Thần Chết
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Người Đàn Ông Bí Ẩn
"Ngươi là ai?" Thần C·hết hỏi, cảm giác tò mò trong hắn càng lúc càng lớn hơn. Đây không phải là một linh hồn bình thường. Người đàn ông này mang một vẻ bí ẩn mà ngay cả Thần C·hết cũng không thể dễ dàng nhìn thấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi rời khỏi thị trấn hoang tàn, Thần C·hết tiếp tục bước đi trên con đường của mình, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Tuy nhiên, suy nghĩ của hắn vẫn còn vương vấn về người đàn ông bị nguyền rủa – một kẻ đã cố gắng tránh né c·ái c·hết bằng mọi giá. Đối với Thần C·hết, đây chỉ là một ví dụ khác về sự tuyệt vọng của loài người khi phải đối mặt với điều không thể tránh khỏi. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng dấy lên một cảm giác khác – một sự tò mò mơ hồ về những cảm xúc mãnh liệt của con người khi đứng trước c·ái c·hết.
Người đàn ông nhắm mắt lại, một nụ cười an lành trên môi. Hắn cảm nhận được linh hồn của mình nhẹ nhàng tách khỏi cơ thể, như một cánh hoa rơi xuống dòng suối lặng lẽ. Thần C·hết cẩn thận nâng linh hồn của ông ta lên, cảm nhận được sự thanh khiết và yên bình trong đó – một linh hồn đã tìm thấy sự giải thoát thật sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn tiếp tục hành trình của mình, nhưng lần này, có một cảm giác khác lạ trong lòng – một sự thanh thản kỳ diệu mà hắn chưa từng biết đến. Có lẽ, sau tất cả, ngay cả Thần C·hết cũng có thể học được điều gì đó từ con người – về sự chấp nhận, về sự sẵn sàng đối mặt với c·ái c·hết mà không sợ hãi, và về ý nghĩa thật sự của sự sống và c·ái c·hết.
Một ngày mới bắt đầu, và mặt trời chỉ vừa ló dạng ở phía chân trời, chiếu những tia sáng yếu ớt qua những tán cây rậm rạp. Thần C·hết đi qua một khu rừng già, cây cối nơi đây cao lớn và xum xuê, tạo nên một màn che tự nhiên khỏi ánh sáng mặt trời. Không khí lạnh lẽo bao trùm, mang theo mùi ẩm mốc của đất và lá mục. Hắn cảm nhận được sự tồn tại của một linh hồn khác – một linh hồn mạnh mẽ, khác thường. Chiếc đồng hồ cát trong tay hắn vẫn chảy đều, nhưng lần này, hắn cảm thấy một sự biến đổi nhỏ trong nhịp chảy của nó.
Ở đó, bên bờ suối, hắn thấy một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông trông không hề sợ hãi hay hối hả như những người khác khi Thần C·hết xuất hiện. Ông ta chỉ đơn giản là ngồi đó, đôi mắt hướng về dòng nước chảy, khuôn mặt bình thản như thể ông ta đã chờ đợi Thần C·hết từ rất lâu rồi.
Chiếc ô đen đóng lại, bóng tối tan biến, và mọi thứ trở lại như cũ. Thần C·hết đứng dậy, nhìn vào nơi mà người đàn ông đã ngồi. Chỉ còn lại con suối róc rách chảy, mang theo một chút ánh sáng yếu ớt của bình minh mới.
Thần C·hết im lặng nhìn ông ta, đôi mắt trống rỗng không thể hiện cảm xúc. Hắn cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông này – một sức mạnh không đến từ cơ bắp, mà từ tâm hồn, từ sự bình thản và hiểu biết sâu sắc. "Ngươi không sợ ta," Thần C·hết nói, giọng nói lạnh lẽo nhưng có phần tò mò.
Người đàn ông mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Phải, ta đã sẵn sàng. Ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu. Hãy để ta đi, Thần C·hết, hãy để ta bước sang thế giới khác."
Và như thế, Thần C·hết lại bước đi, tiếp tục vai trò của mình như một người canh giữ bóng tối. Nhưng giờ đây, hắn biết rằng, mỗi linh hồn mà hắn gặp gỡ, dù ngắn ngủi hay dài lâu, đều mang một câu chuyện riêng – một câu chuyện về sự sống và c·ái c·hết, và hắn là người chứng kiến tất cả những câu chuyện đó, trong cuộc hành trình vô tận của mình.
Thần C·hết cảm nhận được một sự tôn kính trong lời nói của người đàn ông. Hắn chưa từng gặp ai như ông ta trước đây – một người không sợ hãi, không chống đối, mà sẵn sàng chấp nhận c·ái c·hết như một điều tất yếu. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong sự tồn tại vĩnh cửu của mình, Thần C·hết cảm thấy một chút gì đó giống như sự tôn trọng đối với một con người.
Thần C·hết đặt linh hồn vào chiếc đồng hồ cát, những hạt cát trong suốt chảy xuống nhẹ nhàng và đều đặn. Hắn biết rằng, linh hồn này sẽ không trở thành một phần của sự u uất hay đau khổ. Nó sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, ở một nơi nào đó xa xôi hơn, một thế giới khác mà Thần C·hết không thể chạm tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng. "Sợ? Tại sao ta phải sợ ngươi, khi ta đã biết trước điều này sẽ xảy ra? C·hết không phải là kết thúc, mà chỉ là một chương mới trong hành trình của mỗi linh hồn."
Thần C·hết gật đầu, và chiếc ô đen của hắn nhẹ nhàng mở ra, che phủ lấy người đàn ông. Một lần nữa, bóng tối bao trùm lên mọi thứ, nhưng lần này, nó không lạnh lẽo hay đáng sợ. Nó mang một cảm giác ấm áp và bình yên, như một cái ôm cuối cùng dành cho một linh hồn sẵn sàng ra đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần C·hết cảm nhận được sự tĩnh tại trong giọng nói của người đàn ông, như thể ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho khoảnh khắc này từ rất lâu rồi. "Ngươi không hối tiếc về cuộc sống của mình sao?" Thần C·hết hỏi, đôi mắt trống rỗng của hắn nhìn thẳng vào đôi mắt già nua nhưng đầy hiểu biết của người đàn ông.
Hắn tiếp tục đi sâu vào rừng, từng bước chân không gây ra tiếng động nào. Tiếng chim rừng vang lên lảnh lót trên cao, nhưng bầu không khí lại mang một sự căng thẳng mơ hồ, như thể cả khu rừng đang nín thở chờ đợi. Thần C·hết dừng lại bên cạnh một con suối nhỏ, nước chảy róc rách qua những viên đá nhẵn bóng, trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy cả những viên sỏi dưới đáy.
Người đàn ông gật đầu. "Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng. Ta đã dành cả đời mình để tìm hiểu về sự sống và c·ái c·hết, về những ranh giới mong manh giữa hai thế giới. Ta biết rằng ngươi chỉ là người canh giữ, không phải là kẻ hủy diệt. Ngươi không mang lại c·ái c·hết, ngươi chỉ đơn giản là dẫn đường."
"Ta đã biết ngươi sẽ đến," người đàn ông nói, giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh mịch. "Ngươi luôn đến, phải không?"
Chương 4: Người Đàn Ông Bí Ẩn
"Ngươi đã sẵn sàng," Thần C·hết nói, giọng nói của hắn nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Ngươi đã hiểu ra sự thật về ta, và điều đó khiến ta không cần phải đến để mang ngươi đi. Ngươi đã tự mình đến với c·ái c·hết."
"Không," người đàn ông đáp, giọng nói đầy kiên định. "Ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn, đã học hỏi và trải nghiệm tất cả những gì ta có thể. Ta đã hiểu được rằng, c·ái c·hết chỉ là một phần của vòng luân hồi, một sự chuyển đổi cần thiết. Ngươi không phải là kẻ thù của ta, Thần C·hết, mà là người bạn đồng hành cuối cùng trên hành trình của ta."
Người đàn ông nhắm mắt lại, như thể đang nhớ lại quá khứ xa xôi. "Ta từng là một nhà hiền triết, một người tìm kiếm chân lý. Ta đã đi khắp nơi, học hỏi từ những bậc thầy vĩ đại nhất, tìm hiểu về sự sống, c·ái c·hết và những điều vượt ngoài tầm hiểu biết của con người. Và cuối cùng, ta nhận ra rằng c·ái c·hết không phải là điều ta cần phải tránh né, mà là điều ta cần phải đối mặt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.