Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Đoàn Uyển Nhi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Đoàn Uyển Nhi


Hắn và Đoàn Uyển Nhi chỉ tính là quen thuộc, biết cô đối với mình có tình cảm, hơn nữa hắn cũng không chán ghét cô thậm chí còn có cảm giác khác lạ, cảm giác này rất giống với người kia, luôn luôn thu hút hắn thúc đẩy về phía trước.

Nhưng để hắn đồng ý tiếp nhận đoạn tình cảm này thật sự là vô cùng khó khăn.

Nguyễn Tử Dương dập bỏ điếu thuốc trên tay, nhìn cô mỉm cười.

“Em yên tâm, anh không có tình cảm với cô ấy, với lại chuyện khiến anh vui vẻ cũng không phải chuyện này.”

Nghe vậy, Trần Thư Di mới thở phào một hơi, nhưng nghe đến lời sau của hắn cô liền vội vàng truy hỏi.

“Không phải có người trong lòng, vậy có chuyện gì khiến anh có thể vui đến vậy?”

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Tử Dương đã búng mạnh lên trán của cô, lực đạo không mạnh nhưng đầy đủ làm cho Thư Di bưng trán, u oán chu lên một tiếng.

“Anh Dương, anh ghét em rồi sao?” Trần Thư Di uỷ khuất chu môi nhìn hắn, bộ dáng muốn có bao nhiêu ấm ức thì liền có bấy nhiêu.

Nguyễn Tử Dương bị cô chọc cười, hắn không đáp lời, lẳng lặng trừng cô một cái.

“Ai bảo em nhiều chuyện.”

Nói xong, Nguyễn Tử Dương đưa chìa khoá cho cô.

“Anh có việc bận nên về trước, em ở lại trông quán cẩn thận.”

“Không được! Anh chơi xấu, rõ ràng đã hứa với em cùng nhau trực hết ngày hôm nay mà.”

Nguyễn Tử Dương chột dạ, quả thật hắn có hứa với cô nhưng người anh em thân thiết về nước hắn không thể không đi gặp.

“Được rồi, em không muốn làm khó anh…” Nói đến đây, Trần Thư Di bỗng dừng lại, cô đi về trước gương.

“Anh nhìn xem môi em dạo này có hơi khô ráp, móng tay cũng bị xước hết rồi, thậm chí trên mặt còn nổi mấy cái mụn...”

Dường như sợ Nguyễn Tử Dương không nhìn thấy, cô còn chỉ tay về chấm đỏ trên gương mặt mình.

Lúc này, Nguyễn Tử Dương làm sao còn không hiểu, hắn từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô.

Còn chưa mở miệng, Trần Thư Di đã nhanh chóng bắt lại, cô cầm tấm thẻ ngó nghiêng một hồi, nụ cười bắt đầu trở nên thiếu đạo đức.

“Thẻ hội viên cấp kim cương, giảm giá 50% tiêu phí cuối cùng em cũng có được nó.”

Nhìn xem bộ dáng vì vui sướng mà cười đến không khép nổi miệng của cô, Nguyễn Tử Dương khoé miệng cứng ngắc.

Cô nhóc này quả nhiên đã sớm đánh chủ ý tới tấm thẻ của hắn.

Trần Thư Di kích động nhanh chóng chạy tới ôm lấy Nguyễn Tử Dương nhưng lại bị hắn ghét bỏ đẩy ra, cô mặc dù có chút hậm hực nhưng cầm tấm thẻ trong tay làm sao cô dám tức giận.

“Anh Dương, em yêu anh c·hết đi được.”

“Được rồi, bớt nói linh tinh lại đi, em ở lại trông quán anh về trước đây.”

“Anh đi đi, em nhất định sẽ trông coi cẩn thận.”

Nguyễn Tử Dương gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi quán cafe, bắt một chiếc xe gần đó rồi đi thẳng tới trung tâm thành phố.

Một hồi sau, chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar Khuynh Thành, hắn bước xuống rồi đi vào trong.

Vừa bước vào, Nguyễn Tử Dương đã ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá, âm nhạc được mở ở mức to nhất, dường như muốn điếc cả lỗ tai, nam nữ đều ở trên sàn nhảy điên cuồng vặn vẹo vòng eo của mình, những người phụ nữ ăn mặc cực kỳ quyến rũ, xen lẫn trong không khí náo nhiệt là tiếng cười đùa d·â·m đãng của đàn ông.

Người trẻ tuổi không khống chế được chính mình, dùng ngôn ngữ ngả ngớn trêu chọc các cô gái. Những người phụ nữ quyến rũ thì rúc mặt trong lòng ngực của những người đàn ông, mỉm cười thích thú.

Ở đây họ như được giải thoát, trở về con người thật của chính mình.

Nguyễn Tử Dương đi tới lễ tân, báo ra số phòng sau đó đi theo cô gái lên lầu hai, xác định người anh em của mình ở trong, hắn mở cửa bước vào.

Bên trong phòng tràn ngập mùi vị ái d·ụ·c, ba nam và năm nữ, trong đó người đàn ông tóc vàng chính là anh em của hắn Hoàng Sở Du, còn hai người còn lại một người ước chừng năm mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng dựa vào nét mặt có thể nhìn ra hồi trẻ chắc chắn vô cùng anh tuấn.

Còn một người khác ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám bộ dáng giống người trung niên đến bảy phần, quan hệ hai người không cần nói người khác cũng có thể dễ dàng đoán ra.

Vừa thấy Nguyễn Tử Dương, Hoàng Sở Du kích động vội vàng chạy đến ôm hắn.

“Lão đại, rất lâu rồi em chưa gặp anh. anh dạo này có khoẻ không?”

Nhìn xem người anh em tốt trước mặt mình, Nguyễn Tử Dương vỗ vai hắn, cười nói.

“Cậu không cần lo lắng cho tôi, chuyện bên cậu thế nào rồi, có ổn thoả không?”

“Em làm việc sao có để anh thất vọng.” Hoàng Sở Du trêu chọc cười, khoác vai Nguyễn Tử Dương thân mật nói.

“Đi, rất lâu em chưa gặp anh, ngày hôm nay nhất định phải uống vài chén rượu.”

Hoàng Sở Du dẫn theo Nguyễn Tử Dương đi về phía sofa, vừa thấy hắn người đàn ông đứng dậy, lễ độ đưa tay ra chào.

“Chào cậu, tôi là Đoàn Dực, chủ tịch tập đoàn Tư Lợi, còn người này là con trai tôi, Đoàn Diệp Thiên.”

Nguyễn Tử Dương nghe vậy có hơi sững người, tập đoàn Tư Lợi là một trong những tập đoàn hàng đầu của Hà Nội, thậm chí toàn bộ đất nước Việt Nam cũng có vị trí không thấp, nhưng điều khiến hắn bất ngờ không nghĩ đến ngày hôm nay lại có thể gặp được cha của Đoàn Uyển Nhi.

“Chào ông, tôi là Nguyễn Tử Dương.” Nguyễn Tử Dương lễ phép bắt tay, sau đó giơ tay về phía Đoàn Diệp Thiên.

“Rất vui được gặp anh.”

Đoàn Diệp Thiên vội vàng đáp lễ: “Tôi cũng vậy, rất vui được gặp anh.”

Còn không đợi Đoàn Dực lên tiếng, Hoàng Sở Du ở một bên đã mở miệng.

“Anh ấy là lão đại của tôi, chính là người ông muốn tìm.”

Nghe vậy không chỉ Đoàn Dực kinh sợ mà ngay cả Đoàn Diệp Thiên cũng kém chút bị doạ cho nhảy dựng.

Trong thành phố này có ai không biết thân phận của Hoàng Sở Du, ngoài mặt là giám đốc công ty Như Mộng nhưng thân phận thật sự của hắn lại chính là phó bang chủ Phục Hưng, tổ chức xã hội đen lớn mạnh nhất Việt Nam.

Cho dù chính quyền cũng phải kiêng kị ba phần, từ b·uôn l·ậu đến m·ại d·âm tổ chức các sòng bạc, quán bar không có việc xấu nào bọn họ không làm, chỉ cần là người trong xã hội nghe đến hai chữ Phục Hưng đều bị doạ đến sắc mặt trắng bệch, còn doanh nhân như bọn họ càng không thể động vào, nếu không bọn họ cũng không dám bảo đảm mình có thể sống đến ngày thứ hai hay không.

Trước kia từng có chủ tịch tập đoàn nổi tiếng trong nước đắc tội với một vị thủ hạ của Hoàng Sở Du, đến ngày thứ hai người ta đã t·ìm t·hấy t·hi t·hể của hắn trong thùng rác, càng kinh khủng hơn toàn bộ t·hi t·hể đều bị chặt thành từng mảnh nhỏ, nếu không có vật xác nhận chỉ sợ ai cũng không nghĩ đến người này là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

Phục Hưng làm việc vô pháp vô thiên, nhưng lại không có dấu hiệu suy giảm, đến bây giờ thế lực của họ chỉ sợ đã bao trùm toàn thế giới.

Mà tất cả những việc làm đó lại do người thanh niên này lãnh đạo, Đoàn Dực còn tưởng rằng người có bản lĩnh như vậy ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi nhưng ai nghĩ đến hắn lại quá trẻ tuổi, so với Đoàn Dực Thiên còn phải kém vài tuổi.

“Cậu… Cậu thật sự là lão đại của Du giám đốc?” Đoàn Dực thân hình run run, nuốt một ngụm nước miếng, khó khăn nói.

Không phải ông ta không có bản lĩnh mà thân phận người thanh niên này thật sự quá kinh khủng, đừng nói ở Hà Nội cho dù toàn bộ Việt Nam cũng không ai dám đắc tội với hắn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Đoàn Uyển Nhi