Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 151. Tín đồ cuối cùng và vị Thần bị lãng quên

Chương 151. Tín đồ cuối cùng và vị Thần bị lãng quên


Hắn được sinh ra mà chẳng có lấy một cái tên hoàn chỉnh, chỉ được người ta gọi một cách mơ hồ là "Sơn Thần".

Hắn là thực thể quyền năng được tạo ra bởi tín ngưỡng của rất nhiều người, là ý chí của cả một vùng núi rộng lớn.

Ngay từ khi được sinh ra, hắn đã tự ý thức được lí do để bản thân tồn tại: Hắn chính là Sơn Thần, và nghĩa vụ của hắn chỉ đơn giản là làm mọi cách để khiến cho những con người đã thờ phụng mình cảm thấy hạnh phúc khi được sinh sống trên mảnh đất này... Cũng đồng thời chính là quê nhà của hắn.

Dưới sự bảo hộ của hắn, từ một thung lũng trũng thấp và hoang vu, dần dần nơi này đã trở thành một thị trấn đông đúc với nền nông nghiệp vô cùng trù phú, dân chúng no đủ, nhà nhà êm ấm.

Người dân tín ngưỡng hắn và trao cho hắn sức mạnh, hắn lại dùng chính sức mạnh đó để bảo vệ người dân. Người dân trong thung lũng càng hạnh phúc, hắn cũng càng cảm thấy hài lòng và hãnh diện với công việc của mình... Kể cả khi mục đích để hắn tồn tại ngay từ đầu chỉ là sự ép buộc.

Rồi đến năm đó, t·hiên t·ai bắt đầu xảy ra.

Những cơn bão khủng kh·iếp, những trận mưa lớn kéo dài liên miên không dứt bất kể mùa màng đã nhấn chìm cả khu vực này trong làn nước mênh mông và dữ dội. Ruộng vườn đều bị rửa trôi, nhà cửa đều bị thổi tan tác, bao nhiêu lương thực, thức ăn, tài sản hay cả sinh mạng đều bị cuốn trôi đi cả... Điều đó khiến cho người dân bắt đầu gửi gắm niềm tin vào vị Thần đã bảo hộ họ.

Tuy nhiên, Sơn Thần đã không thể đáp ứng được thứ niềm tin đó.

Hắn chỉ là ý chí của rừng núi, vậy nên tất cả những gì hắn có thể làm đó chính là nghĩ cách khiến cho mùa màng trở nên tốt tươi, hoặc là chi phối các sinh vật có lợi hỗ trợ cho dân chúng sinh hoạt và canh tác, hay nhiều hơn nữa là bảo vệ người dân khỏi những mối nguy đến từ bên ngoài...

Vì vậy, khi nhắc đến chuyện chi phối thời tiết hay t·hiên t·ai... Một Sơn Thần nhỏ nhoi như hắn tuyệt đối không thể làm được.

Khi tận mắt chứng kiến dân chúng của mình co cụm trên đỉnh núi, phải ăn cây hoa cỏ dại để sống qua ngày... Đến cuối cùng, hắn đã đưa ra một quyết định vượt quá thẩm quyền của mình, bắt đầu nghĩ cách thay đổi thời tiết.

Và bằng cách thần kì nào đó, hắn đã thật sự thành công.

Nhưng cũng ngay sau đó, cái giá phải trả là một nửa thần cách của hắn đã tan vỡ. Hắn mất đi một cánh tay, một con mắt và một nửa số thần lực, tất cả chỉ để giảm bớt phần nào thiệt hại do trận t·hiên t·ai gây ra...

Tuy vậy, miễn là người dân của hắn được an toàn và quay lại cuộc sống bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không hối hận.

Hoặc là hắn đã từng nghĩ như vậy.

Sau trận t·hiên t·ai khủng kh·iếp đó, kể cả khi số thiệt hại đã được Sơn Thần âm thầm hạn chế đến mức tối thiểu thì những người dân của hắn - những người đã từng tín ngưỡng hắn giờ đây đã không còn một chút niềm tin nào vào thực thể thần thánh đã dốc hết tất cả để bảo vệ họ.

Kết quả là chỉ vài năm sau đó, từng người một lần lượt rời đi.

Làng quê đông đúc và tràn ngập tiếng cười năm nào bỗng chốc trở nên vắng vẻ, Miếu Sơn Thần nằm sâu trong rừng núi cũng trơ trọi không một bóng người, càng không có bất kì ai đến quét dọn hay thờ cúng trong suốt một thời gian dài...

Giờ đây, có lẽ chỉ còn mỗi hắn cô độc lặng lẽ ngồi ở đó, ngắm nhìn từng người một quay lưng với mình, cũng từng chút một... Dần dần quên mất lí do tồn tại của chính bản thân hắn.

Ngay lúc hắn tưởng chừng như bản thân sẽ biến mất thì giữa khu rừng thanh vắng, một tiếng ngâm nga trong trẻo của một thiếu nữ mù đã đột nhiên vang lên:

"Liệu rằng hạt mưa sẽ có màu sắc như thế nào nhỉ?"

"Liệu rằng lũ yêu quái có thật sự đáng sợ hay không?"

"Sơn Thần đại nhân, không biết ngài sẽ trông như thế nào?"

"Tôi muốn được nhìn thấy ngài, dù chỉ một lần duy nhất"

Tiếng ca hồn nhiên tựa như gió xuân trên đồng cỏ, trong thoáng chốc khiến cho vị Thần đã bị lãng quên tỉnh ngộ.

Trước mắt hắn, cô thôn nữ mù loà chật vật tiến vào trong đền thờ, đem chút quà bánh và trái cây hiếm hoi bày ra cúng tế, sau đó nói khẽ: "Sơn Thần đại nhân... Gia đình em cũng sắp rời khỏi đây rồi. Vậy nên, em muốn đến đây để tạm biệt ngài... Nếu như ngài thật sự tồn tại"

"Cảm ơn em, cô bé"

"A... Có người đáp lại? Bộ có ai đi theo mình sao ta?"

"Là Sơn Thần của cô đây. Có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta hiện diện trước mặt ai đó rồi" Sơn Thần ngồi trước mặt cô gái mù, cười nhạt nói ra: "Ta là một vị Thần vô năng, ta đã không thể bảo vệ người dân của mình... Vậy nên, kết cục này hoàn toàn xứng đáng với ta. Đừng cố tỏ ra thương hại ta làm gì"

"Dù vậy đi chăng nữa, em biết là ngài đã cố hết sức để bảo vệ mọi người" Cô gái nhỏ thành thật cười nói: "Thật tiếc khi đôi mắt này không thể nhìn thấy người. Nhưng mà không sao, dù cho có không nhìn thấy gì, dù mọi người có quay lưng với người đi chăng nữa thì em vẫn sẽ mãi là tín đồ của người, thưa Sơn Thần"

Nghe xong câu nói ấy, lần đầu tiên trong đời vị Sơn Thần khốn khổ thật sự cảm thấy ấm áp đến mức muốn bật khóc, đến mức không cách nào che giấu nổi nụ cười phía sau lớp mặt nạ bằng cây gỗ: "Ta... Thật sự vĩ đại đến vậy ư?"

"Ưm! Trước lúc t·hiên t·ai kéo đến, gần như chẳng có nơi nào phát triển hơn ở đây được đâu ạ! Tuy những việc ngài làm đều không thể hiện rõ ràng nhưng em biết... Mỗi bát cơm mà mọi người ăn đều chứa đựng công sức của ngài Sơn Thần!" Thiếu nữ mù loà cười nói một cách chân thành: "Vì vậy, em sẽ không quên ngài đâu!"

Vậy mà hắn đã suýt chút quên mất... Cái sứ mệnh mà hắn đã luôn theo đuổi...

"Vậy thì... Hãy để ta dùng chút sức lực còn lại ban cho em một đôi mắt. Có lẽ em sẽ không thể nhìn thấy ta nữa, nhưng ít nhất em sẽ biết hạt mưa có màu gì... Cũng như yêu quái có đáng sợ hay không"

"Hả... Ngài định làm gì?"

"Ngủ một giấc đi, rồi đến khi thức dậy, em sẽ được nhìn ngắm thế giới này... Một thế giới nơi ta đã không còn tồn tại"

...

...

Sau khi mang Limia trở về, Vũ Trường Phong và cả nhóm hội họp đầy đủ rồi lại ngẩng đầu lên, tận mắt ngắm nhìn vị Thần hung ác và kiêu ngạo nọ từ từ tan biến vào hư không.

"Có gì đó khang khác..."

Lặng nhìn hồn thể của vị Thần một lát, Lily bỗng nhiên nghi hoặc thành tiếng: "Vị Thần kia còn chưa biến mất thì các linh hồn đã siêu thoát hết rồi... Nhưng kì lạ nhất là màu sắc của hắn ta đang thay đổi, khác hẳn với vẻ hung bạo lúc trước"

"Ý em là sao? Lily..."

Vũ Trường Phong trầm mặc một lúc rồi lên tiếng thở dài: "Tới rồi sao? Mấy đứa mau cùng thầy nấp sang một bên đi. Cụ thể mọi chuyện như thế nào rồi mấy đứa cũng sẽ biết mà thôi"

Một lúc sau.

"Liệu rằng hạt mưa sẽ có màu sắc như thế nào nhỉ?"

"Liệu rằng lũ yêu quái có thật sự đáng sợ hay không?"

"Sơn Thần đại nhân, không biết ngài sẽ không như thế nào?"

"Tôi muốn được nhìn thấy ngài, dù chỉ một lần duy nhất"

Lại một lần nữa, tiếng ca vang lên giữa khu rừng vắng vẻ và t·ang t·óc. Tiếng ca kia không được như Lily, ngược lại còn có vẻ gì đó yếu ớt, khản đặc và khó nghe... Nhưng chẳng hiểu vì sao, nó lại khiến cho người ta dâng lên cảm giác đau thương đến mức khó có thể kiềm chế.

Men theo con đường nhỏ, một bà lão tóc bạc chậm rãi xuất hiện, tay cầm chiếc gậy chống từng bước, từng bước một tiến về phía bị Thần giờ đã tan biến đến quá nửa: "Cuối cùng thì... Đôi mắt này cũng đã nhìn thấy ngài... Sơn Thần đại nhân"

Bà lão mở to mắt, cố gắng đặt tay lên da mặt của "Sơn Thần": "Em hạnh phúc lắm... Ngay từ khi còn nhỏ, em đã luôn muốn được nhìn thấy người"

"Là... Em? Vẫn còn sống... Sao?"

Vị Sơn Thần mở mắt, thanh tuyến yếu ớt đến mức mỗi lời hắn nói ra cũng đều tiêu hao đi sinh mạng vốn dĩ đã là đèn treo trước gió của hắn: "May quá... Vẫn còn em... Nhớ đến tôi"

"Em đã nói rồi mà" Bà lão mỉm cười, hai hàng lệ nóng cuộn chảy trên những nếp nhăn nhằn nhịt: "Dù cho tất cả mọi người có quay lưng với ngài đi chăng nữa... Em... Vẫn sẽ mãi là tín đồ của ngài... Thưa Sơn Thần đại nhân"

"Những hạt mưa... Chúng có màu gì?"

"Không có, chúng không có màu sắc"

"Vậy còn yêu quái... Chúng... Có đáng sợ hay không?"

"Đáng sợ, nhưng một số cũng rất đáng yêu"

"Vậy... Còn ta? Ta là một kẻ... Vừa xấu xí... Vừa vô năng... Đúng không?"

"Với em..." Bà lão gắng gượng lộ ra một nụ cười nham nhở, nước mắt cuộn chảy khó nói thành lời: "Sơn Thần đại nhân... Ngài chính là... Vị Thần vĩ đại nhất..."

Sơn Thần ngây ra một lát rồi khẽ mỉm cười, chậm rãi biến mất hoàn toàn trong vòng tay của bà lão.

"Cảm ơn... Vì đã nhớ đến tôi"

Cạch~

Một chiếc mặt nạ bằng gỗ rơi xuống đôi bàn tay gầy gò của bà lão, tựa hồ là món di vật cuối cùng mà Sơn Thần để lại. Bà lão không nói gì, chỉ ôm nó vào lòng với dáng vẻ trân quý nó như chính mạng sống của mình: "Tôi mới là người phải cảm ơn ngài chứ... Sơn Thần đại nhân"

"..."

"Các vị đừng đứng xem kịch nữa, bà lão này còn đang nợ các vị một ân tình"

Mọi người lần lượt ra ngoài, mặt mày ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong số đó chỉ có mỗi Vũ Trường Phong là điềm tĩnh nhất, lên tiếng hỏi: "Bà là tín đồ cuối cùng của tên đấy à?"

"Chắc vậy... Nếu được thì... Mọi người có thể đi theo lão một lúc không?" Bà lão mỉm cười hiền hậu: "Ngài ấy đã đi rồi, sự ghi đè thực tại đã tan vỡ, các linh hồn cũng được siêu thoát, nên sẽ không còn gì làm hại đến mọi người nữa đâu"

"Nếu mấy đứa có hiếu kì về câu chuyện đằng sau thì mau đi theo bà ta đi, còn Limia tạm thời sẽ do tôi chăm sóc" Vũ Trường Phong nói rồi vác Limia lên vai, lạnh lùng rời đi một mình.

Kết quả là chỉ có Hoshino đi theo Vũ Trường Phong, trong khi những người khác nhiều chuyện đều đi theo bà lão cả.

"Hướng này..."

Bà lão khô khốc cười một tiếng rồi tiếp tục chống gậy, dẫn đường cho những thành viên còn lại đi tìm hiểu câu chuyện.

Dọc đường đi, bà lão cũng không định giấu diếm bất kì điều gì, ngược lại còn kể hết tất cả những gì mình biết về quá khứ của vùng đất này, cũng như quá khứ của chính vì Thần vừa rồi đã từng đối địch với họ.

Nghe xong câu chuyện, mọi người lại càng không nhịn được mà đặt ra dấu chấm hỏi: Tại sao một vị Sơn Thần nhân hậu như vậy lại trở nên ác hoá, tự biến nơi đây thành một lò sát sinh... Rồi đến phút cuối cùng lại trưng ra vẻ mặt trộn lẫn giữa đau khổ và mãn nguyện như vậy?

"Đến rồi..."

Bà lão biết bọn họ đang nghi ngờ điều gì nhưng lại không vội giải đáp, chỉ cố mở to mắt ra mà nhìn ngôi đền đổ nát trước mặt: "Bảy mươi năm rồi ha... Ấy vậy mà cảm giác vẫn giống hệt như xưa. Có thể tận mắt nhìn thấy ngôi đền này... Cả đời già đã không còn gì tiếc nuối nữa"

"Miếu Sơn Thần sao? Bảy mươi năm rồi mà vẫn chưa sụp đổ... Đúng là thần kì thật"

"Ha~ ha~ ha~" Bà lão cười ha ha, cười to đến mức đám bạn cũng bắt đầu lo về sức khoẻ của bà ấy: "Già này đoán các cô cậu đều đang thắc mắc tại sao một Sơn Thần nhân hậu sẵn sàng hi sinh vì người dân cuối cùng lại trở thành một Quỷ Thần đày đoạ nhân gian có đúng không?"

"Đó là vì ngài ấy đã mất hết tất cả"

Bà lão chậm rãi tiến tới, đặt chiếc mặt nạ bằng gỗ vào bàn thờ trung tâm ngôi đền rồi tiếp tục giảng giải: "Để cứu người dân khỏi cơn lũ dữ, ngài ấy đã đánh đổi gần như tất cả... Kể cả vậy, ngài vẫn bị người dân quay lưng, chỉ còn lại một tín đồ duy nhất chính là già... Tiếp đó, ngài ấy tự biết mình không còn nhiều thời gian nên mới tận dụng chút sức lực còn lại để ban cho già này một đôi mắt..."

"Thế nhưng vận mệnh trêu ngươi, những việc ngài ấy làm vì người khác đều trái với luân thường và quy tắc. Ngài ấy đã bị vận mệnh trừng phạt khi vượt quá quyền hạn của mình... Cuối cùng, khi thần cách đã hoàn toàn tan vỡ, ngài ấy đã bị nhiễm bẩn bởi chính những uất ức và bất hạnh của mình, để rồi trở thành vị Thần hung ác mà các vị đã đối mặt"

"Nhưng cũng may... Già biết kiểu gì bên trong ngài cũng còn lại một tia nhân hậu xưa cũ và nguyên thủy đó. Thật may vì già đã chiến thắng ván cược này..."

"Cảm ơn các vị... Vì đã giải thoát cho ngài ấy... Và cả bà già này nữa"

"Cảm ơn"

Bà lão xoay người lại, nở một nụ cười hiền hoà với lớp cá biệt rồi từ từ tan biến vào hư không... Hệt như cái cách mà vị Sơn Thần nhân hậu đã trở về với cát bụi.

Chương 151. Tín đồ cuối cùng và vị Thần bị lãng quên