn không yếu tới vậy, vẫn có thể gắng sức chờ ta quay lại” Tới đây Ngô Hải Lâm không còn nói gì nữa.
Thanh Tuyết biết được chuyện này cũng chỉ có thể kết thúc như vậy nên cũng không nói gì thêm.
Cứ như vậy, Ngô Hải Lâm ôm lấy eo của Thanh Tuyết lướt đi trong sự cuồng loạn của cây biến dị.
Những nơi 2 người đi qua, đều là một mảnh lộn xộn. Những sợi rễ tuy không có ở trung tâm khổng lồ, nhưng cũng phải rất nhiều người mới ôm hết. Cho thấy được biến dị thụ có bao nhiêu khủng kh·iếp.
Nhưng những sợi rễ kia không nhanh và mạnh như ở trung tâm, với tốc độ di chuyển xuất hiện tàn ảnh như Ngô Hải Lâm, chúng không thể chạm được vào 2 người.
Rất nhanh nơi an toàn mà Ngô Hải Lâm đề cập đã xuất hiện trong tầm mắt của của 2 người.
Chỉ thấy một đám người đang tập trung lại một chỗ di chuyển từ từ lấy.
Xung quanh bọn hắn những chiếc rễ cây to lớn đang không ngừng quằn quại lấy. Nhưng nơi bọn hắn đang đứng thì lại chỉ đứng yên lấy, không hề có dấu hiệu di động.
Khi thấy được đám người, Ngô Hải Lâm nhanh chóng đáp xuống.