Thám tử Ngọt ngồi trầm ngâm, đôi mắt lướt qua những ghi chú rải rác trên cuốn sổ tay. Vẫn còn một cái tên trong danh sách, người cuối cùng anh cần điều tra. Đó là một nữ điều dưỡng ở bệnh viện YYY, nơi cách đây không xa. Anh liếc nhanh vào đồng hồ trên tay, ước lượng thời gian nếu khởi hành ngay lập tức. Có thể, anh vẫn kịp về nhà để dùng bữa trưa. Một cái nhếch môi nhẹ hiện lên, dường như anh đã quen với việc cân đo mọi thứ theo đúng giờ giấc.
Không muốn chậm trễ, anh nhanh chóng bước lên xe. Chiếc xe khởi động mượt mà, êm ái lướt đi trên những con đường vắng. Ánh nắng trưa nhạt dần, lọc qua những tán lá ven đường, tạo nên một khung cảnh yên bình, nhưng trong đầu Ngọt, sự thanh thản đó hoàn toàn không tồn tại. Anh đang tiến gần đến sự thật, cảm giác ấy khiến anh trở nên căng thẳng hơn. Thời gian còn lại của anh không nhiều nên anh không muốn lãng phí chúng, mỗi giây phút trôi qua là một bước đi khiến anh cách xa hơn khỏi sự thật
Bệnh viện YYY hiện ra trước mắt, một tòa nhà trắng sáng với những hành lang dài. Đây cũng là một trong những nơi hiếm hoi sử dụng loại thuốc ngủ TN1 liều cao, một manh mối mờ nhạt nhưng đáng giá. Người phụ nữ cuối cùng trong danh sách của anh, Duyên, một nữ điều dưỡng, 28 tuổi, một mảnh ghép cuối cùng của câu đố mà anh đã kì công để lắp ráp. Trong mắt anh, cô không chỉ là một cái tên, mà còn là chìa khóa mở ra bí mật mà anh đang tìm kiếm.
Bước chân vào bệnh viện, Ngọt cảm nhận không khí nhộn nhịp, hối hả của một ngày làm việc thường nhật. Tuy nhiên, anh giữ một nhịp bước chậm rãi, hít thở đều để tự làm dịu tâm trí. Bình tĩnh và cẩn trọng là điều cần thiết trong lúc này, mỗi hành động của anh phải được kiểm soát một cách tỉ mỉ.
Khi tiến đến khu điều dưỡng, anh đứng từ xa quan sát. Duyên đang bận rộn với công việc của mình, và anh nhanh chóng nhận ra cô qua dáng vẻ cao lớn và mái tóc đen dài. Nhưng khi so với những gì anh đã thấy trong hình, Duyên trông có vẻ lớn tuổi hơn, khoảng 29 hay 30, và dáng người cũng khác biệt, phần nào đó mập mạp hơn. Chi tiết ấy khiến thám tử Ngọt không khỏi khẽ cười thầm trong lòng. Một chút châm biếm lướt qua trong tâm trí: "Công cụ chỉnh sửa ảnh thực sự đã làm mình mất công vô ích."
Sau một hồi quan sát, anh quyết định không tiếp cận trực tiếp Duyên. Thông tin anh cần thu thập đã đủ, và việc làm phiền cô sẽ chỉ làm phức tạp thêm mọi chuyện. Bước chân rời khỏi hành lang bệnh viện, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm nhỏ nhoi. Thời gian ở đây đã kết thúc.
Ngồi vào xe, Ngọt lái thẳng về nhà. Khi đã về đến nơi, anh đặt một bữa trưa đơn giản. Trong lúc chờ, anh mở máy tính và bắt đầu rà soát lại tất cả những gì mình đã thu thập được. Mỗi chi tiết nhỏ giờ đây hiện rõ hơn trước mắt, từng mối liên hệ dần dần được kết nối. Những chồng tài liệu xếp gọn gàng trên bàn làm việc, tất cả đều chứa đựng một phần của bức tranh mà anh đã mải miết lắp ghép.
Bữa trưa đến, Ngọt ngồi xuống bàn, ăn trong yên lặng. Từng miếng cơm nhai chậm rãi, nhưng tâm trí anh không ngừng phân tích và suy xét. Sau khi bữa ăn kết thúc, anh quay lại bàn làm việc, mắt dán vào màn hình máy tính, ánh sáng yếu ớt từ đó chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật sự tập trung căng thẳng trong đôi mắt. Từng chi tiết đã rơi đúng vị trí, một bức tranh toàn cảnh về vụ án đang hiện ra trước mắt anh.
Khi đồng hồ trên tường điểm đúng 2 giờ chiều, thám tử Ngọt hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên và bấm số gọi cho bà Trâm. Màn hình điện thoại sáng lên, phản chiếu trên khuôn mặt anh.
Khi giọng nói trầm ấm quen thuộc của bà Trâm vang lên ở đầu dây bên kia, thám tử Ngọt giữ giọng mình nhẹ nhàng, nhưng không thiếu phần thận trọng: "Chào cô Trâm, cháu là Ngọt đây. Cô còn khỏe không ạ?"
Bà Trâm đáp lại với giọng điềm đạm, như thể bà đã đợi cuộc gọi này từ lâu: "Cậu Ngọt à? Tôi khỏe, cảm ơn cậu đã hỏi."
Ngọt mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một chút thoải mái. "Chiều nay cô có rảnh không? Cháu muốn mời cô đến văn phòng. Cháu đã tìm ra chân tướng của vụ án rồi."
Sự im lặng ngắn ngủi bao trùm ở đầu dây bên kia, nhưng không phải sự do dự mà là một thứ gì đó như sự chờ đợi đã đến hồi kết. "Được," bà Trâm trả lời dứt khoát nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị. "Tôi sẽ đến."
Kết thúc cuộc gọi, thám tử Ngọt đặt điện thoại xuống, đầu óc nhanh chóng trở về với những dòng suy nghĩ còn dang dở. Anh ngước mắt lên nhìn qua cửa sổ, ánh nắng ngoài trời chói chang chiếu qua những tấm rèm mỏng, nhưng tâm trí anh hoàn toàn chìm sâu vào kế hoạch sắp tới. Những mảnh ghép của vụ án đã dần được sắp xếp, và giờ chỉ còn chờ đợi anh xâu chuỗi chúng lại, đưa mọi thứ ra ánh sáng.
Trong lúc chờ bà Trâm, thám tử Ngọt cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc camera nhỏ và khéo léo đặt nó ở góc phòng, vừa đủ để không thu hút sự chú ý, nhưng vẫn có thể ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng thiết bị, anh ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính và gõ nốt bản hợp đồng. Mỗi phím nhấn đều chính xác và tỉ mỉ, như thể hành động này đã thành một phần của bản năng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Ngọt đứng dậy, chỉnh lại áo khoác, rồi bước ra mở cửa. Bà Trâm cùng chị Thúy bước vào. Khuôn mặt bà Trâm thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng chị Thúy vẫn giữ sự điềm tĩnh như mọi khi. Ngọt nở một nụ cười thân thiện, tay mời họ ngồi xuống ghế.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, không khí dần trở nên nghiêm túc hơn. Anh cẩn trọng đặt trước mặt họ một tập tài liệu dày, bên trên là một bản hợp đồng: "Cảm ơn cô và em đã đến. Ngoài việc thảo luận về vụ án, hôm nay cháu muốn chính thức hóa sự hợp tác giữa chúng ta."
Bà Trâm nhìn vào bản hợp đồng với ánh mắt không giấu được sự tò mò, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Hợp đồng này là gì, cậu Ngọt?"
Thám tử Ngọt hít một hơi, bình tĩnh giải thích: "Đây là hợp đồng hợp tác điều tra. Cháu muốn mọi thứ được minh bạch và rõ ràng, cả về mặt pháp lý lẫn trách nhiệm của các bên. Điều này sẽ giúp chúng ta làm việc với nhau hiệu quả hơn, đảm bảo rằng mọi thông tin liên quan đến vụ án đều được thực hiện một cách cẩn trọng."
Chị Thúy nhìn vào bản hợp đồng, vẻ mặt thoáng chút ngờ vực: "Cậu thực sự nghĩ rằng việc này cần thiết sao?"
"Đúng vậy," thám tử Ngọt đáp, giọng anh trầm ấm mang theo từ tính. "Vụ án này phức tạp hơn rất nhiều so với những gì chúng ta nhìn thấy ban đầu. Để tìm ra sự thật và đảm bảo công lý cho chị Lan, cháu tin rằng cần có sự cam kết rõ ràng từ tất cả chúng ta."
Bà Trâm khẽ gật đầu, đôi mắt chăm chú lướt qua từng dòng chữ trong hợp đồng. Dường như bà đang cân nhắc kỹ lưỡng từng điều khoản. Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng nói toát lên vẻ chắc chắn: "Tôi hiểu rồi. Cậu đã chuẩn bị rất chu đáo, cậu Ngọt. Chúng tôi sẽ ký."
Sau một khoảnh khắc ngắn, cả bà Trâm và chị Thúy đều đồng ý ký vào hợp đồng. Cây bút nhanh chóng lướt qua mặt giấy, như một dấu hiệu cho sự hợp tác đã được củng cố. Ngọt mỉm cười hài lòng.
"Giờ thì," anh nói với giọng trầm nhưng quyết đoán, "Chúng ta có thể bắt đầu. Cháu sẽ cung cấp cho cô và em tất cả những bằng chứng và thông tin cháu đã thu thập được. Cùng nhau, chúng ta sẽ làm sáng tỏ vụ án này."
Thám tử Ngọt bắt đầu cuộc trò chuyện với bà Trâm và chị Thúy bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc, từng lời nói của anh đều thể hiện sự cẩn trọng.
Anh từng chút đưa ra các thông tin mà anh đã dày công thu thập:
“Thưa cô, cháu đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng và thu thập được một số thông tin quan trọng."
Bà Trâm khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi thám tử Ngọt, nét mặt bà căng thẳng và hơi co rúm lại. Ngọt tiếp tục:
“Đầu tiên, cháu đã tìm thấy một đoạn video từ camera an ninh của tòa nhà gần h·iện t·rường v·ụ á·n. Đoạn video ghi lại bóng dáng một người lén lút vào đêm xảy ra v·ụ c·háy. Mặc dù hình ảnh không rõ ràng, nhưng đây là một manh mối rất quan trọng.”
Thám tử Ngọt mở một bức ảnh trong tập tài liệu, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ vào tấm hình: “Nhờ đoạn video này, cháu đã xác định được 6 n·ghi p·hạm. Trong số đó có 2 y tá, 1 điều dưỡng và 3 dược sĩ. Qua việc điều tra từ Facebook và các nguồn khác, cháu đã lọc ra và hiện chỉ còn lại 1 người có khả năng liên quan trực tiếp đến vụ án.”
Căn phòng dường như trở nên nặng nề hơn. Bà Trâm ngồi im, nhưng đôi mắt đã sớm ngấn lệ. Ngọt tiếp tục, giọng anh trầm lại khi lấy ra những món đồ khác, lần này là một chiếc áo khoác:
“Cháu đã tìm được một cái áo khoác, có thể xác định là của h·ung t·hủ. Bên trong nó có một số vật dụng quan trọng: một cái bật lửa, một ổ khóa kèm chìa, một bình thuốc gây mê Desflurane, một chiếc khăn mùi xoa, và một sợi tóc dài.”
Bà Trâm mím môi, gật đầu chầm chậm như thể mỗi từ anh nói đều giáng mạnh vào lòng bà. Ngọt cảm thấy hơi khó chịu, bởi những gì anh sắp nói sẽ khiến bà thêm phần đau đớn, thở ra một hơi dài, rồi anh cẩn thận thuật lại những gì anh đã phát hiện ra:
“Tối hôm đó, chị Lan về nhà sau một ngày làm việc vất vả. Chị lái chiếc xe máy quen thuộc của mình về nhà. Khi chị vừa mở khóa cổng, h·ung t·hủ, đã ngụy trang mình thành một bao rác, nhanh chóng t·ấn c·ông chị từ phía sau bằng thuốc mê Desflurane. Chị Lan bị gây mê ngay lập tức, không kịp phản kháng. Sau đó, hắn di chuyển xe máy vào trong sân, khóa cổng lại và kéo chị vào nhà, dùng chìa khóa của chị để mở cửa."
Giọng của Ngọt ngày càng trầm lắng, mỗi câu anh nói như đang mở ra từng mảng kí ức đau đớn:
"Khi đã vào trong, hắn đặt chị lên giường và dùng chiếc khăn mùi xoa tẩm thuốc mê để giữ chị trong trạng thái b·ất t·ỉnh. Sau đó, hắn dựng lên một cái bẫy với ngọn nến và cồn y tế, nhằm tạo ra một đ·ám c·háy thiêu c·hết chị Lan khi chị không thể tự bảo vệ mình.”
Ngọt nhìn xuống tập hồ sơ trên tay, giọng anh trở nên nặng nề:
“Hung thủ sau đó còn dùng điện thoại của chị Lan, mở khóa bằng vân tay, gửi tin nhắn cuối cùng cho cô. Hắn đã thực hiện mọi thứ một cách lạnh lùng và tàn nhẫn, rồi rời khỏi hiện trường một cách cẩn thận. Sau cùng, hắn khóa cổng bằng ổ khóa của riêng mình và biến mất."
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Thám tử Ngọt ngừng lại, ánh mắt anh dò xét phản ứng của hai người đối diện.
Bà Trâm đột nhiên bật khóc, tiếng nức nở của bà vang lên trong không gian tĩnh mịch. Bà run rẩy, hai tay nắm chặt lấy mép ghế, giọng nói nghẹn ngào:
“Cậu đã ở đó... Cậu đã chứng kiến tất cả những gì xảy ra với con gái tôi... Vậy tại sao? Tại sao cậu không cứu nó? Tại sao cậu không làm gì để cứu nó?”
Nỗi đau trong giọng nói của bà Trâm như xé toạc không gian, và cuối cùng bà bật lên một tiếng gào thét, ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, hướng thẳng về phía Ngọt. Anh đứng đó, lặng im.
Chị Thúy ngồi bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh từ đầu cuộc gặp giờ cũng đã méo mó vì xúc động. Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn được giọt nước mắt rơi trên gò má. Cô với tay đặt nhẹ lên tay mẹ, nhưng cả hai dường như không thể thoát khỏi cơn sóng đau thương đang vùi dập họ.
Ngọt chậm rãi hít một hơi sâu, anh cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Ánh mắt anh không thể rời khỏi bà Trâm, một phần nào đó trong lòng anh gợn lên sự day dứt. Nhưng anh biết, không có lời bào chữa nào có thể làm dịu đi nỗi đau của người mẹ mất con.
Giọng Ngọt khàn khàn, anh nói nhỏ nhưng rõ ràng:
“Cháu xin lỗi, cô Trâm. Nếu có thể, cháu sẽ làm mọi thứ để đưa chị Lan trở về. Nhưng giờ đây, điều duy nhất cháu có thể làm là đưa kẻ thủ ác ra ánh sáng, và cháu hứa rằng điều đó sẽ xảy ra."
Không khí tiếp tục lắng đọng, sự im lặng giữa họ không chỉ là sự yên tĩnh mà là một nỗi đau chung, nặng nề và khó chịu.
Bà Trâm, đôi tay còn run rẩy, cúi đầu như đang cố nén lại cảm xúc trào dâng trong lòng. Giọng bà nghẹn ngào, thốt ra lời xin lỗi:
"Cô... xin lỗi cháu... cô đã mất kiểm soát..."
Ánh mắt thám tử Ngọt chỉ khẽ liếc qua bà, nhưng đủ để thể hiện sự cảm thông. Anh không đáp lại, chỉ im lặng lắng nghe, để bà Trâm có thời gian lấy lại bình tĩnh. Bên cạnh, chị Thúy nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai mẹ mình, đôi mắt ngước nhìn Ngọt, vừa ngạc nhiên vừa thán phục:
"Sao anh có thể kể lại mọi chuyện... chi tiết đến vậy? Làm sao anh biết được từng điều một cách rõ ràng đến thế?"
Thám tử Ngọt chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh và có phần sắc bén. Anh bắt đầu giải thích, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như một người thầy đang cẩn thận từng bước dạy học trò cách tiếp cận tới kiến thức mới.
"Ngõ vào nhà chị Lan rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe máy. Khi đến hiện trường, tôi nhận thấy vài bao rác nằm ở chân cột điện, cách cổng nhà khoảng 5 đến 6 mét. Điều này ngay lập tức khiến tôi phải suy nghĩ."
Anh ngừng lại một chút, như để chắc rằng hai người trước mặt đang lắng nghe từng lời của mình.
"Rác không phải của chị Lan. Nó nằm ở khoảng cách quá xa so với vị trí mà người ta thường để túi rác, đặc biệt khi cổng vào nhà chị ấy không có đủ chỗ cho một chiếc xe đẩy rác đi vào. Điều này chỉ ra rằng những túi rác kia đã được đặt ở đó... bởi ai khác."
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trong căn phòng, trước khi Ngọt tiếp tục, giọng điệu chậm rãi nhưng chắc chắn:
"Nó được đặt ở đó để làm gì? Đó là câu hỏi tiếp theo tôi tự đặt ra. Và sau khi quan sát kỹ lưỡng, tôi nhận ra một điều: có thể h·ung t·hủ đã dùng những bao rác này để ngụy trang. Chân cột điện là một vị trí hoàn hảo, vừa đủ xa để không gây sự nghi ngờ, nhưng lại đủ gần để dễ dàng tiếp cận khi chị Lan mở cổng."
Bà Trâm và chị Thúy vẫn im lặng, như bị hút vào lời kể của anh. Thám tử Ngọt tiếp tục, giọng nói chậm nhưng đều đặn, gợi lên bức tranh về cái đêm định mệnh ấy:
"Khi chị Lan bước xuống xe và cúi người mở khóa cổng, h·ung t·hủ đã ẩn mình trong đám rác. Hắn di chuyển một cách im lặng, không làm phát ra bất kỳ tiếng động nào. Ngay khi cổng mở, hắn tiến đến phía sau, sử dụng thuốc gây mê Desflurane để t·ấn c·ông chị Lan. Chị ấy hoàn toàn không hề phòng bị."
Anh ngừng lại, để những lời nói của mình lắng sâu vào không gian yên tĩnh của căn phòng. Những chi tiết về vụ án từ từ thấm vào tâm trí của hai người phụ nữ trước mặt, như những mảnh ghép dần khớp vào nhau. Thám tử Ngọt nhìn vào đôi mắt họ, đôi mắt giờ đây tràn ngập nỗi kinh hoàng và ngỡ ngàng trước sự tỉ mỉ của h·ung t·hủ.
"Chị Lan không có cơ hội kêu cứu," Ngọt tiếp tục, "Mọi thứ diễn ra trong im lặng, không có dấu hiệu của sự giằng co hay chống cự. Cả quá trình chỉ kéo dài vài chục giây, nhưng đã đủ để h·ung t·hủ thực hiện trót lọt kế hoạch."
Anh dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị như để khẳng định rằng mọi điều vừa nói ra là sự thật. Không khí trong phòng dường như nặng nề hơn khi bà Trâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy nhưng không thốt nên lời. Chị Thúy, dù cố giữ bình tĩnh, cũng không thể che giấu được sự chấn động trong ánh mắt.
"Suy đoán này càng trở nên vững chắc khi tôi kiểm tra cánh cổng," thám tử Ngọt nói thêm, "khi tôi kiểm tra cổng nhà chị Lan, tôi thấy nó cao và hoàn toàn không có dấu vết của việc leo trèo. Nếu h·ung t·hủ đột nhập bằng cách trèo qua cổng, chắc chắn sẽ để lại dấu vết như vết giày hay cào xước, nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào. Hắn đã vào bằng cách nào? Hắn không cần phải trèo qua cổng, bởi vì chị Lan đã mở cửa cho hắn."
Giọng Ngọt chùng xuống, gần như thầm thì nhưng lại đầy sức nặng: "Đó là sự tinh vi trong kế hoạch của hắn. Không cần vũ lực, không cần b·ạo l·ực. Chỉ cần yếu tố bất ngờ."
Trong khoảnh khắc đó, căn phòng trở nên lặng thinh, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của mọi người. Những gì thám tử Ngọt vừa nói dường như khiến mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng đồng thời khiến không khí trở nên ngột ngạt và đầy ám ảnh.
0