Thần Chết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3: Kẻ Bị Nguyền Rủa
Nhưng trong sâu thẳm, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng Thần C·hết. Cuộc gặp gỡ với người phụ nữ và giờ là với kẻ bị nguyền rủa này đã làm hắn suy nghĩ nhiều hơn về c·ái c·hết và sự sống, về những lựa chọn và hậu quả của chúng. Có lẽ, ngay cả một thực thể như Thần C·hết cũng có những điều cần học hỏi trong hành trình bất tận của mình.
Thần C·hết nhìn ông ta, không nói gì. Hắn chỉ đơn giản là hiện diện, và điều đó là đủ để người đàn ông hiểu rằng thời gian của mình đã đến. Tuy nhiên, thay vì sự chấp nhận hay hoảng sợ, ông ta cười lớn, một tiếng cười khàn đặc và đầy đắng cay.
"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể mang ta đi sao?" người đàn ông tiếp tục, đôi mắt lộ rõ vẻ điên loạn. "Ta đã sống quá lâu, quá lâu để bị ngươi lãng quên! Ta đã đánh lừa cả ngươi, đánh lừa cả c·ái c·hết!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc ô lại đóng lại, bóng tối dần tan biến, để lộ căn nhà hoang tàn như cũ. Thần C·hết quay đi, bỏ lại phía sau chỉ là sự im lặng và trống rỗng. Hắn biết rằng cuộc hành trình của mình vẫn còn dài, và còn nhiều linh hồn đang chờ đợi hắn.
Với một cái lướt nhẹ, Thần C·hết thả linh hồn bị nguyền rủa vào chiếc đồng hồ cát. Nhưng thay vì những hạt cát trong suốt, linh hồn này biến thành những hạt cát đen đúa, u ám, rơi xuống một cách chậm chạp và nặng nề, như thể mỗi hạt là một giọt máu đen đặc.
Hắn tiếp tục bước đi, lặng lẽ và kiên nhẫn như một người canh giữ bóng tối, chờ đợi đến khi mọi thứ kết thúc. Nhưng lần này, hắn cảm thấy một chút thay đổi trong mình – một thay đổi nhỏ nhưng không thể phủ nhận. Có lẽ, thế giới vẫn còn nhiều điều bí ẩn hơn mà ngay cả Thần C·hết cũng chưa từng biết đến.
Đến trước một ngôi nhà lớn, toát lên vẻ hoang tàn hơn những ngôi nhà khác, Thần C·hết dừng lại. Đây là nơi mà chiếc đồng hồ cát dẫn lối cho hắn. Cửa chính của ngôi nhà mở toang, như mời gọi hắn bước vào. Thần C·hết không chần chừ, hắn lặng lẽ tiến vào bên trong.
Ngày hôm đó, khi mặt trời khuất sau những đám mây xám xịt, Thần C·hết bước vào một thị trấn nhỏ. Thị trấn này từng sầm uất, nhưng giờ đây chỉ còn là một nơi hoang phế với những ngôi nhà gỗ cũ kỹ và những con đường đầy bụi bặm. Hắn cảm nhận được sự hiện diện của một linh hồn đang chờ đợi hắn, một linh hồn không giống bất kỳ linh hồn nào mà hắn từng gặp trước đây.
"Ngươi sẽ không có được sự yên bình," Thần C·hết nói, giọng nói của hắn vang lên trong không gian lạnh lẽo. "Ngươi đã tự chọn cho mình con đường này, và giờ ngươi phải trả giá."
Chiếc đồng hồ cát trong tay Thần C·hết bắt đầu chuyển động một cách kỳ lạ. Những hạt cát bên trong không chảy đều như thường lệ mà nhảy múa theo những quỹ đạo bất định, giống như chúng bị một sức mạnh vô hình nào đó chi phối. Hắn biết rằng điều này có nghĩa là sự sống của linh hồn kia không hoàn toàn thuộc về thế giới này, và nó đang bị kéo dài một cách bất thường.
Bên trong ngôi nhà, không khí lạnh lẽo và nặng nề, như thể cả thế giới này đã quên đi sự tồn tại của nó. Một ngọn nến nhỏ lay lắt cháy, ánh sáng yếu ớt của nó phản chiếu trên những bức tường loang lổ và sàn gỗ mục nát. Ở góc phòng, một người đàn ông già ngồi trên chiếc ghế bành, đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt hốc hác. Ông ta nhìn chằm chằm vào Thần C·hết với ánh mắt đầy căm hận nhưng cũng chất chứa nỗi sợ hãi.
Thần C·hết tiếp tục hành trình của mình qua những miền đất hoang vu và cằn cỗi, nơi mà sự sống đã từ lâu rời bỏ. Đối với hắn, mỗi ngày chỉ là một trang sách được viết đi viết lại, không có gì mới lạ, không có gì khiến hắn ngạc nhiên. Tuy nhiên, sau cuộc gặp gỡ với người phụ nữ trẻ, một cảm giác lạ lẫm đã nhen nhóm trong hắn – một tia tò mò nhỏ bé về loài người và những cảm xúc mà họ mang theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết hiểu rõ hơn bao giờ hết. Ông ta đã bán linh hồn mình cho một thế lực bóng tối để tránh khỏi sự xâm nhập của Thần C·hết. Nhưng chẳng có ai có thể lừa dối được c·ái c·hết mãi mãi. Và rồi, những linh hồn như vậy – bị nguyền rủa và u uất – vẫn sẽ bị kéo về phía hắn, dù chậm chạp và đau đớn hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn bước sâu vào thị trấn, đôi mắt trống rỗng của hắn quét qua những tàn tích của nơi từng là một cộng đồng đầy sức sống. Những cửa sổ bị phá vỡ, những bức tường nứt nẻ, và những cánh cửa lắc lư trong gió như những lời thì thầm của quá khứ. Mọi thứ dường như im lìm và c·hết chóc, nhưng Thần C·hết biết rõ hơn – có một điều gì đó đang chờ đợi hắn ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông ngước nhìn lên, đôi mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng. "Không! Không! Ta không muốn c·hết! Ta không muốn ngươi lấy đi tất cả những gì ta có!" ông ta hét lên, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế bành.
Thần C·hết nắm lấy linh hồn của ông ta, cảm nhận được sự nặng nề và tối tăm của nó. Linh hồn này khác biệt – không phải vì nó bị nguyền rủa, mà vì nó đã sống quá lâu trong sự chối bỏ c·ái c·hết. Nó đã trở thành một thứ gì đó vặn vẹo và méo mó, không còn giống như những linh hồn thuần khiết khác mà Thần C·hết từng gặp.
"Ngươi đã làm gì?" Thần C·hết hỏi, giọng nói của hắn vang lên như một cơn gió lạnh cắt qua không gian.
Nhưng Thần C·hết đã quyết định. Chiếc ô đen của hắn nhẹ nhàng mở ra, che phủ lên người đàn ông và cả căn phòng. Một lần nữa, bóng tối lan rộng, như một màn đêm vô tận nuốt chửng tất cả. Người đàn ông cảm nhận được sự lạnh lẽo và tuyệt vọng bao trùm, hắn gào thét trong đau đớn khi linh hồn hắn bị xé toạc ra khỏi cơ thể.
Chương 3: Kẻ Bị Nguyền Rủa
Thần C·hết im lặng lắng nghe, cảm nhận được rằng đây không phải là một linh hồn bình thường. Người đàn ông này bị nguyền rủa – một kẻ đã từng tìm cách tránh né c·ái c·hết bằng những phương pháp đen tối. Hắn cảm nhận được vết tích của ma thuật cổ xưa, những sợi dây rối rắm đan xen vào linh hồn của ông ta, ngăn cản c·ái c·hết tiếp cận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi đến rồi," ông ta nói, giọng khàn khàn và yếu ớt. "Ta đã chờ ngươi... từ rất lâu."
Người đàn ông nở một nụ cười méo mó, mắt ông ta long lên sòng sọc như thể hắn đang chìm đắm trong cơn mê sảng. "Ta đã đánh đổi... với một con quỷ," ông ta thở hổn hển. "Để sống mãi mãi, để tránh xa ngươi mãi mãi. Nhưng ta đã sai... ta không thể thoát được ngươi. Ta đã sống qua nhiều thế kỷ, nhưng ngươi... ngươi vẫn đến."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.