Chị Thúy nhíu mày, trầm ngâm một lúc trước khi cất tiếng hỏi:
"Còn những chuyện sau đó thì sao? Làm sao anh biết được?"
Thám tử Ngọt, với giọng điềm tĩnh, bắt đầu giải thích, từng lời anh nói dường như thấm sâu vào không khí yên tĩnh của căn phòng.
"Trước hết, từ chiếc đồng hồ Mi Band 8 của chị Lan, chúng ta đã xác định được thời điểm chị ấy bị t·ấn c·ông và mất ý thức. Nhưng đó chỉ là khởi đầu. Khi tôi kiểm tra chiếc áo khoác mà h·ung t·hủ bỏ lại, tôi tìm thấy một lượng nhỏ thuốc mê Desflurane, cùng với một chiếc khăn mùi xoa. Đây là manh mối cho thấy h·ung t·hủ đã sử dụng loại thuốc mê dạng hơi này để t·ấn c·ông chị Lan. Những gì tôi suy đoán từ đầu đã được khẳng định qua vật chứng này."
Anh dừng lại một chút, như thể đang để mọi người có thời gian tiêu hóa thông tin trước khi tiếp tục câu chuyện.
"Chị Lan, sau khi bị gây mê, đã được h·ung t·hủ dìu lên phòng ngủ. Điều này rõ ràng hơn khi tôi xem xét các dấu vết trên cầu thang. Tôi phát hiện một vết mài rất nhỏ, có lẽ từ giày cao gót. Với sức khỏe của một phụ nữ, việc bế chị Lan là rất khó khăn, nhưng việc dìu chị ấy thì hoàn toàn có thể thực hiện được."
Ngọt lôi ra những bức ảnh anh đã chụp tại hiện trường, đặt chúng cẩn thận trước mặt chị Thúy và bà Trâm, từng chi tiết nhỏ bé trở nên rõ ràng dưới ánh sáng lạnh lẽo của sự thật. Chị Thúy cúi xuống, nhìn chăm chú vào các bức ảnh, trong khi bà Trâm vẫn băn khoăn, liền hỏi:
"Vậy... sao cậu có thể chắc chắn h·ung t·hủ là phụ nữ?"
Thám tử Ngọt nhẹ nhàng đáp lại, với sự kiên nhẫn của người biết mình đang đi đúng hướng:
"Cháu sẽ giải thích điều đó sau, nhưng trước hết hãy để cháu hoàn thành bức tranh tổng thể này."
Anh tiếp tục, giọng đều đặn và cẩn trọng:
"Hung thủ đã tạo ra một cái bẫy bằng cách sử dụng ngọn nến và cồn y tế. Tại sao tôi lại nghĩ vậy? Bởi vì trong số các vật chứng để lại, có một chiếc bật lửa. Hung thủ không thể đốt cháy hiện trường ngay lập tức, vì hắn cần thời gian để rời khỏi. Việc chọn ngọn nến là một cách khôn ngoan. Ngọn nến sẽ cháy từ từ, và sau một thời gian nhất định, nó sẽ lan đến lọ cồn và gây ra một đ·ám c·háy lớn hơn."
Ngọt nhấc chiếc bút trên bàn, nhúng nó vào cốc nước như thể đang diễn giải chi tiết một kế hoạch tỉ mỉ.
"Giả dụ cốc nước này là lọ cồn y tế, còn cây bút là ống tube Levine mà h·ung t·hủ đã dùng. Khi ngọn nến đốt nóng ống tube, cồn sẽ tràn ra, và khi gặp ngọn lửa, đ·ám c·háy sẽ bùng lên và t·hiêu r·ụi mọi thứ."
Bà Trâm và chị Thúy ngồi lặng yên, ánh mắt dán chặt vào cây bút trong tay thám tử Ngọt, như thể hình dung ra bức tranh hoàn chỉnh về tội ác.
Ngọt không dừng lại ở đó, anh tiếp tục với giọng nói đều đặn nhưng đầy sự chắc chắn:
"Sau khi hoàn thành cái bẫy, h·ung t·hủ nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cửa vào nhà chị Lan có một cơ chế khóa đặc biệt, cho phép nó tự động khóa từ bên trong khi khép lại. Vì vậy, h·ung t·hủ không cần lo lắng về việc đóng cửa sau khi ra ngoài."
Anh ngừng lại một chút, đôi mắt sắc sảo của anh hướng về phía hai người phụ nữ trước mặt.
"Nhưng cổng nhà thì khác. Nó yêu cầu chìa khóa để mở và khóa. Hung thủ không thể dùng chìa khóa của chị Lan mà không bị phát hiện, nên đã mang theo ổ khóa riêng của mình để thay thế."
Ngọt đặt chiếc ổ khóa và chìa khóa lên bàn, các vật dụng kim loại lạnh lẽo lấp lánh dưới ánh sáng:
"Đây là ổ khóa và chìa khóa mà cháu đã tìm thấy. Chúng thuộc về chị Lan, nhưng đã bị h·ung t·hủ thay thế bằng ổ khóa của chính mình. Điều này không chỉ chứng minh h·ung t·hủ đã chuẩn bị kỹ lưỡng mà còn cho thấy ý định của hắn, đánh lạc hướng chúng ta, tạo ra một hiện trường giả hoàn hảo."
Chị Thúy ngước nhìn vào những vật chứng trước mặt, sự nghi ngờ và tò mò hiện rõ trên gương mặt. "Sau đó thì sao? Hung thủ đã làm gì tiếp theo?" Chị hỏi với vẻ sốt ruột.
Thám tử Ngọt, giọng điềm tĩnh nhưng tự tin, tiếp tục lời giải thích.
"Sau khi hoàn tất việc tạo ra cái bẫy, h·ung t·hủ rời khỏi hiện trường một cách nhanh chóng. Nhưng thay vì đi theo con đường chính, hắn chọn một lối nhỏ, dẫn ra một bãi đất trống. Từ đó, h·ung t·hủ quay trở về nơi cư trú, ẩn mình một cách kín đáo mà không để lại dấu vết, cũng như không gây sự chú ý của bất kỳ ai."
Cả bà Trâm và chị Thúy dường như vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, cố gắng ghép lại từng mảnh vụn của câu chuyện. Thám tử Ngọt, như muốn đưa họ quay trở lại với sự thật, liền giải thích thêm:
"Những bao rác mà chúng ta tìm thấy trước cổng nhà chị Lan cho thấy h·ung t·hủ đã đến đây không chỉ một lần. Với một kế hoạch tỉ mỉ như vậy, chắc chắn hắn đã chuẩn bị sẵn một lối thoát an toàn, nơi không có ai chú ý và cũng không có camera giá·m s·át. Một con đường hoàn toàn vắng vẻ, ít người qua lại."
Ngọt dừng lại một chút, ánh mắt hướng về hai người phụ nữ trước mặt, cố ý để họ cảm nhận được sự quan trọng của từng chi tiết. Anh nói tiếp, giọng đầy chắc chắn:
"Và sau nhiều lần kiểm tra, theo dõi, cháu đã tìm ra lối đi đó. Đây chính là con đường mà h·ung t·hủ đã sử dụng để t·ẩu t·hoát sau khi thực hiện hành vi tội ác."
Thám tử Ngọt tiếp tục câu chuyện, giọng anh trầm lắng nhưng đầy sự thấu đáo.
"Khi đến bãi đất trống, cháu đã mất dấu của h·ung t·hủ. Tuy nhiên, với kinh nghiệm của mình, cháu không bỏ cuộc. Cháu quyết định thử vận may tại bãi rác gần đó. Và đây là những gì cháu tìm được."
Ngọt chỉ tay vào những vật chứng trên bàn: một chiếc áo khoác bỏ lại, một số đồ vật cá nhân, và những bao nilon chứa đầy manh mối. Cả hai mẹ con bà Trâm chăm chú lắng nghe, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò lẫn bối rối.
"Ngay khi mất dấu, cháu đã phải suy nghĩ kỹ về động cơ thực sự của vụ án này. Những kẻ g·iết người thường có nhiều lý do để hành động: báo thù, ghen tuông, c·ướp c·ủa, che giấu chứng cứ, hay do tâm lý bất ổn." Anh dừng lại một lúc, nhìn vào bà Trâm và chị Thúy, để chắc chắn họ vẫn đang theo dõi từng lời giải thích của mình.
"Cháu đã sử dụng phương pháp bài trừ để loại bỏ những lý do không phù hợp," Ngọt giải thích, giọng anh chắc nịch. "Mục đích c·ướp c·ủa gần như có thể loại bỏ hoàn toàn. Chiếc xe máy SH350i là một tài sản có giá trị nhưng vẫn nằm tại hiện trường, không bị động tới. Điều này chứng tỏ h·ung t·hủ không nhắm đến việc lấy tài sản."
Thám tử Ngọt nhìn sâu vào mắt của bà Trâm, rồi nói tiếp:
"Khả năng báo thù cũng không có cơ sở. Thông thường, kẻ thù thường để lại dấu vết nào đó, một thông điệp, một lời nhắn gửi. Còn những kẻ hành động trong cơn thịnh nộ thường bộc phát và không chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy."
Ngọt tiếp tục suy luận: "Về mặt tâm lý, những kẻ bị r·ối l·oạn thường có xu hướng gây ra những tổn thương rõ rệt cho n·ạn n·hân, nhưng chị Lan không có dấu hiệu bị h·ành h·ạ hay t·ra t·ấn trước khi c·hết. Điều này cũng loại trừ khả năng h·ung t·hủ là một kẻ mắc bệnh tâm lý."
Anh lắc đầu khi nhắc đến khả năng khủng bố: "Khả năng này hoàn toàn không phù hợp. Những kẻ khủng bố thường nhắm vào đám đông hoặc có mục tiêu rõ ràng hơn. Còn trong trường hợp này, chỉ có một n·ạn n·hân duy nhất, và cách thức thực hiện cũng không tương đồng với kiểu t·ấn c·ông của khủng bố."
Ngọt ngừng lại, như thể anh đang sắp xếp lại những mảnh ghép cuối cùng. Anh nhìn thẳng vào bà Trâm, giọng nghiêm túc:
"Cô Trâm, chị Lan có liên quan đến chính trị không? Cô ấy có tham gia vào bất kỳ hoạt động nào liên quan đến lĩnh vực này?"
Bà Trâm run rẩy lắc đầu, giọng nghẹn lại vì xúc động:
"Không... Con gái tôi không bao giờ dính líu đến chính trị."
Ngọt gật đầu, vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng đôi mắt ánh lên sự quyết tâm.
"Vậy thì động cơ chính trị cũng bị loại bỏ. Còn lại hai khả năng: ghen tuông hoặc xóa bỏ chứng cứ. Và cháu nghĩ, một trong hai điều này chính là lý do đằng sau c·ái c·hết của chị Lan."
Chị Thúy cau mày, không khỏi băn khoăn, rồi hỏi thám tử Ngọt: “Những gì anh vừa nói về mục đích của h·ung t·hủ, liệu có luôn chính xác không?”
Thám tử Ngọt mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự tự tin và am hiểu sâu sắc. “Không hẳn,” anh trả lời một cách điềm đạm. “Có rất ít trường hợp không tuân theo các quy tắc thông thường, nhưng chính vì thế mà công việc này trở nên phức tạp và đầy thách thức. Những trường hợp ngoại lệ thường rất tinh vi, chỉ có những thám tử giàu kinh nghiệm mới có thể phát hiện.”
Anh ngừng lại một chút, rồi tiếp tục với giọng bình thản: “Quy tắc là nền tảng, nhưng trực giác và kinh nghiệm mới là chìa khóa để phân biệt sự khác nhau giữa các vụ án. Mỗi h·ung t·hủ đều có động cơ riêng, đôi khi rất phức tạp và khó đoán. Đó là lý do mà một thám tử giỏi không chỉ tuân theo quy tắc mà còn phải biết linh hoạt, sử dụng trực giác và kinh nghiệm để xác định mục đích thực sự của h·ung t·hủ. Tâm lý con người không phải lúc nào cũng đi theo một con đường thẳng, và chúng ta phải biết chọn hướng đi đúng khi đối mặt với các ngã rẽ.”
Chị Thúy gật đầu, dường như đã hiểu ra, nhưng đôi lông mày vẫn còn cau chặt, phản ánh sự nghiêm túc trong suy nghĩ.
Bà Trâm lúc này đã bình tĩnh hơn, ánh mắt bà trở nên nghi ngờ: “Cậu vừa nói còn lại hai mục đích. Vậy làm thế nào mà cậu loại trừ được mục đích còn lại?”
Thám tử Ngọt nhìn bà, đôi mắt trầm tĩnh như một người nhạc trưởng kiểm soát mọi nhịp điệu của bản giao hưởng. Anh kiên nhẫn giải thích: “Ban đầu, cháu cũng bị mắc kẹt trong việc suy luận về mục đích của h·ung t·hủ. Mặc dù ban đầu cháu nghĩ rằng việc xóa bỏ chứng cứ là lý do hợp lý, sự tinh vi và hoàn hảo trong từng bước hành động của h·ung t·hủ, từ việc tạo hiện trường đến việc rút lui, khiến cháu ngờ vực. Tuy nhiên, bằng chứng tại bãi rác đã thay đổi tất cả.”
Anh dừng lại để tạo thêm kịch tính, rồi nói tiếp: “Nếu nói những gì h·ung t·hủ đã làm trước đó là một tác phẩm nghệ thuật, thì việc bỏ lại bằng chứng tại bãi rác lại là một điểm không hài hòa trong tác phẩm đó. Đây không phải là sự thất bại trong kế hoạch, mà là dấu hiệu cho thấy điều gì đó bất thường.”
Ngọt giải thích sâu hơn, giọng anh chậm rãi: “Thứ nhất, nếu h·ung t·hủ muốn xóa bỏ chứng cứ, họ sẽ không để lại thêm bằng chứng ở bãi rác như vậy. Từ việc sắp đặt hiện trường đến việc chạy trốn, mọi hành động đều rất tỉ mỉ. Một người đủ kỹ năng để thực hiện tội ác hoàn hảo sẽ không dễ dàng để lại dấu vết.
Thứ hai, nếu mục đích là xóa bỏ chứng cứ, điều đó ngụ ý rằng chị Lan nắm giữ một thông tin hoặc vật chứng có thể gây nguy hiểm cho h·ung t·hủ. Nhưng việc để lại bằng chứng khác mâu thuẫn với ý định đó, đặc biệt là trong một vụ án được lên kế hoạch tỉ mỉ như thế này.
Cuối cùng, việc để lại bằng chứng tại bãi rác có thể là kết quả của sự chi phối bởi cảm xúc hoặc tâm lý, một lý do cá nhân nào đó khiến h·ung t·hủ mắc sai lầm.”
Anh ngừng lại, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào hai mẹ con, tạo nên một khoảng lặng căng thẳng. Rồi anh nói với sự chắc chắn: “Hung thủ chuyên nghiệp thường không để cảm xúc lấn át lý trí. Sai lầm này không phù hợp với những gì mà hắn đã thể hiện trước đó. Và vì thế, chỉ còn lại một động cơ hợp lý nhất: ghen tuông.”
Chị Thúy cau mày hỏi: “Đây có phải là trực giác và kinh nghiệm mà anh đã nói không?”
Ngọt gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Đúng vậy. Ban đầu, nghi ngờ của cháu về việc xóa bỏ chứng cứ dựa trên quy tắc điều tra. Nhưng loại bỏ nghi ngờ này lại dựa vào trực giác và kinh nghiệm. Hai điều đó luôn hỗ trợ lẫn nhau.”
Bà Trâm lên tiếng, giọng nghiêm nghị: “Vậy sau khi biết được mục đích của h·ung t·hủ, làm thế nào cậu tìm ra hắn?”
Thám tử Ngọt mỉm cười bí ẩn: “Trước khi trả lời câu hỏi đó, cháu muốn giải đáp thắc mắc mà đã đặt ra trước.”
Bà Trâm thoáng ngạc nhiên, không nhớ ra câu hỏi nào. Thám tử Ngọt nhìn bà, ánh mắt lấp lánh như vừa phát hiện điều thú vị: “Lý do cháu xác định h·ung t·hủ là nữ.”
Chị Thúy bừng tỉnh, nhẹ gật đầu.
Thám tử Ngọt nhẹ nhàng nhấc bức ảnh lên, đôi mắt sắc bén như đang tìm kiếm câu trả lời ẩn giấu. "Dựa vào đoạn video giá·m s·át," anh chậm rãi nói, "cháu có thể xác định h·ung t·hủ là một phụ nữ, cao khoảng 1m56 đến 1m58, mặc bộ đồ màu đen và đội một chiếc mũ lưỡi trai."
Anh ngừng lại một chút để mọi người có thời gian thẩm thấu thông tin, rồi tiếp tục: "Cháu đã dùng phương pháp đo đạc khoảng cách giữa bóng phản chiếu trên tường và vị trí nguồn sáng tại hiện trường để tính toán chiều cao của h·ung t·hủ. Căn cứ vào hình dạng cái bóng và sự phân bố ánh sáng, sau khi phân tích tỉ mỉ, chiều cao của cô ta nằm trong khoảng từ 1m56 đến 1m58." Thám tử Ngọt nhấn mạnh thêm: "Cái bóng cũng gợi ý cho cháu về tư thế chạy và dáng người, cho thấy đây nhiều khả năng là một phụ nữ. Bộ đồ đen mà cô ta mặc cũng là một lựa chọn hợp lý để dễ dàng lẩn khuất trong bóng tối, đặc biệt khi hiện trường vào thời điểm ban đêm với ánh sáng yếu."
Tiếp đó, anh rút từ túi áo ra một phong bì nhỏ, lấy ra một sợi tóc mảnh. "Phát hiện ra sợi tóc này trên áo của h·ung t·hủ càng củng cố thêm nhận định của cháu. Một sợi tóc không chỉ là manh mối vô hại, mà nó là mảnh ghép quan trọng. Qua phân tích sơ bộ về màu sắc, độ dày, độ dài và vài yếu tố khác của sợi tóc, cháu có thể khẳng định chắc chắn rằng h·ung t·hủ là nữ."
Anh dừng lại, đôi mắt sáng lên như vừa tìm ra một mảnh ghép quan trọng trong trò chơi ghép hình. "Việc cô ta chọn cách dìu chị Lan lên phòng thay vì bế chị ấy cũng là một chi tiết đáng chú ý. Với dáng người phụ nữ có chiều cao và sức mạnh giới hạn, hành động dìu sẽ tự nhiên hơn, phù hợp với khả năng của cô ta, nhất là khi chị Lan đã mất ý thức."
Bà Trâm ngồi im lặng, dường như bị cuốn vào sự logic sắc bén của thám tử Ngọt. Anh tiếp tục, giọng nói chắc nịch: "Giờ cháu sẽ giải thích cách cháu lần ra tung tích của h·ung t·hủ. Nếu động cơ của h·ung t·hủ liên quan đến tình cảm, thì h·ung t·hủ hoặc người mà cô ta có tình cảm phải có mối quan hệ mật thiết với chị Lan. Chính điều này đã khiến cháu tập trung điều tra vào những người thân cận, bạn bè, thậm chí cả những mối quan hệ phức tạp hơn từ phía mạng xã hội."
Chị Thúy bồn chồn, hỏi: "Nhưng nếu h·ung t·hủ không nằm trong danh sách ấy thì sao?"
Thám tử Ngọt mỉm cười, đáp lại với sự tự tin điềm tĩnh: "Như cháu đã nhắc đến trước đó, quy tắc là khởi điểm, nhưng trực giác và kinh nghiệm là thứ dẫn lối khi chúng ta đi chệch hướng. Chúng ta đang sống trong thời đại mà mọi người đều có sự kết nối chặt chẽ qua mạng xã hội. Ở đó, mọi người không chỉ liên lạc, mà còn theo dõi, tương tác và để lại dấu vết của mình. Hung thủ, hoặc ít nhất là người mà cô ta liên quan tình cảm, chắc chắn không thể hoàn toàn thoát khỏi mạng lưới này. Cháu đã dựa vào những tương tác, dòng trạng thái, và cả những dấu vết nhỏ nhặt trên các nền tảng xã hội để thu hẹp phạm vi điều tra và lần ra danh tính của cô ta."
Anh dừng lại, để lại một khoảng lặng ngắn, rồi nhìn mọi người với ánh mắt tự tin: "Trong thời đại 4.0 này, sự ẩn mình hoàn toàn là điều không tưởng."
0