Lúc kim đồng hồ chỉ đúng 3 giờ chiều, thám tử Ngọt ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc, đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man về vụ án còn đang bỏ ngỏ. Một tiếng báo tin nhắn vang lên từ máy tính, làm gián đoạn mạch suy tưởng của anh. Ngọt khẽ nhíu mày, nhìn vào màn hình. Đó là một tệp tài liệu từ Hà, gửi qua email như đã hứa.
Vừa chuẩn bị mở tài liệu, điện thoại trên bàn rung nhẹ. Là Hà.
“Chào Ngọt,” giọng của Hà vang lên, bình tĩnh nhưng cũng không giấu nổi vẻ đắc ý: “Tớ đã hoàn thành công việc cậu nhờ. Tài liệu đã gửi qua email, cậu kiểm tra xem đã có chưa nhé.”
Ngọt đáp, không chút vội vã: “Cảm ơn cậu, Hà. Tớ sẽ xem ngay và báo lại cho cậu sau.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng, và ngay sau đó, thám tử Ngọt mở email, tải xuống tệp tài liệu. Không một lời đề cập đến chuyện tiền bạc, một điều không cần thiết, bởi Hà vẫn nợ anh nhiều hơn là chút công việc này có thể đổi lại.
Với sự cẩn trọng vốn có, Ngọt mở tệp tài liệu. Nội dung bên trong dày đặc và chi tiết hơn cả mong đợi: danh sách bạn bè của chị Lan, không chỉ vậy còn kèm theo cả thông tin về bạn bè của họ. Mỗi mối quan hệ, mỗi chi tiết nhỏ đều được liệt kê một cách tỉ mỉ. Anh nhanh chóng tìm đến phần danh sách phân loại theo nghề nghiệp, ánh mắt dán vào màn hình, không bỏ sót một chi tiết nào.
Sau một thời gian rà soát kỹ lưỡng, thám tử Ngọt phát hiện 26 người trong danh sách có liên quan đến ngành y. Anh ghi chú lại từng người một, tên tuổi, nghề nghiệp, và bất kỳ chi tiết đáng chú ý nào. Đây chính là điểm mấu chốt, anh nghĩ, bước đầu tiên trong việc thu hẹp phạm vi điều tra.
Cẩn thận phân tích, Ngọt loại dần những người không liên quan. Cuối cùng, chỉ còn lại sáu cái tên. Sáu con người với những công việc tưởng chừng vô hại nhưng có khả năng liên quan trực tiếp đến c·ái c·hết của chị Lan.
Trong số đó, có hai y tá, làm việc ở hai bệnh viện khác nhau cả hai đều có quyền tiếp cận những loại thuốc nguy hiểm. Một điều dưỡng, người tiếp xúc trực tiếp và thường xuyên với bệnh nhân, biết rõ cách sử dụng thuốc. Và ba dược sĩ, một người làm trong bệnh viện, hai người còn lại điều hành các hiệu thuốc nhỏ.
Ánh mắt thám tử Ngọt lướt qua từng cái tên, từng bức ảnh trong tệp tài liệu. Anh ghi nhớ các thông tin cơ bản và liên kết chúng với những manh mối khác trong vụ án. Một trong số họ là h·ung t·hủ, và việc cần làm bây giờ là xác định người này.
Anh lật qua một số tệp văn bản để tìm lại đơn thuốc đã bị lẫn lộn trong đống tài liệu. Chuẩn bị cẩn thận, anh rời khỏi văn phòng, khóa cửa lại, và đi thẳng ra ngoài.
Đích đến đầu tiên của anh là hai tiệm thuốc nhỏ, nơi hai dược sĩ nằm trong danh sách n·ghi p·hạm đang làm việc. Những tiệm thuốc này tọa lạc ở hai khu vực khác nhau trong thành phố, không quá xa nhưng cũng không gần. Thám tử Ngọt đã lên kế hoạch tỉ mỉ, để tiếp cận từng người một cách khéo léo, đảm bảo không để lộ ý định thực sự của mình.
Anh đi bộ một đoạn ngắn đến bãi đậu xe, leo lên chiếc xe ô tô quen thuộc với những cuộc điều tra. Khởi động xe, anh lướt qua những con phố đông đúc của thành phố, nơi dòng người bận rộn với cuộc sống thường nhật.
Thám tử Ngọt dừng xe trước tiệm thuốc đầu tiên. Hít một hơi sâu, anh bước xuống xe, buông lỏng toàn thân, điều chỉnh nhịp tim thông qua hơi thở, cố gắng để bản thân thật tự nhiên.
Khi bước vào tiệm, anh thấy không gian yên tĩnh, mùi thuốc nhẹ nhàng thoang thoảng trong không khí. Sau quầy, một người phụ nữ trẻ đang sắp xếp những hộp thuốc lên kệ. Cô tên là Tú, khoảng 26-27 tuổi, với mái tóc đen dài mượt mà, tạo nên nét thanh thoát. Khi thấy thám tử tiến lại gần, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng để chào hỏi.
Thám tử Ngọt rút từ túi ra tờ đơn thuốc đã chuẩn bị trước, đưa về phía Tú và nhẹ nhàng hỏi: “Cô có thể kiểm tra giúp tôi đơn thuốc này không?”
Tú đón lấy tờ giấy, đôi mắt lướt qua các loại thuốc ghi trong đó một cách cẩn thận. Cô đọc kỹ từng dòng, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nhìn lên, nhẹ nhàng trả lời: “Những loại thuốc khác thì chúng tôi có sẵn, nhưng loại thuốc ngủ liều cao TN1 thì không. Loại này khá đặc biệt, thường chỉ được sử dụng trong bệnh viện và không bán lẻ ngoài tiệm.”
Thám tử Ngọt giữ nét mặt điềm tĩnh, gật đầu, mỉm cười cảm ơn Tú. Anh tiếp tục lơ đãng hỏi thêm vài câu nhằm thăm dò thêm thông tin.
Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí lơ lửng. Thám tử Ngọt rời khỏi tiệm thuốc, trong lòng lặng lẽ loại bỏ Tú khỏi danh sách tình nghi.
Anh tiến đến tiệm thuốc thứ hai, nơi người bán tên Loan. Cô là một phụ nữ có mái tóc màu nâu đen dài và dáng vẻ điềm tĩnh, bụng cô khá lớn, có lẽ vì cô đang mang bầu. Khi bước vào tiệm, anh nhận thấy không gian ấm cúng và gọn gàng.
Anh tiến tới quầy, nhẹ nhàng đặt tờ đơn thuốc lên bàn: “Chào cô, tôi muốn hỏi về các loại thuốc trong đơn này.”
Loan cầm lấy tờ đơn, nhìn qua danh sách rồi mỉm cười: “Anh may mắn đấy, tiệm chúng tôi có đủ các loại thuốc này, bao gồm cả loại TN1 mà anh cần.” Cô bổ sung: “Loại thuốc này không được phép bán ở bên ngoài, thường thì nó chỉ dùng trong bệnh viện. Hiện tại, trên cả nước chỉ có duy nhất cửa tiệm của tôi được cấp phép bán ra.”
Thám tử Ngọt tò mò hỏi: “Ồ, vì sao nó lại bị kiểm soát gắt gao như vậy?”
Loan bình tĩnh trả lời: “Bởi vì liều lượng của nó rất cao. Liều lượng không đúng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể người dùng.” Nói xong, cô cầm đơn thuốc và bắt đầu tìm những loại thuốc tương ứng.
“Có nhiều người mua loại thuốc này không?” Anh hỏi như hai người bạn đang cùng nhau trò chuyện.
“Không, anh là người đầu tiên mua loại thuốc này,” cô nói, rồi đặt thuốc lên bàn và tiếp tục: “Vì loại thuốc này liều lượng rất cao, các bác sĩ thường cẩn thận hơn, họ sẽ sử dụng thuốc thay thế, và những loại thuốc khác dễ tìm hơn.”
Ngọt gật đầu, mỉm cười đáp: “Cảm ơn cô. À, cô đang mang bầu phải không? Còn bao lâu nữa thì cô sinh?”
Loan thoáng ngạc nhiên trước sự quan tâm bất ngờ của Ngọt nhưng cũng mỉm cười đáp lại: “Dạ, còn khoảng hai tháng nữa là tôi sinh rồi. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn luôn làm việc để giữ tinh thần thoải mái.”
Ngọt tỏ ra thân thiện, trò chuyện thêm vài câu về việc mang thai và sức khỏe của Loan, tạo ra một không khí thoải mái trước khi rời đi với những gói thuốc đã mua. Ra tới xe, anh lại một lần nữa loại bỏ Loan khỏi danh sách tình nghi.
Trời bắt đầu tối, anh quyết định tạm dừng quá trình điều tra. Nhìn đồng hồ, anh nhận thấy đã đến lúc kết thúc công việc cho ngày hôm nay. Đôi chân mỏi mệt và tinh thần căng thẳng khiến anh muốn nhanh chóng trở về nhà.
Hít một hơi thật sâu, anh tạm loại bỏ những suy nghĩ về vụ án khỏi đầu óc và tập trung vào việc lái xe. Những con đường giờ đây đã thưa thớt người qua lại, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu sáng từng góc phố. Anh lái xe qua những con phố quen thuộc, trở về ngôi nhà nhỏ, nơi anh có thể nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng.
Khi về đến nhà, anh đỗ xe gọn gàng trước cổng, bước vào trong và khép cửa lại sau lưng. Không gian yên tĩnh của ngôi nhà ôm trọn lấy anh, giúp anh thư giãn, xua tan mọi lo âu và áp lực từ công việc. Mọi thứ dường như lắng lại, cho phép anh tận hưởng sự tĩnh lặng mà chỉ nơi đây mới mang lại.
...
Buổi sáng tinh mơ, khi những tia nắng đầu tiên lấp ló qua khung cửa sổ, thám tử Ngọt đã thức dậy. Như một thói quen, anh bắt đầu ngày mới bằng việc chăm sóc bản thân. Vào phòng tắm, anh mở vòi nước, để dòng nước mát lạnh chảy qua tay rồi vốc lên mặt, cảm giác sảng khoái dâng trào khắp cơ thể.
Sau khi hoàn tất việc vệ sinh, anh đứng trước gương, quan sát kỹ khuôn mặt mình. Ánh mắt anh dừng lại ở từng chi tiết, từ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt đến đôi lông mày hơi nhíu lại. Rồi anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp. Anh giữ nụ cười ấy trong vài giây, rồi lại thả lỏng, mỉm cười tiếp.
Việc này không chỉ là thói quen mà còn là một phương pháp giúp anh duy trì sự tự nhiên trong công việc, nơi mà nụ cười là v·ũ k·hí lợi hại để xây dựng lòng tin với khách hàng và người đối diện. Đứng trước gương, anh dành 15 phút thực hành, để mỗi lần cười, nụ cười trở nên thoải mái và chân thật.
Khi cảm thấy đã đủ, anh bước ra ngoài, sẵn sàng cho một ngày mới. Bước vào bếp, bữa sáng đã được chuẩn bị, tuy đơn giản nhưng đầy đủ: một chiếc bánh mì giòn rụm và một ly sữa tươi.
Anh cầm chiếc bánh mì, cắn một miếng, thưởng thức hương vị thơm ngon và cảm giác giòn tan trong miệng. Sau đó, anh nhấp một ngụm sữa tươi, cảm nhận sự mát lành, ngọt ngào lan tỏa. Đây là thói quen mà anh duy trì mỗi sáng, một phần để khởi đầu ngày mới nhẹ nhàng, phần khác để giữ vững sự ổn định trong cuộc sống bận rộn của mình.
Bữa sáng đơn giản nhưng đủ cung cấp năng lượng cần thiết cho một ngày dài.
Trở lại phòng làm việc, thám tử Ngọt liếc nhìn bảng ghi chú treo trên tường. Những mảnh giấy màu vàng nhạt vẫn còn dán chặt, ghi lại những thông tin quan trọng mà anh đã thu thập trong suốt quá trình điều tra. Anh cẩn thận xem lại từng ghi chú, xác định những việc cần làm trong ngày.
Hôm nay, anh sẽ tiếp xúc với những người khả nghi còn lại. May mắn thay, trong số đó có hai người làm cùng một bệnh viện: một dược sĩ và một y tá. Điều này sẽ giúp anh tiết kiệm thời gian và công sức. Hai người còn lại làm ở hai nơi khác nhau, điều này có thể khiến quá trình điều tra trở nên phức tạp hơn, nhưng thám tử Ngọt đã quen với những tình huống như vậy.
Cầm đơn thuốc cẩn thận bỏ vào trong túi áo, thám tử Ngọt rời khỏi nhà và lái xe đến bệnh viện ZZZ, nơi hai đối tượng tình nghi đang làm việc. Khi đến nơi, anh đỗ xe gọn gàng rồi nhanh chóng bước vào trong, hướng thẳng tới quầy thuốc của bệnh viện.
Quầy thuốc vào buổi sáng rất đông người, mọi người chen chúc nhau để mua thuốc và nhận đơn từ bác sĩ. Anh kiên nhẫn đứng xếp hàng, mắt quan sát từng chi tiết trong không gian bận rộn. Khi đến lượt, anh bước tới quầy và gặp người bán thuốc. Đó là một cô gái trẻ, khoảng 26-27 tuổi, mái tóc đen dài buông xuống vai. Cô đeo cặp kính cận, gương mặt toát lên vẻ chăm chú và chuyên nghiệp.
Thám tử Ngọt nhẹ nhàng đặt đơn thuốc lên bàn và khẽ mỉm cười, chờ đợi phản ứng của cô.
Cô gái nhìn thám tử Ngọt một lúc, ánh mắt lộ vẻ ngờ vực: "Bệnh viện không có loại thuốc ngủ này," cô nói, giọng đều đều nhưng chắc chắn. "Anh có thể thử tìm mua ở các tiệm thuốc bên ngoài."
Thám tử Ngọt giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng tỏ ra không tin: "Thật sao? Một người bạn của tôi làm trong bệnh viện này nói rằng có thể mua được bất cứ loại thuốc gì ở đây mà," anh nhẹ nhàng nói, cố tình nhấn mạnh từng từ.
Cô gái hơi nghiêng đầu, đôi mắt lướt qua anh thêm một lần nữa trước khi hỏi: "Người bạn của anh là ai?"
Thám tử Ngọt mỉm cười tự nhiên, cố gắng tỏ ra như đang nhớ lại: "Cô ấy là Diễm, đang làm y tá ở đây. Cô ấy có mái tóc đen dài, tầm 26, 27 tuổi," anh chậm rãi nói, dừng lại một chút để tạo không khí căng thẳng. Nhưng vẻ không chắc chắn trong ánh mắt anh lại khiến Hương thêm nghi ngờ.
Khi thấy Hương vẫn tỏ ra do dự, thám tử Ngọt như bừng tỉnh, ánh mắt sáng lên: "Cô ấy giống như cô, rất xinh đẹp." Lời khen bất ngờ khiến Hương hơi ngượng ngùng, nhưng cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cố gắng che giấu sự xao động trong lòng.
Thám tử Ngọt khéo léo lấy điện thoại từ túi áo, lướt qua thư mục hình ảnh cho đến khi dừng lại ở một bức ảnh: "Cô ấy tên là Diễm. Cô có biết cô ấy không?" anh hỏi, giọng trầm ấm, như thể muốn kéo Hương vào một cuộc trò chuyện thân mật.
Hương nhìn vào bức ảnh, ánh mắt thoáng chút do dự, rồi gật đầu nhẹ: "À, cô ấy làm y tá ở đây. Nhưng tôi chỉ biết sơ qua thôi, chưa nói chuyện nhiều."
Mỉm cười, thám tử Ngọt gật đầu như đã hiểu: "Vậy cô có thể cho tôi biết phòng làm việc của Diễm nằm ở đâu không?" Anh hỏi, cố ý giữ giọng điệu thân thiện.
Hương nhìn anh một lúc, có vẻ hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng cũng thốt lên: "Cô ấy làm ở khoa Nội, phòng số 304, tầng 3. Nhưng anh có chuyện gì cần gặp cô ấy à?"
Thám tử Ngọt cười nhẹ: "À, tôi không tin ở đây không có loại thuốc mà tôi cần. Tôi phải gặp cô ấy để xác nhận một chút." Nói xong, anh từ từ rời khỏi quầy thuốc.
Khi đến nơi, anh đứng lặng lẽ từ xa, ánh mắt chăm chú dõi theo Diễm, một nữ y tá vừa xinh đẹp vừa cao ráo, khoảng 27, 28 tuổi. Mái tóc đen nâu của cô, óng ả và mềm mại, hòa quyện hoàn hảo với dáng vóc thanh tú, tạo nên hình ảnh khó mà quên được .
Khi ánh mắt anh lướt qua gương mặt và dáng vẻ của Diễm, một nụ cười kín đáo khẽ thoáng qua, như thể anh đang thưởng thức một kiệt tác nghệ thuật. Dù cho trái tim anh đang không ngừng nhảy múa, nhưng anh không hề có ý định tiến đến, anh đã có những thông tin cần thiết, việc hiện tại tiếp xúc không hề mang lại chút giá trị nào. Với một quyết định dứt khoát, anh quay gót và lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, một nỗi tiếc nuối đọng lại trong lòng.
Theo thông tin, cô ấy đã kết hôn, và anh không muốn tự đưa mình vào rắc rối.
Thám tử Ngọt rời khỏi khuôn viên bệnh viện ZZZ, tiếp tục hành trình đến bệnh viện XXX, nơi thường xuyên sử dụng loại thuốc ngủ TN1. Lái xe qua những con đường vắng vẻ, lòng anh hồi hộp như một cuộc phiêu lưu.
Khi đến nơi, anh đỗ xe cẩn thận rồi bước vào trong bệnh viện. Cảnh vật bên trong hiện ra như một bức tranh tĩnh lặng, với những hành lang dài và những phòng khám nối tiếp nhau. Anh nhanh chóng tìm đến quầy tiếp đón, nơi ánh sáng trắng hòa quyện với sự nhộn nhịp của bệnh nhân.
Tại quầy tiếp đón, thám tử Ngọt hỏi về Tình, người mà anh đang truy tìm. Với một nụ cười nhẹ nhàng và sự lịch thiệp, anh nhận được chỉ dẫn đến phòng làm việc của cô. Anh bước đi, đôi mắt tinh tế tìm kiếm dấu hiệu của Tình giữa dòng người qua lại.
Khi đứng trước cửa phòng làm việc của Tình, thám tử Ngọt nhìn vào trong. Người phụ nữ mà anh đang tìm kiếm, với mái tóc dài màu nâu nhuộm và vóc dáng cao ráo, có lẽ là 1m70cm đang bận rộn với công việc. Anh nhận thấy sự tĩnh lặng của bệnh viện bị phá vỡ bởi những âm thanh nhẹ nhàng xung quanh.
Với sự quan sát cẩn trọng, thám tử Ngọt quyết định rời khỏi bệnh viện mà không tiếp xúc với Tình.
0