Bạch gia tiền sảnh.
Hạ quản gia đang nhàn nhã uống trà, xem sách tận hưởng phút giây yên bình ngắn ngủi.
Từ cửa lớn một đôi nam nữ bước vào.
Nữ thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt tinh tế, đường cong mảnh mai. Là một tên ngoại hình ngọt ngào dễ thương thiếu nữ.
Nam thân hình cao ráo, khuôn mặt hơi trắng. Một bộ thần sắc lấy lòng thiếu nữ, mặc cho nàng ta có lạnh nhạt thế nào, hắn vẫn đáp lại bằng dáng vẻ vui mừng:
"Huyên nhi, Huyên nhi chờ ta với. Những lời ta nói đều là thật lòng."
"Thẩm Nguyên, ta đã nói rồi. Bản cô nương không có hứng thú với ngươi. Mời ngươi đi cho khuất mắt ta." Bạch Huyên lạnh lùng đáp lại.
"Huyên nhi…." Thẩm Nguyên vẫn không từ bỏ, tiếp tục đuổi theo gọi.
Thân hình nhỏ nhắn Bạch Huyên không thèm để ý đến hắn, bước nhanh đến quầy lễ tân.
Bọn hộ vệ thấy cảnh này cũng không can ngăn lại nam nhân. Dù sao việc này bọn hắn cũng đã quen nhìn, Thẩm Nguyên cũng không phải lần đầu tiên đến Bạch gia.
Nghe nói nhị thiếu gia của Thẩm gia gặp được tiểu thư Bạch Huyên liền phương tâm ám hứa, từ đó bắt đầu công khai truy cầu mỹ nhân.
Tiếc là đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì.
Hạ quản gia thấy được kẻ đầu têu làm mình phải đi làm lễ tân liền đứng dậy, chuẩn bị thuyết giáo.
Lần này nhất định phải nghiêm khắc với tứ tiểu thư mới được, tuyệt không cho nàng tùy hứng nữa.
Bạch Huyên đi tới, mặt đổi một trăm tám mươi độ, le lưỡi cười ngọt ngào: "Hạ gia gia, ngài giúp ta cản Thẩm Nguyên, ta đi gặp lão cha."
Không chờ Hạ quản gia phản ứng, Bạch Huyên nhanh chân vọt đi mất.
"Vù"
Thẩm Nguyên quyết đuổi theo không bỏ, nhưng lại bị sóng lực mạnh mẽ chấn cho lùi lại. Có hơi chật vật mở ra đôi mắt.
Chỉ thấy Hạ quản gia thần sắc lạnh nhạt nhìn mình: "Ngoại nhân muốn vào Bạch gia, cần phải làm thủ tục thông hành. Mau đến quầy."
Thẩm Nguyên hơi không cam lòng nhìn về bóng dáng Bạch Huyên dần biến mất, chắp tay đi tới: "Xin lỗi Hạ quản gia, là ta lỗ mãng."
"Mời ngài mau giúp ta làm giấy thông hành."
…
Gian hàng rèn.
"Còn có gì cần ta chú ý nữa không?" Lý Sinh cầm bút than nhìn xem hai huynh đệ Mặc gia.
Hai người thiếu niên ngẫm nghĩ một hồi, cảm giác không cần thứ gì nữa liền gật đầu.
"Ừm, vậy thì quyết định như thế." Lý Sinh đóng lại sách.
"Quy củ cũ, vì là chỗ quen biết nên ta không lấy tiền đặt cọc. Hàng sẽ được gửi thẳng về Mặc gia.
Hàng tới tiền giao. Tổng cộng chi phí ước tính 6700 lượng bạc.
Bốn ngày nữa sẽ tới nơi. Nhớ là nhận và kiểm tra, có gì sai sót thì báo cho ta ngay." Lý Sinh dặn dò Mặc Tân, Mặc Lương.
"Vâng ạ." *2
Sau khi xong xui chính sự, ba người lại ngồi xuống tán gẫu. Bồi dưỡng tình cảm.
"À dượng năm, dạo này Khả Khanh đi đâu vậy. Ta không còn thường xuyên thấy nàng ta ở Thạch Sơn trấn nữa." Mặc Lương hỏi thăm.
"Khả Khanh đi Viêm Nhật trấn, thu thập tài liệu gì đó, hẳn là khoáng thạch. Ta không có rõ lắm.
Hai tháng nay nó mới về nhà. Ngươi không mấy khi gặp được là điều tất nhiên." Lý Sinh thở dài nói.
"Aizz, con gái lớn rồi. Đi lâu vậy mà không báo ta. Làm lão già này lo sốt vó."
"Lý thúc thúc nói giỡn ta thấy ngài vẫn còn phơi phới như trai hai mươi, nào giống một lão già." Mặc Tân cười nói.
Thấy Mặc Tân cười đùa tí tửng, lại nghĩ đến tính khí của con gái mình liền thâm ý vỗ vai hắn: "Tiểu tử, ngươi cũng cố lên. Ta không giúp được gì."
Hành động này làm cho Mặc Tân không hiểu chuyện gì xảy ra, ủa gì vậy? Chúng ta đang nói về cùng một chuyện phải không?
Ê, ánh mắt đó của ngươi là sao hả Lý thúc thúc.
"Lý thúc, ngài nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."
"Rồi ngươi sẽ hiểu." Lý Sinh thân mật vỗ vai Mặc Tân.
Mặc Lương trầm tư như có điều suy nghĩ. Giống như nhớ ra cái gì, một mắt hoảng sợ sau đó cũng thở dài.
Thân mật vỗ vai tam ca mình: "Tam ca cố lên. Ta không giúp được gì."
"A Lương ngươi là bị sao, cũng hùa theo thúc thúc đùa ta." Mặc Tân trợn mắt nhìn hai người, một trái một phải vỗ vai mình.
Ánh mắt tiếc thương nhưng không làm gì được. Bọn ta cũng có nỗi khổ.
Đang lúc hai người cổ vũ cho tương lai sau này của Mặc Tân thì, "Lý đại sư, hôm nay ngươi có rảnh không?" Âm thanh vọng từ bên ngoài vào.
"Đã dượng năm có khách, vậy thì chúng con xin phép đi trước ạ." Mặc Lương đứng lên chào tạm biệt.
"Lý thúc, ngày khác gặp." Mặc Tân cũng đứng dậy tạm biệt, thần sắc hoang mang.
"Ừ, vậy thôi hai đứa đi đi. Hẹn lần sau." Lý Sinh gật đầu đi ra đón khách mới.
"Tứ đệ, nói đi chuyện lúc nãy là sao?" Mặc Tân ép hỏi Mặc Lương.
"Rồi ca sẽ h-hiểu."
Chưa nói hết câu liền bị Mặc Tân cho một cái tát. Tiếc là Mặc Lương tránh đi, không quên nói tròn một câu.
"Đứng lại, ăn ta một đấm." Mặc Tân gầm lên, vung quyền về phía đệ đê mình. Hôm nay hắn muốn huynh đệ tương tàn.
Mặc Lương nhanh chân chạy khỏi thiết quyền của Mặc Tân. Hai người ngươi truy ta đuổi, rong ruổi khắp khuôn viên Bạch gia.
Một đình viện cách đó không xa.
"Thẩm Nguyên cái đồ chuột cống, làm hỏng hết tâm tình của bản cô nương." Bạch Huyên ngồi nghỉ, hóa giải cảm xúc tiêu cực của mình.
"Đã bảo là không thích, nhưng lúc nào cũng đuổi theo. Mỗi lần ra cửa ở đâu cũng thấy mặt."
"Hừ, nếu không phải vì sợ quan hệ của Bạch Thẩm hai nhà căng thẳng, ta liền một cái tát đập hắn."
Nhớ đến đây, Bạch Huyên lại tức điên, giậm chân liên tục. Khuôn mặt tinh tế đỏ ửng, như quả táo giấm.
Bỗng từ xa vang lên âm thanh, "Mặc Lương, tiểu tử ngươi đứng lại cho ta."
"Hahaha, tam ca nhanh nữa lên. Ngươi sáng nay không ăn gì à." Giọng cười đầy quen thuộc lọt vào tai Bạch Huyên.
Thiếu nữ đưa mắt nhìn, thấy hai người thiếu niên đang rượt nhau chạy tung tăng, khiến mọi người trên đường đều phải nhường chỗ.
Cái trước trêu chọc cái sau, cái sau tức muốn điên bật hết tốc lực hòng nắm được cái trước.
Quá khổ Mặc Tân, tu vi của hắn chỉ mới là Thạch cấp tầng một. Muốn đuổi kịp Mặc Lương cũng không được, thà như vậy không sao.
Nhưng cái thằng này quá thất đức, không dùng toàn lực. Luôn để Mặc Tân sắp tóm kịp thì tăng tốc, lại còn bị trêu chọc nên mới tức đến như thế.
Mặc Tân chạy chậm đến khi dừng hẳn, có chút thở mạnh: "Tứ đệ, dừng…dừng…Ta mệt rồi. Không chơi nữa."
"Hứa là sẽ không đánh ta chứ." Mặc Lương đứng ở xa lên tiếng.
"Đánh cái gì, ngươi nghĩ ta đánh được ngươi. Ta hiện tại không có thực lực đó." Mặc Tân bất đắc dĩ đáp.
"Có lý." Thế là Mặc Lương chạy lại hội họp với tam ca mình.
Trong đình viện, Bạch Huyên xác định đó đúng là Mặc Lương liền muốn đi ra chào hỏi.
"Huyên nhi, cuối cùng cũng tìm được ngươi."
Âm thanh quen thuộc đáng ghét, lại vang lên. Bạch Huyên không cần nhìn cũng biết ngay đó là Thẩm Nguyên. Chửi thầm đồ đáng ghét, lập tức nhanh chân phóng tới chỗ Mặc Lương.
Thẩm Nguyên đang mừng rỡ vì tìm được người mình thích, nhưng thấy nàng ấy chạy trốn, thở dài bất lực, tiếp tục đuổi theo.
"Hahaha, tam ca, thứ lỗi việc này ta cũng không nói chắc được." Mặc Lương vỗ vai Mặc Tân, thâm ý nói.
Mặc Tân trợn mắt: "Nhưng mà là việc gì cơ chứ! Ngươi nói ta không hiểu gì hết."
"Rồi ngươi sẽ b-"
"Im mồm, ta không muốn nghe câu đó nữa." Không chờ Mặc Lương nói hết câu, Mặc Tân tức giận ngắt lời.
Đang lúc hai huynh đệ trò chuyện với nhau, một bóng hình nhỏ nhắn gia nhập với bọn họ.
Chính là Bạch Huyên. Nàng ta chen ngang vào.
Mặc Lương nhận ra là ai, cảnh giác nhíu mày: "Bạch Huyên, ngươi tới đây làm gì?"
Mặc Tân trông thấy tứ đệ vẻ mặt nghiêm túc, cũng bắt chước làm theo. Hai mắt hơi trừng thiếu nữ trước mắt.
Bạch Huyên thấy cảnh này trong lòng oán thầm. Không phải chỉ là lừa ngươi một tí thôi sao, có cần phải đề phòng bổn cô nương như thế không.
"Mặc Lương, thôi mà, việc lần đó là lỗi của ta. Ta cũng đã xin lỗi ngươi rồi." Bạch Huyên ra vẻ dễ thương, chu mỏ nói.
"Hừ, yêu ngôn hoặc chúng, đã là lần thứ bao nhiêu. Mở miệng ra là xin lỗi, nhưng lần nào cũng tái phạm." Mặc Lương vẻ mặt tức giận, chỉ vào Bạch Huyên đáp.
Bạch Huyên nào có để ý, quay sang nhìn Mặc Tân, tò mò đi đến gần quan sát hắn.
"Mặc Lương đây là ai thế? Trông lạ mắt quá." Nàng ta chỉ vào mũi Mặc Tân hỏi.
"Ê, đừng có vô lễ. Đó là tam ca của ta." Mặc Lương đẩy bàn tay nhỏ nhắn của nàng ra khỏi mặt của tam ca mình.
0