Thám tử Ngọt tiếp tục với giọng chắc nịch, đôi mắt tập trung vào từng chi tiết trong bức ảnh trên bàn:
"Cháu đã lọc ra một danh sách những người có liên quan đến ngành y, vì việc sử dụng ống tube Levine để gây mê chị Lan đòi hỏi kiến thức chuyên môn. Đây là điểm mấu chốt, giúp loại bỏ hàng loạt n·ghi p·hạm khác. Sau đó, dựa trên giới tính và vị trí địa lý, cháu tiếp tục thu hẹp phạm vi xuống còn sáu người, nhưng vẫn chưa đủ để đưa ra kết luận. Để chắc chắn, cháu đã tiến hành điều tra riêng từng người trong danh sách này."
Anh dừng lại, như để cho cả căn phòng cảm nhận được sự quan trọng của những gì anh sắp nói.
"Cuối cùng, sau khi loại trừ hết những người không phù hợp, chỉ còn lại một người." Thám tử Ngọt chỉ tay vào bức ảnh trên bàn, ánh mắt nghiêm nghị. "Đó chính là Lê Thị Tình."
Chị Thúy ngồi đối diện, đôi mắt sáng lên nhưng vẫn chứa đầy vẻ nghi hoặc.
"Làm sao anh có thể chắc chắn rằng cô ấy là h·ung t·hủ chỉ với những suy luận đó?" Chị hỏi, không thể rời mắt khỏi bức ảnh.
Thám tử Ngọt nhẹ nhàng mỉm cười, tự tin nhưng không quá phô trương.
"Dựa vào tất cả những gì chúng ta đã điều tra, có một số điểm mấu chốt đã dẫn cháu đến kết luận này. Đầu tiên, h·ung t·hủ chắc chắn là phụ nữ, điều này đã được khẳng định qua các bằng chứng hiện trường. Thứ hai, cô ta phải có liên quan đến ngành y, bởi chỉ những người có kiến thức chuyên môn mới dễ dàng tiếp cận thuốc ngủ TN1, loại thuốc được sử dụng trong vụ án. Và cuối cùng, chiều cao của h·ung t·hủ từ 1m56 đến 1m58, dáng người gầy và mái tóc màu nâu nhuộm. Những chi tiết này không chỉ trùng khớp mà còn cho thấy h·ung t·hủ đã cẩn thận che giấu dấu vết."
Anh dừng lại, để ánh mắt lướt qua bà Trâm và chị Thúy, rồi nói tiếp: "Chính vì những chi tiết này mà cháu đã loại bỏ năm n·ghi p·hạm còn lại. Duy chỉ có Lê Thị Tình là phù hợp với tất cả các yếu tố: từ chiều cao, công việc, đến ngoại hình. Và đó là lý do cô ấy hiện là n·ghi p·hạm lớn nhất."
Bà Trâm thở dài, giọng mệt mỏi, nhưng không che giấu được sự đau đớn trong lòng:
"Chứng cứ hiện tại có đủ để kết tội cô ta không, cậu Ngọt?"
Ngọt khẽ lắc đầu, giọng điềm đạm:
"Dựa vào những gì chúng ta có bây giờ, chưa đủ để kết tội cô ta ngay lập tức. Nhưng những bằng chứng này đủ để cảnh sát phải lật lại vụ án và điều tra cô ấy một cách toàn diện. Cháu tin rằng, với những gì họ phát hiện tiếp theo, sự thật sẽ sớm sáng tỏ."
Bà Trâm cau mày, buồn bã nói:
"Nếu họ thực sự có năng lực, đã chẳng sơ suất kết luận con gái tôi t·ự s·át..."
Thám tử Ngọt khẽ thở dài, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Cháu hiểu nỗi đau của cô, và thật lòng chia sẻ với cô. Nhưng lần này, với các bằng chứng mới, họ sẽ phải xem xét lại vụ án cẩn thận hơn. Việc bắt giữ hay kết tội không nằm trong tay cháu, nhưng cháu tin rằng sự can thiệp của một luật sư giỏi sẽ giúp chúng ta đạt được công lý."
Bà Trâm ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, hỏi:
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Thám tử Ngọt mỉm cười nhẹ nhàng, đầy thấu hiểu:
"Cháu có một người bạn là luật sư rất giỏi, cậu ấy có thể giúp chúng ta chuẩn bị hồ sơ và yêu cầu điều tra lại vụ án. Với sự can thiệp của cậu ấy, cháu tin rằng cô sẽ có được câu trả lời mà cô đang mong đợi."
Bà Trâm gật đầu, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết: "Vậy, việc này nhờ cậu giúp đỡ."
Thám tử Ngọt lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho người bạn của mình. Sau vài hồi chuông, giọng An, người bạn luật sư của Ngọt, vang lên qua loa điện thoại.
"Alo, Ngọt à? Lâu rồi không gặp, dạo này thế nào?"
Ngọt cười nhẹ, giọng vẫn đầy thân thiện:
"Cũng ổn. Còn cậu, công ty luật bận rộn chứ?"
An đáp, giọng pha chút tự hào:
"Bận lắm, nhưng cậu biết rồi đấy, công việc không bao giờ thiếu."
Ngọt trở lại giọng nghiêm túc:
"Nhưng lần này mình có một vụ quan trọng cần cậu giúp."
An ngay lập tức chuyển sang giọng điệu nghiêm túc hơn:
"Vụ gì thế? Kể mình nghe."
Ngọt tóm tắt lại tình hình vụ án, từ c·ái c·hết của chị Lan cho đến những chi tiết đã phát hiện. An lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng hỏi một vài câu để làm rõ hơn. Sau khi nghe xong, An đáp:
"Vụ này phức tạp đấy. Mình sẽ giúp. Nói bà Trâm đến gặp mình trực tiếp để trao đổi chi tiết."
Ngọt gật đầu:
"Mình sẽ nói lại với cô ấy."
An tiếp tục:
"Cậu cũng gửi cho mình tất cả hồ sơ, bằng chứng và suy luận của cậu. Mình cần nắm rõ mọi thứ để làm việc một cách hiệu quả."
Ngọt đồng ý:
"Được rồi, mình sẽ chuẩn bị đầy đủ."
An khẽ cười, trấn an:
"Yên tâm, mình sẽ không làm cậu thất vọng."
Ngọt đáp lại bằng nụ cười nhẹ:
"Cảm ơn cậu nhiều."
Anh cúp máy, quay lại nhìn bà Trâm và nói đầy tự tin:
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, cô Trâm. Bạn của cháu là một luật sư rất giỏi, cô có thể yên tâm."
Thám tử Ngọt cẩn thận thu dọn các chứng cứ và hồ sơ trên bàn, sắp xếp chúng gọn gàng vào một chiếc hộp giấy. Khi trao chiếc hộp cho bà Trâm, anh dặn dò một cách kỹ lưỡng:
“Cô nhớ mang toàn bộ hồ sơ và bằng chứng này đến gặp An. Trước khi đến, hãy liên lạc với cậu ấy. An sẽ biết cách xử lý thế nào."
Bà Trâm chỉ gật đầu, nhưng trong ánh mắt đã thấy rõ sự mệt mỏi và nỗi lo canh cánh trong lòng. Chị Thúy bước đến, khẽ khàng ôm chiếc hộp như thể nó chứa đựng những hy vọng mong manh cuối cùng của gia đình. Ngọt tiễn hai mẹ con ra tận cửa, rồi đứng yên đó, lặng lẽ dõi theo cho đến khi chiếc xe chở họ hòa vào dòng người trên đường và khuất bóng.
Một tiếng thở dài thoát ra khỏi anh, gợi lên chút nhẹ nhõm xen lẫn nỗi trống trải. Công việc của anh, thực ra, vẫn chưa kết thúc.
Trở lại văn phòng, Ngọt ngồi xuống trước màn hình máy tính. Anh bắt đầu ghi chép lại toàn bộ quá trình điều tra, từ những manh mối nhỏ nhất đến các giả thuyết quan trọng, từng dòng suy luận như đang lần dở lại cuốn phim của vụ án. Mỗi ký tự trên màn hình hiện lên, gắn liền với sự tập trung và nghiêm túc của người thám tử.
Cuối cùng, sau một thời gian dài miệt mài, anh nhìn chăm chú vào dòng chữ cuối cùng. Bản báo cáo đã hoàn thành, mọi chi tiết được tổng hợp đầy đủ. Ngọt cẩn thận gửi email cho An, đính kèm tất cả tài liệu và suy luận, như thể trao lại mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện bức tranh sự thật.
Khi nút "Gửi" được nhấn, một cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ len lỏi trong anh. Cuộc điều tra đầy thử thách này đã khép lại, mọi nút thắt trong lòng anh cũng dần được tháo gỡ. Dù bà Trâm và chị Thúy vẫn phải đối mặt với nỗi đau không gì bù đắp được, ít nhất họ đã có được một phần sự thật, và công lý đang chờ được thực thi.
Ngọt đứng dậy, bắt đầu thu dọn lại bàn làm việc. Những tài liệu còn lại được anh cất vào ngăn tủ, khóa lại, như cách anh khép lại một chương dài trong cuộc đời mình. Không gian văn phòng nhỏ hẹp dường như lặng đi, chỉ còn lại âm thanh khe khẽ của chiếc khóa quay, như tín hiệu của sự kết thúc một hành trình.
Anh bước ra khỏi văn phòng, hít một hơi sâu, cảm nhận làn gió mát lành của buổi tối len lỏi qua từng kẽ tóc, mang theo chút bình yên. Bầu trời đêm rực rỡ những vì sao lấp lánh, và cơn gió nhẹ nhàng mơn man, thổi bay những lo lắng, căng thẳng tích tụ suốt nhiều ngày qua.
Mặc dù vụ án đã khép lại, nhưng thám tử Ngọt biết rõ, công việc của anh không bao giờ thực sự ngừng nghỉ. Có lẽ ngày mai, hoặc vào một ngày không xa, sẽ lại có một vụ án khác cần đến sự can thiệp của anh. Nhưng hiện tại, anh cho phép mình được sống trong khoảnh khắc thư giãn này, ít nhất là tạm thời.
Ngọt lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn ngắn gọn cho An:
"Cảm ơn cậu. Hy vọng mọi thứ sẽ sớm ổn thỏa."
Đặt điện thoại trở lại vào túi, anh bước đi trên con đường vắng, lặng lẽ nhưng không còn nặng nề. Những suy tư của anh dường như được xoa dịu, để lại trong lòng chút thanh thản mà anh hiếm khi cảm nhận được sau một vụ án khó khăn.
0