Những thước phim xưa cũ dần được tua lại qua lời tự sự của lão. Mấy ngàn năm trước từng có một môn phái nổi danh trên Đại Lục, chấn nh·iếp quần hùng, cao thủ như mây, môn sinh vạn người. Nhưng khi đạt đến đỉnh cao thì lòng tham trỗi dậy, nội đấu tranh giành quyền lực mà suy yếu, kẻ địch nhân cơ hội vây công khiến cả tông môn bị tiêu diệt.
Những người sống sót mang theo di vật bỏ chốn cũ lưu lạc nhân gian đến nơi hoang vu hẻo lánh này khai tông lập phái, gánh trên vai sứ mệnh gây dựng lại vinh quang ngày xưa nhưng đều bất thành. Cuối cùng chỉ còn lại một, hai người mang niềm hy vọng truyền lại đời sau. Đến lượt ông lão thì đã qua mười mấy thế hệ rồi nhưng tâm nguyện chưa thành, ý chí cũng nguội lạnh, cả ngày chỉ biết lủi thủi một mình vào ra, quét sân dọn vườn, cốt giữ cho được chút ít hương khói…
Hắn chăm chú lắng nghe, trò chuyện với cụ già rất lâu. Những câu chuyện từ quá khứ luôn cho hắn một sự hứng thú mãnh liệt. Hắn bắt đầu nhận ra, cả nơi này không tầm thường như hắn nghĩ lúc đầu.
“Ngay cả ta cũng không còn nhớ nổi tên sư môn, nói gì đến phục hưng chứ. Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, mấy chục năm rồi mới có người tới thăm. Xem như là có duyên, ngươi có muốn học công pháp độc môn của chúng ta không?”
Hắn giật mình.
“Ta chỉ là khách qua đường, ngay cả đây là đâu còn chưa từng biết. Ta quả thật không dám nhận!”
“Có gì mà không chứ. Nơi này chỉ còn là một mảnh lịch sử, để chúng ở đây quả thật là đáng tiếc!”
Từ xa bỗng có tiếng nói trong trẻo vọng lại, là tiếng của một cô gái.
“Lão già, ta về rồi!”
“Tiểu nha đầu về rồi hả?” Ông lão cười vui vẻ, lập tức bật dậy.
“Đây là…?” Cô gái nhìn Quân tò mò.
Hắn mỉm cười chào lại. Cô gái này tầm khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nước da hơi rám nắng, có vài vệt tàn nhang hai bên cánh mũi, mắt sáng to tròn cùng đôi môi nhỏ nhắn. Cô không phải dạng thiếu nữ đài các mặt hoa da phấn, mà mang một vẻ đẹp khoẻ khoắn nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống.
“Là khách đến thăm. Cháu lên lầu ba lấy chiếc hộp ngọc ở giữa xuống đây cho ta!”
“Chẳng phải ông bảo đó là bảo vật chỉ được mang cho người kế nhiệm thôi sao? Ông định làm gì với nó?” Cô gái khó hiểu.
“Ta đã hứa tặng nó cho A Thiết!” Lão chỉ tay vào Quân nói.
“Cho hắn ta! Ông đang nghĩ gì thế ông già? Không phải ông lú lẫn rồi đấy chứ?” Cô gái hét toáng lên.
Quân vội phân bua:
“Cô nương đừng hiểu lầm, chỉ là lão tiền bối ngẫu hứng nói chuyện thôi. Không có chuyện đó đâu!”
“Không phải hiểu lầm, ta thực sự muốn tặng ngươi công pháp bổn môn.”
Lão nói tiếp.
“Kim Ngọc à, cháu ở đây đã gần hai mươi năm. Ta không được trăm năm thì cũng chín chục. Chúng ta bất tài thì cũng thôi đi, nhưng chẳng lẽ cháu định để tinh hoa mà tổ sư để lại c·hôn v·ùi ở đây sao? Nguyện vọng lớn nhất đời này ta không thực hiện được, cũng không có cách nào thực hiện được. Nay ta mang công pháp tặng cho cậu ấy, nếu một ngày có thành tựu vang danh thiên hạ thì cũng xem như danh tiếng bổn môn. Nếu thất bại thì chí ít cũng không hối hận vì chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi!”
Quân lắng nghe cẩn thận, cảm thấy lời nói của ông lão nhẹ tựa lông hồng, lại muốn dễ dàng như vậy mà chuyển gánh nặng sang cho hắn, e chừng còn có ẩn tình đằng sau. Nhưng bản tính tò mò của con người là vô hạn, hắn lại đang rất cần nâng cao thực lực cho mình, bèn dò hỏi:
“Xem ra cụ nhất định muốn đưa nó cho ta. Vậy thì ít nhất cũng nên để ta xem nó như thế nào!”
Ông lão nghe vậy, gật đầu đồng ý rồi dẫn hắn theo lên căn phòng chính giữa trên tầng ba. Ở đó chỉ có một chiếc hộp làm bằng ngọc sáng bóng, được đặt trên một chiếc kệ bằng vàng ròng lấp lánh. Bên trong hộp ngọc có hai quyển trục cổ, quyển bên trái màu đen, quyển bên phải màu đỏ. Ở giữa hai quyển là một khoảng trống.
“Hình như thiếu mất một cuốn?” Hắn hỏi.
“Không sai. Vốn dĩ có ba quyển, nhưng ở đây chỉ giữ được hai quyển hạ và trung, còn quyển thượng thì không có.”
“Vậy ông định cho ta một bộ công pháp không hoàn chỉnh?” Hắn cau mày.
“Đừng lo, ta biết quyển thượng ở đâu. Hơn nữa công pháp này rất kỳ diệu, ba quyển có thể luyện độc lập với nhau, còn nếu luyện thành cả ba thì uy lực tăng lên gấp bội. A Thiết! Ta biết việc này rất đường đột, ngươi cũng không có quan hệ gì với chúng ta cả, nên chẳng có lý do gì để nhận lấy trách nhiệm này. Nhưng xin nghe ta nói vài lời, nhất định ngươi sẽ không thiệt thòi!”
Lão nhìn Quân, thấy hắn không nói gì liền tiếp tục.
“Ta muốn nhờ ngươi, nếu có một ngày đi tới Đại Lục, thì hãy tới bán đảo Hùng Sơn nằm phía cực Tây. Ở đó có một nơi cũng giống ở đây, đang cất giữ quyển thượng. Ngươi hãy mang theo quyển hạ và trung đến đó đưa cho bọn họ. Ta đã quá già để có thể đi xa như vậy, còn Kim Ngọc và Kim Đồng thì quá nhỏ. Ta ở đây gần trăm năm mới gặp được người thứ ba là ngươi, e cũng là người cuối cùng mà ta có thể nhìn thấy khi còn sống.”
“…”
“Chúng ta đều là người xa lạ, đổi lại là ta cũng không hẳn sẽ đồng ý nên không ép. Chỉ xin ngươi hãy cứ cầm lấy hai quyển này mang ra bên ngoài cho chúng ta có chút hy vọng. Nếu ngươi không tu luyện thì hãy đem nó tặng cho người khác có duyên, chỉ cần không để nó c·hết yểu ở đây là chúng ta đã mãn nguyện rồi. Còn nếu đến được Hùng Sơn thì hãy cầm theo miếng ngọc này làm tín vật, bọn họ ở đó nhất định sẽ trọng hậu, lại còn có thể lấy được cả quyển thượng.”
Hắn có chút động lòng. Bây giờ là lúc rất cần nâng cao thực lực, nếu không sẽ không cách nào thoát ra được tình cảnh hiện tại. Viên độc dược đó dường như hút lấy nội lực trong đan điền của hắn, khiến hắn mặc dù đã mở ra hết một trăm đường kinh mạch nhưng không cách nào tiến cảnh.
“Ta được lợi gì trong việc này?” Hắn hỏi.
“Hai cuốn công pháp này vô cùng mạnh mẽ, dù chỉ đạt một chút thành tựu cũng có thể ngạo thị đồng giai, vượt cấp chiến đấu là chuyện bình thường. Mỗi quyển đều là Địa giai cực phẩm đấy! Chẳng lẽ thế này ngươi còn chưa thấy đủ?”
“Mang ngọc trên mình chính là tội c·hết. Ta không dại đùa bỡn với tính mạng của mình.” Hắn nhún vai.
“Được rồi, ở tầng này còn hai căn phòng. Một phòng chứa pháp quyết, một phòng chứa pháp khí bảo vật. ngươi hãy chọn lấy cho mình vài thứ phù hợp.” Lão suy nghĩ một lát rồi thở dài.
“Ở chỗ này có kinh thư nào về độc dược không?” Hắn hỏi.
“Kinh thư thì không, nhưng còn một ít đan dược và dược phương cất giữ ở tầng hai, nếu ngươi thích có thể xuống xem. Ai da! Ai bảo ta cần cậy nhờ người chứ!” Lão già vỗ trán thở dài rồi bỏ đi để hắn một mình trên lầu ba.
Hai tiếng sau, hắn ôm theo một đống đồ xuống dưới khiến lão già không khỏi trợn mắt.
“Ngươi mới là Võ giả, cần nhiều thứ thế này làm gì?”
“Lão ích kỷ thế, đằng nào những thứ này để ở đây cũng không có tác dụng, chi bằng ta mang chúng theo. Nếu ta không mạnh lên thì làm sao hoàn thành tâm nguyện giúp lão được!”
“Đừng quá tham lam, để ta xem nào. Cuốn Toái không quyền này cần huyết khí rất lớn, phải là người có cơ thể mạnh mẽ mới luyện được, người gầy thế này lấy làm gì?"
"Đây nữa, Kim cương biến lại cần rất nhiều nội lực, bây giờ luyện làm sao được!"
"Băng hỏa tí? Lang nha bổng? Giao lân kỳ? Rốt cuộc ngươi định dùng v·ũ k·hí gì?"
"Cái này cái này...là Dược đỉnh Hoàng Sa! Ngươi trở thành Luyện dược sư từ khi nào thế? Để lại, để lại bớt cho ta!!!”
Lão già hét lên trong vô vọng.
Sau một hồi cò ke, hắn cũng đã lấy cho mình những thứ cần thiết. Lão già đưa cho hắn một pháp khí trữ vật hình dạng giống như một chiếc túi nhỏ bình thường, bên trong đã chứa sẵn hai quyển trục và một miếng ngọc bội hình ngọn lửa.
Hắn ở lại đến ngày thứ ba thì chia tay ông lão cùng Kim Ngọc và Kim Đồng, tìm đường trở về hội họp với đám người Cảnh Trọng, Hoàng Mẫn.
…
Ba người nhìn theo bóng hắn khuất xa dần.
“Cũng chỉ là một tên Võ giả bình thường, sao ngươi lại coi trọng hắn như vậy?” Kim Ngọc hỏi.
“Cái tên ngốc nhà ngươi, bị giam ở đây lâu quá nên đần ra hả. Ngươi quên ta biết thuật xem bói sao. Kẻ này từ nhân dạng đến khí tức, đều là ta chưa từng gặp qua, cũng chưa hề thấy ghi chép nào trong kinh thư, khiến ta không thể nào đưa ra được phán đoán chính xác. Nhưng những dị chủng như hắn một khi xuất hiện, nếu trưởng thành được đều là cường giả một phương!”
“Xì! Ngươi mà tài giỏi được đến mức thấy trước tương lai, thì ba chúng ra đã không bị nhốt ở đây mấy ngàn năm!” Kim Ngọc bĩu môi.
“Ngươi…ngươi…” Lão già cứng họng.
“Hai ngươi trật tự đi! Ồn ào quá! Kết giới này vô cùng kỳ diệu, như có như không. Chúng ta nghiên cứu cả ngàn năm mà vẫn không thấu được huyền cơ, không thể thoát ra, người bên ngoài cũng không thể tìm thấy. Nhưng hắn lại dễ dàng đi tới đi lui, ngươi không thấy lạ sao?” Kim Đồng đột nhiên lên tiếng.
“Đúng đúng! Ta quên mất còn có con ve sầu nhà ngươi ở đây!” Kim Ngọc cười lớn.
“Cái con chim sẻ c·hết tiệt này, có tin ta cắn c·hết ngươi không?” Kim Đồng tức giận mắng.
“Thôi đi! Mặc kệ hắn là ai, chỉ riêng việc hắn có thể đi qua ảo cảnh mà tới được đây là đủ để hy vọng rồi. Nếu thành công chúng ta lại có thể tự do khuynh đảo nhân gian!” Lão già quát.
“Ngươi chắc chứ?”
“Haha! Ta đã gieo một đạo phong ấn Nguyên hồn lên hai cuốn công pháp. Chỉ cần hắn mở ra lập tức phong ấn được giải, mảnh Nguyên hồn sẽ tìm về giáo ta. Đến lúc ấy tự khắc sẽ có người đến ứng cứu. Mảnh ngọc bội kia cũng vậy, trong vòng ngàn dặm sẽ cảm ứng được nó. Chúng ta bị giam ở đây đã lâu, chờ thêm vài năm nữa có gì to tát!” Lão mỉm cười nham hiểm.
“Thì cũng không nhất thiết phải là hai quyển đấy, ngươi có thể dùng thứ khác kia mà!”
“Pháp quyết ở đây chúng ta đều đã thông hiểu tất cả, chỉ trừ hai cuốn đó. Chúng quá mức kỳ dị không luyện nổi! Ta muốn mượn tay hắn mang ra bên ngoài, đưa về bổn giáo cho đám đệ tử tu luyện, để xem ai có thành tựu thì sau này có thể từ trên người bọn chúng tìm hiểu huyền cơ. Chúng ta đều kẹt ở bình cảnh, thiếu chút cảm ngộ nữa ắt sẽ đột phá!” Lão già nói.
“Tiểu tử này thật đen đủi, có tiền mà không được tiêu. Nếu có c·hết cũng đành tự trách bản thân!” Kim Ngọc cất tiếng.
“Đi vào thôi, bên ngoài này kết giới mỏng, coi chừng bị Thiên đạo phát hiện ra giáng Thiên kiếp bây giờ. Cũng may nơi này có thể ngăn cách khí tức ngoại giới, nếu không mấy ngàn năm qua chúng ta phải nhận Thiên kiếp đến thịt nát xương tan rồi!” Kim Đồng nói.
Cả ba quay lưng đi vào, Kim Đồng hóa thành con ve sầu màu vàng kim to bằng cổ tay, Kim Ngọc hóa thành con chim sẻ màu hồng ngọc. Cả hai phân biệt bay đến đậu lên hai bên vai của ông lão!
Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng, toàn bộ đạo tràng mờ dần rồi biến mất không còn thấy dấu.
.........