0
Mặc Tân sờ sờ mũi, đưa tay ra: "Chào ngươi, lần đầu gặp mặt. Ta tên Mặc Tân."
"Rất vui được gặp ngươi, ta tên Bạch Huyên. Hì hì." Bạch Huyên cũng đưa tay ra nắm xã giao.
"Sao? Tam ca của ta đẹp trai quá phải không?" Mặc Lương vểnh mặt khoe khoang.
"Soái quá." Bạch Huyên cũng tiếp lời, giả bộ ngạc nhiên khen Mặc Tân.
Cựu Chuẩn Đế cường giả trợn trắng mắt, chịu thua hai người. Thảo nào có thể chơi chung với nhau, hai đứa đều là một bọn.
"À mà quên, Bạch Huyên ăn ta một đấm." Mặc Lương chợt tỉnh ngộ, mình vừa mới bị nàng ta làm cho sao nhãng. Thế là liền vung một đấm nhanh như chớp đến khuôn mặt xinh đẹp của tiểu cô nương.
"Kh·iếp, suýt thì ngươi đã quên." Bạch Huyên nghiêng người né tránh, bay ra xa cách hắn năm mét.
Hiển nhiên là nàng ấy sử dụng một loại thân pháp. Trong lòng vẫn còn giật mình, thầm nhủ: May mà thân pháp của mình đã đạt đến trình độ tiểu thành, nếu không thì trúng chiêu rồi.
"Ngươi đột phá tầng 7 khi nào?!" Bạch Huyên quay sang, gặng hỏi.
"Mới đây. Làm sao? Có sợ chưa?" Mặc Lương cười hì hì, xoa tay đáp.
Bạch Huyên quệt môi nói: "Ngươi kể cho Lâm Tuyền biết chưa? Nàng ta hẳn là-"
"Phí lời, tiếp chiêu."
Không đợi Bạch Huyên nói hết câu, Mặc Lương lại lao tới ra đòn.
Hai người đánh có đi có về, trông rất khí thế. Gây nên sự chú ý của mọi người xung quanh.
'Hắn đang lưu thủ. Tứ đệ quả thật là một đấng nam nhi.' Mặc Tân thầm nghĩ.
Quan sát hai người so chiêu, hắn đã nhìn ra Bạch Huyên chỉ là Thạch cấp tầng năm.
Dù dựa vào sự cao thâm của thân pháp, vẫn rất chật vật chống trả.
Hiển nhiên là do Mặc Lương nhường mới có cơ hội đánh có đi có về, Bạch Huyên không đến mức bị thua quá nhanh.
"Haha, Bạch Huyên làm sao, khó chịu không? Haha." Mặc Lương vừa ra quyền, vừa cười, trông cực kỳ càn rỡ.
Bạch Huyên khó khăn né tránh chiêu thức, không dám có một chút phân tâm.
Trong lòng lại rất là ủy khuất. Hừ tiểu tử thúi, ngươi chờ đó cho lão nương.
Đang lúc hai người so đấu nhau, một tiếng thét giận dữ vang lên:
"Dừng tay, tên tiểu tử kia làm sao ngươi dám bắt nạt Huyên nhi của ta."
Hiển nhiên là Thẩm Nguyên, lúc này hắn ta hai mắt đỏ ngầu, lao nhanh về phía Mặc Lương, trông như một con trâu điên.
Mặc Lương cùng Bạch Huyên có chút giật mình. Cả hai đứa đều dừng tay.
Đưa mắt nhìn, liền thấy một người thanh niên đôi mắt đỏ ửng, sử dụng sức lực lao về phía này.
Thẩm Nguyên khuôn mặt giận dữ, chắn trước người Bạch Huyên. Hai mắt ác liệt trừng Tứ thiếu gia của Mặc gia.
Mặc Lương thấy hơi lạ. Mắc mớ gì ngươi trừng ta ghê thế. Giống y như rằng hai đứa có đại thù ý.
Thế là hơi chắp tay, tính hỏi rõ: "Vị công tử đây, ngươi l-"
Ai ngờ chưa nói hết lời, lại bị tập kích.
Thẩm Nguyên không nói hai lời, lập tức sử dụng chiến kỹ đánh tới. Bản thân hắn thấy người thương b·ị b·ắt nạt, đâu còn nhớ đến gì nữa.
Mặc Lương dù cho bị tập kích, nhưng vì thực lực có phần cao hơn, vẫn nhanh chân né chiêu. Sau đó là đáp trả.
Hai người quyền đến quyền đi, động tĩnh rất lớn. Làm cho mọi người xung quanh bắt đầu chú ý.
Cả hai đều là Thạch cấp tầng 7, cho nên đánh rất ngang tài ngang sức.
Mặc Tân ở ngoài có chút ngạc nhiên. Hắn đã nhìn ra, đối thủ của tứ đệ, vẻn vẹn chỉ đả thông 63 cái huyệt đạo, nghĩa là mới vào tầng 7. Vậy mà có thể đánh ngang tài với hắn.
Dù cho Mặc Lương còn đang trong quá trình đổi tu công pháp, khiến cho thực lực chưa thể phát huy tối đa.
Nhưng bản thân tứ đệ đã đả thông 69 cái huyệt đạo, nói kiểu gì cũng sẽ mạnh hơn một ít chứ. Thế mà không thể chiếm được tiện nghi.
Mặc Lương lúc này cũng cảm thấy đối phương khó chơi. Đối thủ chịu đòn rất tốt, đồng thời luồng linh khí, mà Thẩm Nguyên đánh ra rất quỷ dị.
Thế là hắn cũng nổi lên ý chí chiến đấu.
"Được rồi, mau dừng tay!!!"
Thấy hai bên càng đánh càng hăng, sợ là có chuyện. Bạch Huyên liền nhảy vào can ngăn.
"Thẩm Nguyên, cái đồ ngu này!!" Bạch Huyên đứng giữa hai người, hét lên.
Mặc Lương thấy vậy, kịp thời dừng tay, lui ra xa.
Thẩm Nguyên nhìn rõ là ai, cũng vội vã thu công, cố gắng không làm thương nàng ta.
"Hai người các ngươi đã tận hứng chưa? Nếu chưa, thì mời lên lôi đài. Nơi đây là Bạch gia, không phải chỗ để các ngươi phá!!" Bạch Huyên tức giận nói.
Xong lời, nàng ta liền bực mình rời đi.
Thẩm Nguyên cũng biết mình có lỗi, vội vã đuổi theo: "Huyên nhi, ta xin lỗi. Do tại ta…"
Hai người dần đi xa.
Mặc Lương có thâm ý nhìn bóng lưng của Thẩm Nguyên.
Mặc Tân vỗ vai Mặc Lương: "Thế nào?"
"Có chút kỳ lạ, nắm đấm của hắn rất lạnh lẽo. Khi cả hai đối quyền, ta cảm giác linh khí trong cơ thể có chút hỗn loạn." Mặc Lương nói ra.
"Hẳn là đặc tính của một loại công pháp nào đó." Mặc Tân cho ra cái nhìn. Đẳng cấp của công pháp sẽ rất khá, mới có loại hiệu quả này.
"Ta rất chờ mong lần so tài sau. Đến lúc đó ta sẽ sử dụng thực lực chân chính, để đánh với hắn." Mặc Lương ánh mắt hiện ra đấu chí.
Một tháng sau, hắn sẽ hoàn thành việc đổi tu công pháp. Đó mới là hình thái toàn lực của Tứ thiếu gia Mặc gia.
Tu luyện Bàng Môn cấp công pháp, mà còn để thua người ta. Vậy thì tự phế tu vi đi là vừa.
…
Buổi trưa, hai vị thiếu gia về tới nhà.
Vì cũng đã đến giờ cơm, cho nên cả hai đều đi đến phòng ăn.
"Hừm, lạ nhỉ. Sao chưa có ai tới thế?" Mặc Lương gãi đầu, nhìn xem bàn và đồ ăn đã được dọn sẵn, nhưng lại không có ai.
Mặc Tân hơi cười khi nhìn xem cảnh này. Vỗ vai tứ đệ:
"Chắc là mọi người lo luyện công đấy, mong sớm ngày chuyển tu công pháp đây mà."
Mà lời nói của Mặc Tân rất nhanh được chứng thực.
Hắn vừa nói xong thì một vị nha hoàn chạy vào báo tin: "Tam thiếu gia, Tứ thiếu gia. Hôm nay chỉ có hai vị là ăn cơm tại đây thôi ạ. Gia chủ cùng các vị phu nhân hiện có việc bận, dự định sẽ ăn trong phòng ạ. Bảo rằng hai vị không phải chờ."
"Ừm, bọn ta biết rồi. Ngươi lui xuống trước đi." Mặc Tân đáp lời.
"Dạ vâng ạ."
"Được rồi, ăn thôi nào." Mặc Tân trước tiên vào chỗ, nâng đũa ăn liền tức khắc.
Lúc nãy bản thân hắn cùng Mặc Lương chơi rượt đuổi, dẫn đến khá tiêu hao năng lượng, về đến nhà đã đói hoảng.
Hắn cần bổ sung chất dinh dưỡng gấp, dù sao chỉ mới là Thạch cấp tầng 1 võ giả.
"Ca đúng là cái đồ tham ăn!" Mặc Lương hơi phê bình tam ca mình, đồng thời cũng ngồi vào bàn ăn ngấu nghiến.
"Hừ, nhìn lại ngươi đi. Không khá hơn ta tí nào!" Mặc Tân miệng đầy thịt đáp trả.
Hai đứa đang ăn thì Mặc Lương chợt như nhớ ra điều gì đó. Vỗ đầu một cái: "Ca, hình như mình quên xử lý hai tên dược đồng trộm đồ kia."
"Ờ nhỉ, ta cũng quên. Dạo này hơi nhiều việc." Mặc Tân sựt nhớ ra có chuyện này.
"Vậy thì sau khi ăn xong, mình đi gặp tụi nó. Giải quyết chuyện này cho triệt để."
"Được thôi." Mặc Lương gật đầu.
Cả hai 'từ tốn' hưởng dụng bữa trưa. Xong xui liền đồng hành tới phòng củi.
…
Mặc gia, phòng củi.
Vương Điền cùng Trần Nhị Cẩu đã bị nhốt hơn một ngày.
Lúc này cả hai rất lo lắng, sợ sệt. Không biết kết cục của mình rồi sẽ như thế nào.
Tâm trạng tiêu cực cộng thêm hơn một ngày chưa ăn gì, khiến cho khuôn mặt hai đứa trông rất ốm yếu tái nhợt.
Bọn hộ vệ chỉ cho hai người một thùng nước, để không c·hết là đủ rồi. Làm sao có thể cho ăn được cơ chứ, hai đứa nó chính là tội nhân của Mặc gia cơ mà.
"Nhị Cẩu, uống một miếng nước đi." Vương Điền múc một gáo nước đưa đến cho đối phương.
Nhưng Trần Nhị Cẩu giờ phút này nào có tâm trí uống nước.
Khuôn mặt hắn dại ra, ánh mắt đỏ hoe nhìn về khoảng không vô định.
Từ hôm qua đến giờ, Trần Nhị Cẩu đã nghĩ tới tận một trăm kiểu cách mà mình sẽ c·hết. Hiện tại hắn đ·ã c·hết lặng, sẵn sàng đón nhận số mệnh của mình.
Thấy cảnh này Vương Điền thở dài, ánh mắt ảm đạm. Nhưng vẫn khuyên đồng bạn của mình.
Dù sao từ lúc b·ị b·ắt, Nhị Cẩu vẫn chưa đưa một thứ gì vào dạ dày.
"Ít nhất khi sống cũng làm người no chứ Nhị Cẩu, c·hết rồi cũng không cần làm quỷ đói. Uống một ít đi."
"Ê, im lặng một chút coi." Một tấm cửa sổ trong phòng được mở ra, một tên hộ vệ khó chịu lên tiếng.
"Tụi bay mà phát ra một tiếng nào nữa, coi chừng ta vào rút lưỡi hết nghe chưa! Hừ." Dứt lời tên hộ vệ đóng sầm cửa sổ lại.
"Ha ha ha A Tú, làm gì phải chấp nhặt với đám dược đồng đó làm gì. Nào, nhanh vào tiệc, ta sắp đói c·hết rồi."
"Đúng vậy, nhanh lên."
"Hahaha…Rượu ngon, rượu ngon."