Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 111. Non nớt

Chương 111. Non nớt


Tối hôm đó, Trần Hoài Nam đã đích thân đến đổi ca với Dạ Trầm Uyên.

Cũng do bọn quái vật đã bắt đầu hành quân nên điểm tập kết phải liên tục thay đổi để đuổi kịp lộ trình của chúng, kết quả là đợi đến khi chúng lần nữa hạ trại thì buổi đêm đã tới, người ngựa trong đội đều đã mệt đứ đừ, không gượng dậy nổi nữa.

Dạ Trầm Uyên đã sớm tính trước được chuyện này nên mới thông báo cho Trần Hoài Nam đổi ca từ sớm, chứ nếu tiếp tục để bọn họ lao lực như thế này thì cả bọn sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì, ngược lại còn lãng phí thời gian.

"Mệt lử hết rồi nhỉ? Bảo rồi mà, cho dù mấy anh zai có mạnh khoẻ đến mấy cũng không thể chịu nổi cái cường độ chiến đấu khủng kh·iếp này đâu" Trần Hoài Nam khẽ cười tiếp tục hỏi: "Vậy chuyến này tổn thất bao nhiêu người?"

"Một phần tư" Dạ Trầm Uyên đáp.

"Ừm, kết quả này coi như không tệ. Mọi người mau trở về nghỉ ngơi đi, còn lại hãy giao cho chúng tôi xử lí"

"Mọi người từ xa đến đây chắc cũng khát khô cổ họng rồi, hay là làm vài cốc nước lọc trước rồi hãy đánh trận?" Dạ Trầm Uyên cùng vài người khác mang nước lọc ra phân phát cho đội quân vừa mới đến: "Mau uống đi, sức khoẻ là vàng!"

Trần Hoài Nam một mặt nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn nhận lấy cốc nước lọc từ chỗ Dạ Trầm Uyên. Là bạn bè với nhau, cậu cũng không nghi ngờ gì nhiều liền đưa cốc nước lên miệng uống thử.

Ực ực~

Trần Hoài Nam: "..."

Cậu lặng lẽ lấy ra một chiếc bật lửa rồi xoẹt~ một tiếng, một ngọn lửa màu xanh lam đẹp đẽ liền bùng lên từ bên trong cốc nước với nhiên liệu cũng chính là đống nước lọc mà cậu vừa mới uống xong.

"Dạ Trầm Uyên, tôi có thể hỏi lí do vì sao nước lọc lại bắt lửa không?"

"Nước lọc này chỉ chứa khoảng 60% nồng độ cồn thôi mà?" Dạ Trầm Uyên dửng dưng nhún vai một cái: "Miễn sao nó sạch, ít vi khuẩn có hại là ok. Như thế thì nó liền là nước sạch rồi"

"..." Trần Hoài Nam thật nghiêm túc nhìn Dạ Trầm Uyên: "Tôi hỏi này, cậu đang say hay tỉnh vậy? Hình như thần kinh của cậu đang xảy ra đôi chút vấn đề thì phải?"

"Làm gì có, tôi vẫn tỉnh chán" Dạ Trầm Uyên giơ ngón tay cái: "Mọi người uống nãy giờ chắc cũng hết khát rồi... Sẽ rất nhanh thôi, cậu sẽ nhận ra công dụng khủng kh·iếp của thứ nước sạch mang tên Vodka xứ tuyết"

Trần Hoài Nam: "..."

Quả nhiên không giống bình thường, cậu ta bây giờ trông cứ như kiểu vừa bị thứ gì đó tẩy não vậy... Ý thức cứ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khó mà biết được khi nào cậu ta nói đùa hay nói thật.

"Vodka!"

"A... Thần Vodka xin hãy ban phước cho chúng con..."

"Lũ khốn, chúng mày c·hết chắc rồi!"

"Tao nóng máu lên rồi đó!"

"..."

Trong lúc Trần Hoài Nam không để ý thì đám quân sĩ dưới trướng cậu đều đã đưa hết nước lọc vào trong người, tên nào tên nấy đều gồng lên tựa như vừa được tiêm c·hất k·ích t·hích... Lại trông giống như lũ quái thú hung tợn vừa mới xổng chồng.

À thì thứ "nước lọc" này đúng là c·hất k·ích t·hích thật, cơ mà đây rõ ràng không phải cách hoạt động vốn có của nó!

Theo lí mà nói thì họ phải say chứ? Cớ gì người nào người nấy đều phát rồ lên như kiểu vừa cắn thuốc cấm vậy?

Giờ thì phe nào mới là quái vật?

"Tôi hiểu cảm giác của cậu... Trần Hoài Nam, mới đầu tôi cũng giống như cậu, đều nghĩ rằng Vodka là một loại rượu..." Dạ Trầm Uyên mỉm cười giơ ngón tay cái: "Nhưng không, nó là thực phẩm chức năng có thể giúp người ta gia tăng 200% công lực"

Trần Hoài Nam: "..."

Tên này quả nhiên bị khùng rồi, phải nhắc nhở Edgar để ý một chút mới được.

Cậu thì không có điên đến mức xem Vodka như một loại thần dược đâu... Gan thận của cậu sẽ khóc ra máu mất.

Giờ nhìn lại cốc nước lọc mới thấy... Lửa đã cháy cạn hết nhiên liệu luôn rồi. Thứ nước này đúng là không thể giỡn chơi được, chỉ thiếu chút nữa đã sánh ngang với dung dịch sát khuẩn rồi còn gì!?

Có thể không uống thì nên tránh... Mới làm có nhúm thôi mà nóng hết cả người lên luôn rồi... Thật đáng sợ!

"Nhìn đi, Trần Hoài Nam... Tất cả bọn họ đều đang mong chờ một trận chiến đấy... Đó chính là công dụng thần kì của Vodka..." Dạ Trầm Uyên nói tiếp: "Chúng ta đều là con chiên của đạo..."

"Im mồm, và yên lặng quay về giùm cái! Ở đây hết chuyện của mấy người rồi cái lũ bợm nhậu này!" Trần Hoài Nam có chút nổi giận quát: "Mấy người còn lại mau đi theo tôi, chúng ta chuẩn bị tập kích!"

"Ô! Đánh thôi!"

...

...

Ba mươi phút sau.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như những lần trước... Nhưng không. Cái thời điểm Trần Hoài Nam tiếp nhận công việc chỉ huy quân tập kích cũng chính là lúc mà tên trư quái kia đã hoá điên hoá dại.

Mặc kệ lũ binh lính dưới trướng đã sớm bị vắt kiệt vì đói khát và mệt mỏi, tên quái trư thủ lĩnh kia vẫn như cũ vô cùng dũng mãnh và khát máu. Lần này tên đó dường như đã nhận ra ý đồ thật sự của những cuộc tập kích, thế nên hắn ta đã quyết định sống mái với họ ngay trong đêm nay.

Hắn ta biết rằng nếu cứ để những trận tập kích diễn ra suôn sẻ như trước đó thì sớm muộn gì q·uân đ·ội của hắn cũng sẽ bị cơn đói khát đánh bại. Chính vì vậy, trước khi cái viễn cảnh nhục nhã đó xảy ra, thà rằng hi sinh thật nhiều quân số, hắn cũng quyết tâm phải đánh cho phe nhân loại không còn cơ hội phá bĩnh!

Thậm chí là thu hoạch toàn bộ t·hi t·hể của chúng để bổ sung vào kho lương thực!

"Đánh! Đánh hết cho ta! Thằng nào lùi lại là ta g·iết sạch!"

Mắt thấy q·uân đ·ội của mình bắt đầu xuất hiện những kẻ đào ngũ, tên quái trư đang lúc đánh trận cũng phải nổi trận lôi đình chém c·hết hàng loạt thuộc hạ, thậm chí là ăn thịt ngay tại trận!

Bằng cách làm tàn bạo đó, lũ thuộc hạ dưới trướng của hắn càng lúc càng sợ hãi, đồng loạt liều mình lao vào đoàn kỵ sĩ Lãnh Phong mà quyết tử thay vì trở thành thức ăn cho chính thủ lĩnh của chúng.

Tuy rằng sự kiệt sức đã khiến chiến lực của chúng đi xuống thấy rõ... Thế nhưng sự liều lĩnh của chúng lúc này lại làm cho thế trận càng lúc càng trở nên khó khăn. Bọn họ rất muốn rút lui giống như những lần tập kích trước đó nhưng lại rất khó mà làm được... Bởi vì chúng đã chẳng thèm quan tâm phía sau lưng họ còn mai phục hay không nữa.

Tất cả những gì chúng muốn là g·iết, g·iết sạch nhân loại để ăn... Hoặc là c·hết dưới hàm răng của thủ lĩnh! Tuyệt đối không tồn tại đường lui cho chúng nữa!

"Đây là kết cục khi ta dồn một con dã thú vào đường cùng sao... Kể cả có là một chú thỏ nhút nhát cũng sẽ quay lại cắn" Trần Hoài Nam quan sát chiến trận rồi nặng nề thở dài: "Mình làm sai cách rồi, một sai lầm phải trả giá cực kì đắc"

Cậu cũng mang đến đây hai nghìn quân... Thế nhưng hiện tại quân số đã tổn thất khoảng gần một phần ba rồi. Tính ra còn tổn thất nhiều hơn cả những trận tập kích trước đó cộng lại.

"Phải cần thêm một chút thời gian trước khi Edgar mang quân chi viện đến... Nhưng đến lúc đó sợ là đã quá trễ rồi" Trần Hoài Nam lẩm bẩm: "Mà cho dù Edgar có đến kịp đi chăng nữa... Mình không chắc là mình có đánh bại được cái lũ điên khùng này hay không nữa"

"Tch"

"Sai lầm của mình... Vẫn phải để chính mình sửa chữa đi thôi. Hãy xem đây như cái giá của sự non nớt"

"Mọi người nghe kĩ, chuẩn bị rút quân bằng tất cả tốc lực của mọi người đi! Tôi sẽ ở lại đây chặn hậu!" Trần Hoài Nam ra sức hét lớn: "Đừng lo lắng về tôi, tôi tự có cách thoát thân cho riêng mình! Đừng ở lại đây để c·hết một cách vô nghĩa!"

"Không được, chúng ta là kỵ sĩ..."

"ĐÂY LÀ MỆNH LỆNH!"

"..."

Không nói thêm bất kì lời nào, Trần Hoài Nam cầm theo xấp bùa mà Ikki đưa cho rồi lặng lẽ tiến ra phía trước, đứng đối diện với tên quái trư đã tàn sát rất nhiều kỵ sĩ bằng sự điên cuồng của nó.

"Gừ..."

"Nhà ngươi chính là kẻ đã bày ra đống kế sách bẩn thỉu đó đúng không? Phải thừa nhận rằng ngươi là kẻ thông minh" Tên quái trư nói với một nụ cười khinh miệt đáng sợ: "Và cũng chỉ đơn giản là một tên nhãi con thông minh mà thôi"

"Trả giá đi! Sau khi ngươi c·hết, tất cả bạn bè lẫn đồng đội của ngươi sẽ sớm đến bầu bạn cùng ngươi thôi... Trong bụng của ta!"

Dứt lời, chiếc rìu khổng lồ của tên quái trư liền hạ xuống với tốc độ kinh người. Tưởng chừng cậu ta sẽ b·ị c·hém làm đôi, thế nhưng bằng cách nào đó... Một trường lực vô hình đã cản lưỡi rìu lại trước khi nó kịp chạm vào người cậu ta.

"Xin lỗi nhưng tôi vẫn chưa có ý định làm mồi cho một con heo" Trần Hoài Nam không hề đổi sắc đáp trả: "Nói cho mà biết... Tôi đã từng g·iết một kẻ tương tự như ông rồi đấy, dù chỉ là gián tiếp"

"Những kẻ đi đầu đều là lũ yếu kém, làm sao có thể sánh với ta được!"

Choang~ choang~

Mỗi nhát chém được gã quái trư thi triển cũng là một lá bùa trong tay Trần Hoài Nam bị đốt cháy. Kết quả là chỉ không lâu sau đó, xấp bùa đã tiêu tốn quá nửa, và hầu hết lá bùa có khả năng bảo hộ đều đã không còn nữa... Đồng nghĩa với việc trường lực vô hình đã bảo vệ cậu ta từ nãy đến giờ cũng không còn tồn tại.

Như cảm nhận được điều đó, gã quái trư cười lên như điên: "Giãy dụa tốt lắm! Đây là đòn cuối cùng!"

"Ông quả nhiên là không thèm để ý xem tôi đã làm gì trong khoảng thời gian tôi né tới né lui nhỉ? Chiến đấu mà không quan sát kĩ xung quanh sẽ phải trả giá đấy"

"Nhiều lời, c·hết!"

Tốt thôi.

Phù Đạo - Viêm Dương Phong Bạo!

Ngay trước lưỡi rìu tử thần, thân thể của Trần Hoài Nam chậm rãi biến thành làn gió tuyết trước khi bị bản thân chém trúng. Và cũng gần như ngay lập tức, một pháp trận màu đỏ khổng lồ hiển hiện ngay dưới chân gã quái trư, thứ được kết cấu bởi những lá bùa màu đỏ đang b·ốc c·háy hừng hực giữa không trung.

Một cơn lốc lửa khổng lồ bất chợt trồi lên từ dưới mặt đất, nuốt trọn toàn bộ cơ thể của gã quái trư vào bên trong. Cơn gió xoáy màu đỏ thẫm toả ra một thứ nhiệt lượng khổng lồ thiêu c·hết không ít lính lác đang đứng ở gần đó, đồng thời cũng khiến cho băng tuyết xung quanh tan chảy vô cùng nhanh chóng.

"Gahhhhhhh-"

"Nhân cơ hội này chuồn thôi"

Nghĩ vậy, Trần Hoài Nam lập tức từ bỏ việc đánh nhau để đuổi theo bước chân của nhóm kỵ sĩ đã sớm không thể nhìn thấy bóng dáng ở đâu.

Chương 111. Non nớt