Tạo Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Thú Vị
“Một đêm bỏ ra hai trăm triệu, cho dù người có tiền cũng không dám phung phí như vậy a.”
“Lúc này dữ liệu còn chưa cập nhập, đợi qua hai ngày dữ liệu sẽ được tải lên, hơn nữa ta nói trước sẽ không còn thú vị, ngài tự tìm hiểu không phải sẽ tốt hơn.”
“Chúc mừng ký chủ thành công thức tỉnh hệ thống.”
“Hay là… Anh thích Đoàn Uyển Nhi?” Trông thấy Nguyễn Tử Dương không đáp, cô còn tưởng hắn ngầm thừa nhận.
Trần Thư Di liếc mắt nhìn xung quanh, xác định xung quanh không có vị tiểu thư đáng ghét kia, cô ghé vào người Nguyễn Tử Dương, nhỏ giọng.
“Anh không biết sao, cô ta ở trường tuy có rất nhiều người theo đuổi nhưng danh tiếng của cô ta lại rất tệ, hồ ly tinh, trà xanh, thậm chí còn có người còn gọi cô ta là kỹ nữ…”
“Em để ý trong lúc làm việc anh rất hay thất thần…” Trần Thư Di chỉ vào miệng, tiếp tục nói: “Hơn nữa em thấy ngày hôm nay anh cười rất nhiều.”
Nhìn xem kênh chat càng lúc càng náo nhiệt, thậm chí không có dấu hiệu hạ hoả, An Ngọc Dao trong lòng vô cùng sung sướng, đối với người dẫn chương trình không có gì khiến họ cảm thấy vui vẻ hơn khi nhìn thấy kênh phát sóng của mình có nhiều người theo dõi.
“Ký chủ ngài không cần phải tìm, ta là 001 từ nay về sau sẽ là trợ lý của ngài.” (đọc tại Qidian-VP.com)
An Ngọc Dao chăm chú nhìn xem kênh chat, sắc mặt lập đức đen lại, cô thừa nhận bản thân mình có hảo cảm với Nguyễn Tử Dương, nhưng một người còn chưa gặp mặt bao giờ sao cô có thể nảy sinh tình cảm.
Nguyễn Tử Dương theo phản xạ hướng mắt nhìn xung quanh, nhưng phát hiện không có ai ở đây, trong đầu có hơi r·ối l·oạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Thư Di dường như rất sợ Nguyễn Tử Dương bị huỷ hoại bởi một người phụ nữ, cô tiếp tục kể về quá khứ của Đoàn Uyển Nhi.
Trần Thư Di vốn là người hoạt bát, không khí yên tĩnh khiến cô cảm thấy nhàm chán, cuối cùng đành quay sang Nguyễn Tử Dương bắt chuyện.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Tử Dương sững người, bật cười, lắc lắc đầu.
Nguyễn Tử Dương thần sắc thoáng biến đổi, nở nụ cười nghiền ngẫm, âm thanh khàn khàn giống như thật lâu không có nói chuyện.
Cô càng tin tưởng Nguyễn Tử Dương là một người trung niên hơn, dù sao có tiền như vậy không thể nào là một người trẻ tuổi được.
Hắn bắt đầu có chút tức giận, tin nhắn liên tục lặp đi lặp lại, cuối cùng dứt khoát lựa chọn đồng ý, hắn muốn nhìn xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Trong căn phòng tăm tối, một tia quang mang màu đỏ chợt loé, cho dù rất mờ nhạt nhưng nếu có người ở đây nhất định sẽ nhận ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn biết cô có tính tò mò nhưng không nghĩ lại lớn đến vậy.
“Một bài hát có giá hơn hai trăm triệu, e rằng ca sĩ hàng đầu cũng không kiếm tiền dễ dàng như Ngọc Dao.”
Nếu Nguyễn Tử Dương là một người đàn ông anh tuấn thì còn dễ nói, nhưng lỡ đâu anh ta bên ngoài lại là một ông lão ngoài năm mươi, lúc đấy cô còn không phải thua thiệt.
Sắc mặt lập tức biến đổi, đứng bật dậy, vỗ bàn, nghiến chặt răng.
Chương 3: Thú Vị
Nguyễn Tử Dương khoé miệng giương lên, Không nghĩ hệ thống lại hợp ý hắn đến vậy.
“Rốt cuộc… Cũng có một chút thú vị.”
Nguyễn Tử Dương nhíu mày, rốt cuộc cô nhóc này đã làm ra chuyện gì lại khiến cho mọi người đều có thành kiến, có bao nhiêu danh hiệu xấu cô gần như độc chiếm toàn bộ.
“Ký chủ, ta đã nói ta có thể giúp ngài tạo ra thế giới của riêng mình, tiền tài, quyền lực, danh vọng ngài có hết thảy, ta biết ngài đối với thứ này đã không còn giá trị…”
Thấy vậy Trần Thư Di càng cảm thấy hiếu kì, kiên quyết muốn tìm ra nguyên nhân.
“Mấy người không để ý sao, nhìn xem bộ dáng của Ngọc Dao, này còn không phải hận không thể sinh cho lão đại một đứa bé.”
“Anh Dương, anh có chuyện gì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô cũng có chút u oán, trách Nguyễn Tử Dương đối với mình lạnh nhạt, chỉ để lại hai từ sau đó liền rời đi.
Nguyễn Tử Dương trầm ngầm một hồi, rít một hơi thuốc, làn khói toả ra không ai biết trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Nguyễn Tử Dương khẽ nâng mày, hệ thống nói xác thực phù hợp suy nghĩ của hắn, hắn có chút dao động, vừa muốn mở miệng thì câu nói tiếp theo liền khiến hắn đen mặt.
Nguyễn Tử Dương khoé mắt không ngừng co giút, người vô lại hắn gặp không ít nhưng không nghĩ đến ngay cả hệ thống cũng có thể không cần mặt mũi.
“Trước kia có một tin đồn lan truyền rộng rãi, mọi người nói cô ta c·ướp bạn trai của một nữ sinh, không chỉ vậy còn dùng thủ đoạn chèn ép nữ sinh đó, cuối cùng cô ta không chịu nổi nên đã nhảy lầu t·ự s·át.”
Chờ đợi một hồi cũng không có phản ứng, Nguyễn Tử Dương lắc lắc đầu, bật cười, không nghĩ đến lại có lúc mình ấu trĩ như vậy, rõ ràng biết đấy là trò l·ừa đ·ảo vậy mà lại có chút chờ mong.
Nguyễn Tử Dương tuỳ ý vất điện thoại sang một bên, ý định bước vào nhà tắm dùng nước lạnh thanh tỉnh đầu óc thì đột nhiên một thanh âm máy móc vang lên.
Nguyễn Tử Dương dập bỏ điếu thuốc, đứng dậy đi vào phòng, mới đi được hai bước thì điện thoại bỗng vang lên một tiếng chuông, hắn nhìn xem tin nhắn gửi đến, không có người gửi thì không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Thanh âm lần nữa vang lên, Nguyễn Tử Dương có hơi kinh sợ, hắn từng nhìn qua tiểu thuyết biết được sự tồn tại của hệ thống, nhưng không nghĩ đến lại có ngày xuất hiện ngoài đời hơn nữa còn rơi trên người mình.
Vừa bấm vào thì tin nhắn cũng chỉ có một câu, ngài có muốn tạo ra thế giới của riêng mình không.
Vẫn là câu nói lúc trước, Nguyễn Tử Dương không chút do dự trực tiếp xoá bỏ, nhưng lần này cho dù có làm cách nào cũng không thể kéo đen tin nhắn.
“Chắc chắn là có chuyện vui rồi, anh nói đi, có phải anh có người thích rồi không? Cô gái ấy là ai, gia đình làm gì, còn đang đi học không…”
“Là ai cũng được nhưng anh tuyệt đối không được thích cô ta.”
“Nhưng ngài nghĩ xem, tạo ra một thế giới theo ý mình không phải chuyện rất thú vị sao?”
“Ngươi có thể giúp ta chuyện gì? Nếu chỉ là những chuyện đơn giản vậy ta không cần…”
Nguyễn Tử Dương giống như mọi ngày đi đến quán cafe của mình, hôm nay là ngày nghỉ vì vậy quán cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, khiến cho Nguyễn Tử Dương có chút bận rộn.
Trần Thư Di liên tục hỏi một tràng, khiến cho Nguyễn Tử Dương có chút trở tay không kịp.
“Bây giờ ta cần phải làm gì?”
Hệ thống nói không sai, nếu biết trước sẽ không còn thú vị, tốt nhất là từng bước một tìm hiểu.
Nguyễn Tử Dương không tiếp tục nhắc đến chuyện này, ánh mắt hướng về phía bên ngoài, nhìn xem ánh đèn xa hoa của thành phố, bỗng dưng hắn cảm thấy mọi thứ cũng không tẻ nhạt như mình nghĩ.
Nguyễn Tử Dương hướng mắt nhìn cô: “Sao em hỏi vậy?”
Sáng hôm sau
“Hơn nữa ta đã trói chặt với ngài, cho dù ngài có đuổi ta đi, ta cũng sẽ mặt dày bám theo.”
Mãi đến khi trời sầm tối, mây đen phủ kín bầu trời, hắn mới có thời gian nghỉ ngơi, theo thói quen lấy ra hai cốc cafe đưa cho Thư Di rồi châm lên một điếu thuốc.
Nguyễn Tử Dương không có để tâm việc làm của mình gây ra bao nhiêu dư luận, dù sao đối với hắn tiền đã không còn quá nhiều hứng thú, lúc này hắn chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.