Giữa trưa, hắn tìm được một thân cây lớn để nghỉ ngơi. Ngồi trên cành cao cách mặt đất gần hai mươi mét vẫn chưa yên tâm, hắn ném ra cả Thập phương huyễn trận lúc trước vẫn còn giữ trên người, nhưng chỉ để bao quanh vừa đủ một khu vực đường kính ba mét chung quanh mà thôi.
Sau đó hắn lấy mấy thứ đồ trong túi trữ vật bày ra trước mắt. Mặc dầu hắn ở đây đã ngót nghét sáu, bảy năm coi như cũng có chút hiểu biết, nhưng rất nhiều vấn đề về thế giới tu luyện hắn không hiểu gì. Vì vậy hắn lấy đi kha khá những cuốn sách nhập môn, hoặc về lịch sử thế giới.
…
Tu sĩ hấp thu linh khí thiên địa mà tu luyện, khi đối chiến cũng tuỳ theo đó mà vận dụng. Sức mạnh từ đòn t·ấn c·ông chia làm ba loại chính, thực thể vật lý, năng lượng nguyên tố, ý chí tinh thần.
Thực thể vật lý nôm na là dùng trực tiếp nhục thân, v·ũ k·hí để công kích. Năng lượng nguyên tố tức là dùng nội lực biến hoá theo linh khí thiên địa để thi triển, gọi là Cửu nguyên lực, chia làm Ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ và Tứ linh phong lôi quang ám. Còn ý chí tinh thần là dùng linh thức để t·ấn c·ông, bây giờ hắn chưa sử dụng được.
Về lý thuyết mọi tu sĩ đều có thể tu luyện cả chín loại thuộc tính. Nhưng thực tế tuỳ vào thân thể và điều kiện mà mỗi người có cách tu luyện riêng cho mình. Vì thế các loại pháp quyết, pháp khí cũng chia ra các loại thuộc tính khác nhau.
Công pháp là phương pháp tu luyện nâng cao nội lực, linh thức. Đấu pháp là cách vận chuyển nội lực, linh thức trong và ngoài cơ thể phục vụ chiến đấu hoặc mục đích nào đó. Đấu pháp có rất nhiều loại, quyền pháp, chưởng pháp, đao pháp, thân pháp…Nhìn chung chúng được chia thành bốn giai Thiên địa huyền hoàng như tu sĩ, mỗi giai có bốn phẩm: hạ, trung, thượng, cực phẩm.
Pháp bảo chia làm bốn loại: Vũ khí, Pháp khí, Linh khí, Hồn khí. Pháp khí khác v·ũ k·hí thường ở chỗ có thể chứa đựng và chuyển hoá năng lượng. Khi bắt đầu có ý thức nó sẽ trở thành linh khí. Khi có trí tuệ, có cảm xúc, biết suy nghĩ nó sẽ trở thành Hồn khí. Mỗi tầng cũng được chia thành bốn phẩm như của công pháp.
Đan dược và các linh vật tương tự phân chia như của công pháp: tứ giai, tứ phẩm.
Các chức nghiệp như Luyện dược sư, Luyện khí sư, Trận pháp sư…khi lên tầng tiếp theo được gọi là đại sư, tông sư, đại tông sư. Mỗi chức nghiệp lại có cách phân chia cụ thể hơn giữa các tầng tùy từng loại.
Đây là những cách sắp xếp cơ bản nhất trong giới tu sĩ, còn những thứ chưa đạt đến tiêu chuẩn chung dành cho Võ sĩ hoặc phàm nhân sử dụng thì không được phân loại. Chẳng hạn như dưới Luyện dược sư thì có Y sư như Quân, hay bộ Lưu thuỷ đao pháp chỉ được xem như chuẩn Hoàng giai.
…
Quân hiện giờ tất cả đều thiếu, không ngờ may mắn trong đạo tràng lại gặp được những thứ cần thiết.
Công pháp Tử hà khí công, Hoàng giai cực phẩm. Luyện thành kinh mạch như sông cuồn cuộn không dứt
Đao pháp Lôi tà, Huyền giai hạ phẩm, đao xuất lôi âm, nhất kích lôi bạo. Đao pháp này cùng với Bích ảnh đao, pháp khí hạ phẩm mới lấy được, phối hợp thêm sức bộc phát của thân thể hắn chính là vô cùng hoàn mỹ.
Pháp khí trung phẩm Trúc thanh diệp là loại pháp khí phi hành, tốc độ cực nhanh, có thể so với tu sĩ Huyền giai cao đẳng.
Trước mắt hắn sẽ tập trung tu luyện những thứ này, bên cạnh đó hắn còn lấy đi rất nhiều linh thạch, đan dược, v·ũ k·hí hộ thân, một vài cuốn pháp quyết khác chờ khi có dịp để dùng. Đây chính là một gia tài kếch xù ai nhìn cũng đỏ mắt.
…
Cuộc chiến ở thành Nam Xương đang vô cùng khốc liệt, thây chất như núi, máu chảy thành sông, hai bên tử thương vô số.
“Không ngờ lần này lại thảm như vậy. Thống lĩnh vây hãm gần hai tháng rồi vẫn chưa hạ được thành. C·hết mất hơn ba ngàn người, b·ị t·hương lên đến gần hai vạn. Ngay cả Hoàng giai cũng c·hết mất mười mấy tên. Chúng ta quần quật từ sáng đến đêm không hết việc. Đội trưởng, ngươi xem bao giờ mới thoát khỏi cảnh này đây!”
Hoàng Mẫn mồ hôi nhễ nhại, trên người đầy các loại vải băng bó lẫn dược liệu.
“Nhỏ tiếng một chút! Nếu không thì c·hết lúc nào không biết đâu!”
Trương Cảnh Trọng nghiêm giọng. Hắn cũng đang rất đau đầu về chuyện này. Trận chiến Nam Xương tổn thất quá mức dự kiến, khiến bọn y sư cỏn con làm việc không ngơi tay, một người phải chăm sóc đến cả trăm thương binh, vất vả không kể đâu cho xiết.
“Nếu A Thiết có ở đây thì tốt, hắn nhất định sẽ có cách giải quyết việc này!”
“Bị l·ũ c·uốn đi như thế không c·hết mới lạ. Mà đã hơn ba tháng không có tin tức, hắn không c·hết thì chắc cũng bỏ trốn rồi, chẳng ngu đến nỗi quay lại đây đâu!” Cảnh Trọng đáp.
“Thuốc đã hết rồi, ngày mai đến lượt chúng ta phải ra ngoài tìm dược liệu. Nghe nói mấy tiểu đội lần trước vào rừng bị phục kích c·hết rất nhiều. Phải làm sao đây đội trưởng?” Hoàng Mẫn lo lắng.
“Phải làm sao ta biết phải làm sao! Nếu biết phải làm sao thì ta đã chẳng phải ở đây! Đi cũng c·hết không đi cũng c·hết! Ngày mai tuỳ cơ mà ứng biến, giữ mạng là chính, hái thuốc để sau. Các ngươi nhớ chưa?”
Hắn nhìn hết một lượt mấy tên trong tiểu đội, rồi lại thở dài.
…
“ẦM! ẦM!”
Cả một gốc cổ thụ lớn bị nổ tung, cháy đen thui. Quân thở hổn hển, trong tay cầm Bích ảnh đao, trên thân còn lưu lại từng mảng kim lôi lách tách.
“Mệt c·hết ta được, chỉ thức thứ nhất thôi mà hao phí toàn bộ nội lực. Xem ra đúng như trong sách ghi lại, không nên cưỡng ép luyện đấu pháp quá sức.”
Pháp quyết không phải cứ mạnh là được, cốt phải phù hợp. Đẳng cấp đấu pháp không nên vượt quá mức tu vi. Võ giả ngũ đẳng như hắn luyện đấu pháp Hoàng giai trung phẩm là thích hợp nhất, Hoàng giai thượng phẩm đã xem như đạt đến giới hạn. Hắn cưỡng ép luyện Lôi tà đao pháp Huyền giai hạ phẩm, không c·hết đã là may rồi, lại còn chém ra được một đao thì thật đúng là kỳ tích.
Thật ra hắn đã tính toán rất kỹ, Tử hà khí công không có thuộc tính, tuy là Hoàng giai cực phẩm, nhưng có đặc điểm ưu việt là mở rộng cường hoá kinh mạch, giúp tăng lượng dự trữ và lưu lượng nội lực vận chuyển trong kinh mạch lên gấp mấy lần.
Ba tháng qua nhờ ngày ngày uống đan dược thay cơm, hắn đã cường hoá xong mười sáu đường kinh mạch. Cùng với kinh mạch cường hoá, nhục thân của hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất gấp ba bốn lần trước đây. Thêm vào Bích ảnh đao thuộc tính lôi hoả trợ giúp và bản thân có đan điền lớn hơn trung bình, vậy là vừa đủ để luyện thức thứ nhất – Kinh lôi.
Hắn sẽ dùng chiêu này làm át chủ bài, còn bình thường đánh nhau vẫn dùng Lưu thuỷ đao pháp để che mắt. Bộ Lưu thuỷ không mạnh, nhưng nhờ ưu thế thân thể mà uy lực phát ra có thể ngang ngửa với Hoàng giai hạ phẩm.
Có một điều khiến hắn không vui là đan điền vẫn như cũ, không thể mở rộng ra. Hắn cảm thấy nội lực đi vào đan điền dường như bị thứ gì hút lấy mất, không cách nào dư ra để kích thích đan điền mở rộng. Điều này chắc hẳn có liên quan đến viên độc đan kia.
…
Tại khu rừng quanh thành Nam Xương, khi trời còn nhá nhem, Cảnh Trọng đã dẫn mọi người lên đường làm nhiệm vụ. Một tay cầm bản đồ, một tay vén cây rừng tìm kiếm:
“Phía trước là chỗ hái thuốc! Các ngươi cẩn thận chút! Có gì thì chạy luôn không cần suy nghĩ!” Cảnh Trọng dặn dò mọi người.
Cả bọn tiến tới mấy bước thì bỗng dừng lại, không ai nói một lời mà quây thành vòng tròn tựa lưng vào nhau cảnh giác. Hai mươi bóng đen dần lộ diện, vũ trang đầy đủ.
“Các ngươi biết là chỗ c·hết mà vẫn tới, không biết nên khen can đảm hay chửi là đồ ngu nữa!” Đối phương cất tiếng.
“Làm sao các ngươi biết chúng ta sẽ tới đây?”
“Ha ha! Ngươi nói đây là đâu? Là nhà của chúng ta! Từng ngọn cỏ hòn đá đều là của chúng ta! Giờ hoặc là c·hết, hoặc là làm tù binh!”
“Nam Xương đã là cá chậu chim lồng, sớm muộn sẽ bị hạ. Các ngươi mới là người nên đầu hàng!” Cảnh Trọng lớn tiếng.
“Ta lại muốn chờ xem ngày ấy đến sớm thế nào! Giết hết bọn chúng cho ta!”
“Vù! Ầm! Ầm…”
Hắn chưa dứt lời thì từ đám người Cảnh Trọng bay vụt tới mấy quả cầu màu đen rồi lập tức nổ tung, toả ra khói đen mù mịt.
“Bịt mũi lại! Trong khói có độc!” Một tên trong đám người vội hét lên.
Chờ khi khói đen tan đi thì bọn Cảnh Trọng đã không còn dấu vết.
“Đội trưởng, may mà ngươi chuẩn bị chu đáo, nếu không thì c·hết hết rồi!” Hoàng Mẫn nịnh nọt.
“Hừ! Công sức nửa tháng trời của ta, giờ hết sạch rồi! Về, không thuốc thang gì nữa! Cố mà xoay sở, nếu có ai trách phạt thì ngươi cứ bảo là tại ta!” Cảnh Trọng bực bội.
Cả bọn chạy bán sống bán c·hết, bỗng một tên kêu lên.
“Đầu gỗ và Tam mao đâu?”
“M* nó! Không phải b·ị b·ắt rồi chứ! Lúc nãy còn thấy hai tên đấy chạy phía sau mà!”
“Đội trưởng, quay lại cứu bọn họ đi!”
“Đồ ngu, ngươi cứu nổi không. Cả ta, ngươi, ngươi, ngươi nữa…ai đánh lại bọn chúng. Huống hồ, còn chưa biết là có b·ị b·ắt thật không, giờ quay lại để c·hết hết à?”
Cảnh Trọng tức tối. Hắn không biết phải làm thế nào cho phải.
“Cứ về trại đi, ta sẽ nghĩ cách!”
Hắn nói thêm, dắt cả bọn tay không trở về.
…
Gần nửa đêm, từ phía bìa rừng vang lên tiếng chân người giẫm lên cỏ khô, sau đó là hai thân ảnh quen thuộc. Chính là Đầu gỗ và Tam mao. Bọn Cảnh Trọng thấy họ bình yên vô sự thì vô cùng vui mừng. Sau một hồi ôm ấp, Hoàng Mẫn tò mò hỏi chuyện hồi sáng. Đầu gỗ kể:
“Chúng ta chạy phía sau, không may vấp phải bẫy của bọn chúng giăng sẵn, b·ị b·ắt mang về. Không ngờ trên đường lại gặp A Thiết!”
“Cái gì? Ngươi nói A Thiết?”
Cảnh Trọng giật mình ngã lăn xuống ghế, lồm cồm bò dậy kinh ngạc.
“Đúng thế, các ngươi không tin được đâu. Hắn một mình đánh bại cả đám bọn chúng. Thậm chí chỉ dùng có một đấm đã đ·ánh b·ất t·ỉnh tên cầm đầu!” Tam mao kể đầy tự hào, cứ như y mới là nhân vật chính vậy.
“Thật luôn! Mạnh vậy sao? Hắn đâu rồi?” Hoàng Mẫn hỏi.
Đầu gỗ lắc đầu:
“Hắn bảo chúng ta về trước, hắn phải đi làm việc gì đó xong rồi mới về!"
.........