Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 110. Thực phẩm chức năng
Oành~
Oành~
...
Chỉ không lâu sau khi Dạ Trầm Uyên rời đi, âm thanh bộc phá p·hát n·ổ rung trời đã nối tiếp nhau vang lên ngay trong khu doanh trại của lũ quái vật kèo theo những cột lửa bắn lên thật cao.
Bằng khả năng ẩn thân của mình, Dạ Trầm Uyên dễ dàng vượt qua đám lính gác để mang những quả bộc phá đặt vào những nơi hiểm yếu trong khu doanh trại địch.
Tuy vậy, khả năng ẩn thân của cậu ta cũng có một vài giới hạn nhất định. Thế cho nên cậu ta mới không có ý định tiến sâu vào khu vực hậu phương để đặt bom - nơi tên quái trư đang ẩn nấp chờ đợi.
Cậu có thể dễ dàng vượt mặt lũ quái con, cơ mà riêng tên đó thì chưa chắc. Sinh vật càng hùng mạnh thiện chiến thì khả năng cảm tri cũng sẽ càng mạnh... Tóm lại, cậu tuyệt đối sẽ không hành động chủ quan!
Tiếng bộc phá vang lên đã làm cả khu doanh trại rung chuyển dữ dội. Không những thế, đoàn kỵ sĩ Lãnh Phong khi đạt được hiệu lệnh cũng lập tức phát động tiến công ngay sau đó, trong lúc cả lũ quái vật đang nghỉ ngơi còn chưa kịp phản ứng.
Dù lương ăn bị hao hụt rất nhiều, ngủ cũng không được đủ giấc nhưng suy cho cùng thì chúng vẫn là một đội quân vừa thiện chiến vừa đông đảo, lại thêm kinh nghiệm chiến đấu vừa mới có được từ hôm qua... Kết quả là bọn chúng đã xốc lại đội hình rất nhanh sau đó, thậm chí còn rục rịch có ý định tổng phản công nhằm xoá xổ toàn bộ "những kẻ khó ưa" vừa tìm đến phá bĩnh giấc ngủ của mình!
Nhận thấy một sự tồn tại nào đó từ phía đang nổi cơn thịnh nộ, Dạ Trầm Uyên chậm rãi di chuyển nhằm kéo giãn khoảng cách với nó hết mức có thể. Nhưng kể cả vậy, tiếng bước châm ầm vang cùng tiếng thở đầy nặng nề vẫn làm cậu không khỏi có chút hoảng sợ.
"Mạnh thật... Hoàn toàn khác với những kẻ địch mình tường đối diện trước đây"
Đứng gần thế này mới cảm nhận được tên quái trư đó mạnh cỡ nào... Có thể nói, nếu ném cậu vào đánh nhau với tên đó một cách chính diện, cậu chắc chắn mình sẽ không có bất kì cơ hội chiến thắng nào!
"Bảo sao Edgar cố lắm chỉ đỡ được đúng một đòn... Khí thế này thật sự kinh khủng" Dạ Trầm Uyên thầm nghĩ: "Vẫn nên đợi hắn đi qua chỗ này rồi thông báo cho đội kị sĩ rút lui đi... Thời điểm này có lẽ không thích hợp để liên lạc"
Rầm~
Rầm~
Tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng đến gần Dạ Trầm Uyên. Tên quái trư đó đã xuất hiện trước mặt cậu ta với biểu cảm cực kì hung tợn và vặn vẹo, trông như thể một con quỷ phẫn nộ vừa bước ra từ địa ngục vậy... Thứ sát khí ngút trời đó thật sự làm nó trở nên đáng sợ hơn bất kì loại quái vật nào cậu từng thấy!
"Chiều cao này có khi lên đến bốn năm mét đấy... Trời ạ, nhìn cây rìu đó đi..."
Tên quái trư tiếp tục cất những bước chân nặng trĩu, rồi cuối cùng là rống lên như sấm làm chấn động cả sơn hà: "Nhân loại khốn kiếp! Các ngươi sẽ phải trả giá! Nhất định sẽ phải trả giá!"
"Tiêu rồi, hắn nhanh quá!"
Nhìn thấy tên đó đột nhiên cất bước chạy, Dạ Trầm Uyên nhanh chóng móc bộ đàm ra thông báo cho đoàn kỵ sĩ: "Mau rút lui! Tên khủng bố đó tới rồi, mọi người tuyệt đối đừng chần chừ! Chạy mau!"
Không biết là họ có chạy kịp hay không... Nhưng cậu thật sự hi vọng là khi cậu về đến điểm tập kết, cậu sẽ vẫn nhìn thấy bóng người chứ không phải một đống tuyết trắng xoá lạnh tanh.
"Tranh thủ hắn ta đang không bận tâm đến tuyến sau... Mình có nên vào đó khều thêm chút đồ không nhỉ?" Dạ Trầm Uyên thầm nghĩ: "Cứ thế mà đốt đi hết thì thật là phí phạm... Hi vọng sẽ có gì đó ngon lành bù lấp vào khoảng trống của hai quả bộc phá trong không gian chứa đồ"
"Quyết định vậy đi"
Đây không phải ăn trộm.
Đây là vật quy nguyên chủ, là giành lại những gì đã mất... Tuyệt đối không phải trộm cắp gì cả! Đúng vậy, cậu đang không vi phạm gia quy của dòng tộc!
"Nghe nói người Lãnh Nguyên rất thích uống Vodka, không biết trong kho của chúng còn không nhỉ? Muốn thử quá... Ở phía nam thì dễ gì có Vodka mà uống?"
"Giờ mà có một ly rượu vào chắc chắn sẽ vô cùng ấm người!"
...
...
Hai tiếng sau.
Tại địa điểm tập kết, Dạ Trầm Uyên đã quay trở về với vẻ mặt khá là hớn hở.
Nhìn thấy cậu ta, những binh lính đang lo sợ sốt vó cũng dần bình tĩnh trở lại. Một người trong số đó hỏi: "Phó chỉ huy, cậu đi đâu mà lâu thế? Tìm nãy giờ mà vẫn không thấy cậu đâu làm tụi này sợ muốn c·h·ế·t!"
"Có gì đâu, chỉ lẻn đi cuỗm ít đồ thôi à" Dạ Trầm Uyên đột nhiên nghiêm mặt lại: "Vậy đợt này chúng ta tổn thất bao nhiêu người? Đã thống kê lại hay chưa?"
"Gần tám mươi người. Bọn họ đều không chạy kịp, cũng có vài người liều mình ở lại chặn hậu cho chúng tôi bỏ chạy... Kết quả là bị tên kia bổ c·h·ế·t" Người kia đáp lại: "Thật đáng buồn... Những nhiệm vụ kiểu này thường sẽ không cho phép chúng tôi được gom nhặt di hài của họ trở về..."
"Chiến tranh là vậy mà" Một người khác vỗ vai lên tiếng an ủi.
Dạ Trầm Uyên thở dài, một tay móc ra cả chục thùng Vodka từ trong không gian lưu trữ đồ vật: "Thôi được rồi, biết mọi người đang rất căng thẳng nên tôi mới mang đống này về cho mọi người giải sầu đây"
"Rượu? Phó chỉ huy... Lẽ nào..."
"Ờ, là vậy đấy, tôi nói là tôi đi cuỗm ít đồ về cho mọi người mà" Dạ Trầm Uyên cười tít mắt: "Mọi người có thể uống cho ấm nhưng tuyệt đối đừng uống say... Tầm khoảng một tiếng đồng hồ nữa chúng ta sẽ tiếp tục phát động tấn công"
"Vodka..."
"Trời ạ... Sướng tê tái..."
"..."
"Tôi nhớ trong mấy khu doanh trại của mọi người cũng có rượu mà... Mọi người cần gì phải bày ra bộ mặt đó vậy?" Dạ Trầm Uyên không nhịn được hỏi.
"Tổng Chỉ Huy có cho phép chúng tôi uống rượu thật... Tuy nhiên vì tính chất công việc nên chúng tôi chỉ có thể uống rượu nhẹ, làm gì được sờ tới Vodka chứ!"
"Cá chắc là nhóm quân bị nghiền nát kia đã lén trộm Vodka từ trong kho để dùng làm của riêng đây mà... Dù sao thì Tổng Chỉ Huy cũng không thể tự mình quản hết được tất cả các khu vực"
"Ờ, bảo sao bọn đấy c·h·ế·t thẳng cẳng ha. Có khi cả lũ đang ngồi nhậu thì bị lũ quái vật đó đột nhiên đánh úp không kịp trở tay ấy chứ... Say xỉn rồi thì làm được cái cóc khỉ gì nhỉ?"
"Không trách họ được, mạng sống làm sao quan trọng bằng Vodka?"
Dạ Trầm Uyên: "..."
Hả?
Mấy người này vừa thốt ra cái gì vậy?
Đừng nói những lời đó như kiểu đó vốn là châm ngôn sống của mấy người được không?
Mạng sống mà không quan trọng bằng rượu ư? Mấy người bị cái quái gì vậy? Đạo lí đó mấy người đúc từ lò nào ra vậy?
"Tôi nói này, đừng có uống say..."
"Dzô!"
Dạ Trầm Uyên: "..."
Thôi xong cái đội này rồi, không cứu được.
Mang rượu về cho lũ bợm rượu này rõ ràng là một sai lầm nghiêm trọng!
Nghĩ vậy, Dạ Trầm Uyên mang bộ đàm ra thông báo tin buồn cho Trần Hoài Nam.
...
...
Vài tiếng sau.
Mặc dù đám quân lính dưới trướng Dạ Trầm Uyên đúng là những kẻ bợm rượu... Cơ mà cũng may là họ đều có giới hạn của riêng mình. Họ biết mình nên làm gì, phải làm gì nên cuối cùng họ đã không uống đến mức say khướt.
Thấy cảnh tượng đó, thử hỏi Dạ Trầm Uyên đã nhẹ nhõm đến cỡ nào?
Dường như hiểu được những tâm sự của Dạ Trầm Uyên, một vị quân nhân lành nghề đã mỉm cười giơ ngón tay cái lên: "Đừng lo, chúng tôi biết mình đang trong hoàn cảnh nào mà! Lát nữa chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu xem những gì cậu đã làm hoàn toàn không phải sai lầm!"
Dạ Trầm Uyên: "...?"
Cứ như vậy, chiến dịch lại bắt đầu.
Sau cuộc tập kích vừa mới diễn ra vài canh giờ trước, có vẻ như bọn quái vật đều đã cảm thấy nơi này không an toàn. Kết quả là hiện tại chúng đang nhổ trại lên, chất hết vật tư lên xe kéo để tiếp tục hành quân về phía thành Yavka.
Tuy nhiên, do không được nghỉ ngơi tử tế lại thêm vấn đề thiếu ăn mà sĩ khí của chúng đã sa sút trầm trọng, mặt mũi tên nào tên nấy đều lộ vẻ mệt mỏi và kiệt sức. Cứ cái đà này, không chỉ là sĩ khí, sức chiến đấu của chúng sớm thôi cũng sẽ suy giảm cực nhanh!
"Cái tội cưỡi sói đấy, làm gì có sói nào ăn cỏ đâu? Trong khi ngựa chỉ cần một bó cỏ khổ là được" Dạ Trầm Uyên lẩm bẩm: "Đây là lúc chúng đang nhổ trại, tay chân bận bịu cực kì... Thật đúng là thời điểm thích hợp để tập kích... Nhưng lại không phải thời điểm hợp lí để mình đặt bom nhằm gây náo loạn..."
"Hừm..."
"Thôi thì cứ chia quân đánh úp vậy, cố gắng tiết kiệm bộc phá thì hơn. Dù sao thì đồ Tổng Chỉ Huy đưa cho số lượng cũng có hạn mà... Tiết kiệm được thì tiết kiệm"
"Tch~ Quả nhiên là vậy" Vị quân nhân trung niên đang quan sát cùng Dạ Trầm Uyên đột nhiên tặc lưỡi, trên mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ: "Chúng ta đến trễ rồi..."
"Sao vậy?" Dạ Trầm Uyên hỏi lại.
"Không thấy xác của họ đâu cả" Vị quân nhân trung niên thống hận nói: "Điều đó chứng tỏ là đến cả xác c·h·ế·t chúng cũng không tha... Nhiều khả năng là những gì còn lại của mấy người họ đều trở thành thức ăn cho bọn chúng rồi"
"Cái gì!?"
"Đừng hét, tôi biết cậu rất bất ngờ nhưng đây là chuyện thường xảy ra ở lục địa này" Vị quân nhân bình tĩnh đáp: "Ở cái lục địa băng tuyết cằn cỗi này, quy luật tự nhiên sơ khai nhất vẫn chưa được đẩy lùi. Mọi sinh vật vật luôn nằm trong quan hệ giữa kẻ săn và con mồi... Cậu hiểu ý tôi không?"
"..."
"Cố gắng chấp nhận hiện thực này đi, bạn nhỏ ạ. Thế giới này tàn khốc hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều" Vị quân nhân ra sức khuyên nhủ: "Nào, chúng ta cùng nhau trả thù cho họ thôi"
"..."
"Vâng... Cảm ơn chú"
"Thôi, tổn thọ... Cứ xưng hô cấp trên cấp dưới như bình thường đi"
"Vâng"
20 phút sau.
"Nện c·h·ế·t nó, nện c·h·ế·t m* nó!"
"Arhhhh"
"Lũ quái vật, ngon thì ăn tao đi này!"
"Vodka vạn tuế!"
"..."
Dạ Trầm Uyên lặng lẽ đứng nhìn từ xa, tận mắt chứng kiến đám "cấp dưới" của mình đánh trận giống như quái thú xổng chuồng liền không khỏi trợn trắng mắt.
Bộ Vodka có nội tại gia tăng 200% công lực hay gì vậy trời?
...
...
Cùng lúc đó, ở nhà Trần Hoài Nam.
Ngay trong sân vườn, Lily lúc này đang bận bịu cầm cuốc xới đất, lắp giàn leo rồi lại loay hoay rải hạt, bón phân tưới nước đủ kiểu... Có vẻ như cô bé đang muốn trồng thứ gì đó chăng?
"Là lá la~"
Công việc tuy khá là vất vả thế nhưng Lily vẫn tỏ ra cực kì vui vẻ, thậm chí là vô cùng tận hưởng cái cảm giác được vui thú với điền viên... Một thứ cảm giác mà vốn dĩ không mấy ai thèm để tâm tới.
Một thiên thần thích làm vườn... Đúng là một hình tượng rất chi lạ mắt.
"Lily, sao con tự nhiên nảy ra cái ý tưởng tự mình trồng trọt vậy?"
Đứng phía sau lưng Lily quan sát nãy giờ, Tiểu Na La vẫn chẳng thể nắm bắt được cái nhịp suy nghĩ thay đổi thất thường của cô bé ngốc này. Đùng một cái là đòi thử làm vườn, thật chẳng thể hiểu nổi mà!
"Con quyết định rồi, thưa cô" Lily nắm chặt tay lại với tư thế quyết tâm: "Con muốn trở thành một người vợ đảm đang!"
"... Rồi chuyện đó liên quan gì đến việc con muốn làm vườn?"
"Thì con muốn tự tay làm tất cả mọi thứ cho anh ấy... Chỉ đơn giản như vậy thôi ạ" Lily cười tít mắt: "Tự tay trồng ra nguyên liệu nấu ăn rồi lại tự tay nấu tất cả cho anh ấy thưởng thức... Cô không cảm thấy chuyện đó thật lãng mạn sao?"
Tiểu Na La: "..."
Quả nhiên vẫn là không thể hiểu nổi.
"Ha... Con thích là được, dù gì thì chuyện này cũng không có hại gì" Tiểu Na La khẽ thở dài: "Lát nữa khỏi cần tắm rửa, cứ theo cô luyện bắn cung về rồi tắm luôn một thể cho đỡ mất công"
"Hết luyện kiếm rồi tới luyện cung... Boo"
"Chú con đã giao rồi mà, cung thuật của con không đạt đủ điều kiện thì chú ấy sẽ không giao lại di vật của mẹ con cho con. Bộ con muốn bỏ mặc nó hay sao?"
"Con không nói thế, dĩ nhiên là con muốn di vật của bà ấy chứ" Lily bĩu môi: "Nhưng mà phải học nhiều thứ quá đi, ước gì anh ấy trở về dẫn con đi chơi"
"..."
Phải rồi, con bé vẫn là một đứa trẻ mà... Hơn nữa còn là một đứa trẻ ngập tràn hương vị thanh xuân và lòng hiếu kì. Vì thế, việc ép con bé học một cách gắt gỏng sẽ chỉ tổ gây phản tác dụng mà thôi.
"Vậy để cô đưa ra thêm một giao kèo nhé" Tiểu Na La mỉm cười: "Miễn là con lấy được di vật của mẹ con trước lúc mấy đứa nhỏ đó trở về, cô sẽ bảo chú con sắp xếp cho cả đám một chuyến nghỉ mát tùy ý. Nghe hấp dẫn không?"
"Con muốn đi biển!"
"Ừ ừ, vậy thì cố gắng lên con nhé" Tiểu Na La xoa đầu Lily.
Quả nhiên cách này vẫn hữu hiệu nhất.