Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 94. Quá khứ của kẻ săn
Nằm tại lục địa phía Đông của thế giới tồn tại một gia tộc vô cùng lâu đời, được người ta đồn đại rằng họ đã xuất hiện và truyền thừa ngay từ thời kì tăm tối cho đến tận bây giờ, mang tên là Kurogane.
Bọn họ từ năm này qua năm khác, từ đời này sang đời khác không ngừng canh giữ một thanh thần đao được truyền là đã từng nhuộm máu của Thần Linh.
Theo như những ghi chép lịch sử kẻ lại, thanh thần đao ấy bao lần gây ra tai hoạ khủng kh·iếp cho toàn thể sinh mệnh trên khắp thế giới trong quá khứ, tạo nên một nỗi kh·iếp sợ bao trùm nhân loại trong suốt nhiều năm liền... Cho đến khi một người bí ẩn nào đó đã phong ấn nó và giao lại cho gia tộc Kurogane truyền đời canh giữ.
Trớ trêu thay, một tạo vật hủy diệt tưởng chừng như sẽ mãi mãi là một đoạn truyền thuyết khiến người ta kh·iếp sợ ấy đã từ từ trở thành trung tâm của vô số ánh mắt tham lam hướng thẳng về.
Bản chất của nhân loại vốn dĩ là tham lam và ngu ngốc như vậy, có sẽ lẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi được. Dẫu cho gia tộc Kurogane có cố gắng bảo vệ phong ấn đến đâu đi chăng nữa, sớm muộn gì họ cũng sẽ thất thủ trước vô số cường địch ngày đêm nhắm vào mà thôi.
Ngày gia tộc lâm hoạ t·hảm s·át, có một cô bé đã phải tận mắt chứng kiến cha mình vì bảo vệ đồng tộc mà t·ử t·rận. Người cha tưởng chừng như không có cảm xúc ấy cuối cùng đã nở một nụ cười trước khi vĩnh viễn rời xa cô bé... Một nụ cười khiến cho cô bé chẳng thể nào quên.
Trong suốt quãng đường chạy trốn, bọn họ vẫn bị lũ tham lam kia không ngừng truy kích, chỉ bởi vì mục đích của chúng vẫn chưa thể hoàn thành do thanh đao đã bị ai đó giấu đi.
Cứ như vậy, những người còn sót lại từ từ ngã xuống. Từng người, từng người một trở thành con mồi đánh thương cho lũ bặm trợn ấy xâu xé... Và tất nhiên, những c·ái c·hết ám ảnh đó cũng không thể thoát khỏi con mắt của cô gái nhỏ.
Và rồi cuối cùng thời khắc ấy cũng đến.
Nhiều ngày liên tục chạy trốn đã khiến cho người mẹ của cô bé trở nên kiệt sức. Cô bé đã nghe theo lời mẹ tiếp tục bỏ chạy bằng tất cả khả năng của mình... Nhưng thân là một đứa trẻ, cô bé làm sao có thể thoát khỏi nanh vuốt của chúng được chứ?
Thế là cả hai mẹ con đáng thương ấy đã bị chúng bắt về, ngày nào cũng phải chịu cảnh thống khổ đày đoạ khủng kh·iếp đến mức người bình thường khó có cách nào tưởng tượng ra nổi.
Để có thể tìm kiếm thêm manh mối về món thần vật đó, chúng đã t·ra t·ấn cô bé theo những cách có thể nói là hoàn toàn phi nhân tính. Thế nhưng cô bé kiên cường ấy vẫn chẳng hề hé răng lấy nửa lời... Mặc cho cơ thể nhỏ nhắn ấy đã dần đi đến giới hạn của sinh mệnh.
Cảm thấy đứa trẻ quá vô dụng để moi thông tin, bọn chúng đã nghĩ ra một kế sách khác bệnh hoạn hơn gấp nhiều lần, đó chính là c·ưỡng h·iếp người mẹ ngay trước mắt cô gái nhỏ.
Mỗi ngày đều đặn hai lần, chúng cho hai mẹ con ăn cặn bã rồi lại để cô bé tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị xâm hại... Mà người mẹ vĩ đại ấy vì không muốn con gái phải chịu cảnh giống mình nên đã dốc hết sức lực thoả mãn lũ bệnh hoạn đó, mãi cho đến khi một bước ngoặc xảy ra...
Phẫn nộ và hận thù, những thứ cảm xúc cực đoan đó đã vô tình đánh thức thứ mà lũ người này đã luôn tìm kiếm trong suốt thời gian qua, thứ được cất giấu cẩn thận bên trong cơ thể cô bé.
Cầm chắc thanh đao trong tay, cùng với mối hận diệt tộc và đủ loại mối hận khác, cô bé bắt đầu thực hiện những lần g·iết người đầu tiên trong cuộc đời theo cách thức tàn nhẫn nhất mà con người có thể nghĩ ra. Đến mức sau khi cô bé trút giận xong, những gì còn lại của bọn người đó đã chẳng thể được gọi là xác c·hết.
Quãng thời gian về sau, họ đã chuyển đến lục địa khác để sinh sống nhằm tránh khỏi sự truy đuổi của lũ người khốn kiếp đó. Tuy nhiên, cuộc sống của họ lại không hề yên ổn như những gì họ đã tưởng tượng. Thể chất kì quái bắt đầu thức tỉnh khiến cho cô bé trở nên cực kỳ khát máu theo đúng nghĩa đen, buộc người mẹ phải đưa ra lựa chọn g·iết người cho cô bé ăn thịt... Hoặc là tự bỏ tiền ra mua máu người để thoả mãn cơn đói của con gái mình.
Lẽ dĩ nhiên, người mẹ ấy đã đưa ra lựa chọn thứ hai.
Nghe thì có vẻ ổn, nhưng trên thực tế máu người lại không hề rẻ chút nào. Cơn khát máu kinh khủng của cô bé đã nhanh chóng đốt sạch số tiền mà người mẹ đã vất vả dành dụm được trong suốt mấy năm trời gồng lên mưu sinh.
Dưới sức ép tài chính khủng kh·iếp ấy, người mẹ buộc phải chuyển sang công việc khác để có thể kiếm nhiều tiền hơn... Và thế là bà ấy đã lựa chọn làm g·ái đ·iếm, dùng cơ thể của mình phục vụ cho mấy tay nhà giàu để có thể kiếm tiền nuôi con.
Đó chính là cách kiếm tiền nhanh nhất mà bà ấy có thể nghĩ ra rồi.
Nhờ vào dung mạo xinh đẹp của mình, bà ấy đã thành công kiếm được một khoản tiền lớn để nuôi con gái cho đến tận khi cô bé lên mười ba tuổi. Thế nhưng thiên ý vẫn trêu người, chính cái năm cô bé đủ sức để phụ mẹ mưu sinh cũng chính là cái lúc mà người mẹ ấy vĩnh viễn ra đi...
Có vẻ như một tay nhà giàu nào đó đã đem lòng yêu bà ấy, quyết tâm theo đuổi bà ấy cho bằng được thì thôi. Tuy nhiên bà ấy đã không đồng ý làm vợ lẽ, bởi vì bà ấy biết rõ người đàn ông đó hoàn toàn không phải kiểu người tốt lành gì...
Chính việc làm thiếu suy nghĩ đó đã khiến cho bà ấy phải trả giá bằng tính mạng. Bởi vì trong một cuộc ẩ·u đ·ả nhằm chống trả lại lũ b·ắt c·óc mà tên đó cử đi, bà ấy đã vô tình bị chúng b·ắn c·hết ngay tại chỗ.
Ngày mà cô bé biết được sự thật về công việc bẩn thỉu mà mẹ đã thực hiện trong nhiều năm chỉ để nuôi mình cũng chính là ngày mà cô bé đến nhận t·hi t·hể của bà ấy, đồng thời cũng là ngày mà cô bé mất đi cả chỗ dựa cuối cùng!
Người mẹ ấy đã bị xã hội ghét bỏ, bị sỉ nhục, bị mắng nhiếc thậm tệ, gần như không một ai trong số họ cảm thấy thương xót cho c·ái c·hết của bà ấy...
Đến sau cùng, có lẽ chỉ một mình cô gái nhỏ ấy biết được bà là một người vĩ đại đến thế nào.
Cô bé không hiểu tại sao mình lại bất hạnh đến như vậy.
Cô bé không hiểu tại sao tạo hoá lại bất công với mình đến thế.
Lúc ấy, cô bé đã muốn được c·hết... Nhưng khi nghĩ lại những gì mẹ đã làm, những lời bà ấy đã từng dặn dò, cô bé đã quyết định tiếp tục sống bất kể bản thân có phải chịu thêm bao nhiêu bất hạnh nữa.
Từ đó, cô bé đã trở nên coi thường sinh mạng của người khác, cũng như sinh mạng của chính bản thân mình. Lao đầu vào đấu trường ngầm và những cuộc chém g·iết man rợ đẫm máu, cô bé mít ướt ngày nào đã trở nên trưởng thành trên chính t·hi t·hể của những đối thủ hùng mạnh mà mình đã từng đối mặt!
Cô gái ấy ngoan cường, mạnh mẽ, bất khuất, không bao giờ chịu đầu hàng dẫu cho hoàn cảnh có ngặt nghèo đến thế nào!
Mãi cho đến một ngày, vận mệnh của cô ấy lại xuất hiện sự thay đổi. Một bức thư bí ẩn đã xuất hiện trên tay của cô ấy lúc vừa ngủ dậy. Đó là bức thư tuyển sinh kì quái của một ngôi trường kì lạ...
...
...
"Đó, cậu cảm thấy câu chuyện của cô bé ấy như thế nào nhỉ?" Himiko nhấp một ngụm trà, vẫn tỏ vẻ bình thản sau khi đã mượn "cô bé" nào đó để kể lại câu chuyện của chính mình.
"Dark c·hết đi được, nếu viết thành sách thì nó chắc chắn sẽ bị kiểm duyệt đấy" Trần Hoài Nam khẽ thở dài, trong vô thức đưa tay đặt lên đầu Himiko: "Nhưng mà nhờ vậy tôi cũng đã hiểu lí do vì sao cậu lại mạnh mẽ đến vậy rồi. Himiko, thật sự vất vả cho cậu rồi"
À mà... Có lẽ tôi cũng hiểu luôn lí do vì sao cậu lại "răm" như vậy rồi, Himiko ạ.
Himiko liếc mắt ngắm nhìn Trần Hoài Nam một hồi lâu rồi mỉm cười.
Ánh mắt của cậu ta vẫn chẳng hề thay đổi.
Cô ấy đã yên tâm rồi.
"Mẹ cậu... Thật đáng tiếc. Nhưng bà ấy cũng thật vĩ đại" Trần Hoài Nam thoa thoa sống mũi, trông giống như suýt khóc vì cảm động: "Và cậu cũng đã đưa ra lựa chọn đúng đắn. Cậu đã không lãng phí những gì mà mẹ cậu đã bỏ ra..."
"Không hẳn... Có lẽ tôi đã không thể sống như cách bà ấy muốn. Chẳng có người mẹ nào lại muốn con mình liều mạng trong đấu trường ngầm chỉ để kiếm sống cả" Himiko nhìn Trần Hoài Nam rồi tiếp tục mỉm cười: "Nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, bởi vì cậu đã ở đây rồi nhỉ?"
Trần Hoài Nam: "..."
Lời này có ẩn ý, cậu biết thừa. Nhưng mà cậu lại không biết có phải đối phương đang cố ý trêu đùa mình hay không.
"Mà này, đã xoa đầu tôi rồi, cậu có muốn để tôi làm tới hay không?" Himiko nhoẻn miệng một cách mê người: "Mà thật ra khỏi cần cậu đồng ý, tôi cũng sẽ làm thôi"
Bịch~
Lại một lần nữa, Himiko chủ động ngã người lên đùi Trần Hoài Nam.
Vai vế lẫn lộn hết cả lên rồi!
"Đừng học xấu thói nhõng nhẽo của con bé Lily ấy chứ"
"Cậu không thích à?"
"Không, tôi thích" Trần Hoài Nam cười khan một tiếng: "Nhưng cứ làm vậy mãi thì không hay lắm đâu cô chủ của tôi ạ. Tôi là ô sin được bao ăn ở chứ có phải chồng dự bị đâu mà đòi hỏi gì căng thế?"
Himiko: "..."
"Thật ra làm chồng thật cũng không tệ, tôi có cảm giác cậu sẽ là một người chồng tốt đấy Nam ạ"
"Thôi bớt giùm, tôi không mắc lừa đâu"
Himiko: "..."
Sao mà muốn treo tên này lên đánh một trận quá! Tức c·hết đi được mà!
Cứ như vậy, hai người dần lâm vào trầm mặc rồi lại thêm một lúc nữa... Himiko liền lăn ra ngủ thiu thiu. Cô ấy ngủ rất thơm, trông có vẻ như sẽ có một giấc mơ đẹp.
"C·hết thật, cô nàng này sao tự nhiên thả thính ghê quá... Cái mặt mo của mình cũng sắp không chịu nổi luôn rồi"
Himiko đang ngủ mà, cô ấy làm sao biết được Trần Hoài Nam lúc này đang thực sự để lộ cảm xúc chứ. Cơ mà đấy thật ra cũng chẳng phải rung động gì, cậu ta chỉ đơn giản là cảm thấy ngại trước mấy đòn t·ấn c·ông vừa rồi mà thôi.
"Kể ra thì... Thật may là cô ấy đã không phát điên khi phải chịu nhiều bất hạnh đến vậy. Đổi lại là mình, còn lâu mình mới làm được như cô ấy"
Trần Hoài Nam vừa vuốt tóc Himiko vừa buông lời cảm thán: "Không phải đang nói chơi đâu, cậu thực sự chính là người con gái mạnh mẽ nhất tôi từng gặp đấy"
Có lẽ mình nên hành xử nhẹ nhàng với cô ấy hơn nhỉ?
Hẳn là vậy rồi.