Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 152. Đầy thanh hảo cảm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152. Đầy thanh hảo cảm


"Vậy là cậu cũng muốn xen vào vận mệnh của riêng tôi nhỉ... Chậc, hết nói nổi"

"Ờ, bằng cách nào đó..."

"Kể cả khi đã đánh mất bản thân, ngài vẫn muốn giúp đỡ những con người mà ngài đã thề sẽ bảo vệ... Bây giờ thì ngài, những vong hồn đã c·h·ế·t trong trận thiên tai và cả những vong hồn lang bạc đều siêu thoát cả rồi... Có lẽ đây đã là dấu chấm hết cho câu chuyện này rồi nhỉ?"

Tất nhiên, những người còn lại đều nhất trí với quyết định này... Chỉ ngoại trừ một người duy nhất: Takahashi Mio.

May thay đây là lớp cá biệt, chứ đổi lại là mấy người ngoài kia... Khá chắc là cậu sẽ bị hành hung đến c·h·ế·t theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!

"Ừm, rõ ràng mà, bà ấy có thể chạm vào Sơn Thần, như thế cũng có nghĩa là bà ấy đã không còn cơ thể vật lí nữa" Lily khẽ gật đầu cười một tiếng: "Chỉ là... Em cảm thấy chuyện này thật không công bằng. Em có vài chuyện muốn hỏi chú ấy"

"Đừng có xoa đầu tui! バカ!"

"Tụi bây nghe thấy tiếng gì không?" Edgar nhéo nhéo cằm.

...

...

Kết quả là sau khi nghe xong câu chuyện, Limia chỉ khẽ gật đầu như đã thông suốt: "Đã vậy thì thôi đi, đừng cố nhận hết lỗi lầm về phía mình nữa, nếu vẫn cảm thấy có lỗi thì cứ nghĩ cách bù đắp là được. Đối với tôi mà nói, có thể sống sót trở về liền đã là kết cục tốt nhất rồi"

"..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"A..." Lily như vừa nhận ra chuyện gì đó, nụ cười bất chợt trở nên vô cùng tinh quái: "Vì mấy ngày tới em sẽ không ra khỏi phòng nên anh nhất định sẽ cô đơn lắm. Vậy thì... Để em trả trước một phần quà xin lỗi cho anh nha..."

"Vậy thì c·h·ế·t đi, lolicon!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Mio khẽ nghiến răng, toàn thân toát ra một thứ khí chất hắc ám khiến người ta phải phát run: "Mình phải bắn xuyên táo cậu ta! Nhất định... Mình phải g·i·ế·t cậu ta!"

"?"

"Lily? Em vẫn chưa về hả?"

Lily tiến đến trước mặt Trần Hoài Nam, miệng cười tươi như hoa nói: "Em muốn nhắc nhở anh vài chuyện... Chắc là vài ngày tới em sẽ không rời khỏi phòng đâu, nên là anh khỏi nấu cơm cho em. Em muốn tập trung toàn lực vào công việc của mình"

Himiko liếc mắt, lại hung hăng lóc da thịt cậu ta thêm một cái rồi mới dìu nhau trở về lớp học.

"Ha... Đành chịu vậy" Himiko thở dài đỡ cậu ta đứng dậy, trên miệng thoáng nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Nếu Lily đã chọn cậu thì cậu còn phải chịu cảnh này dài dài đấy Nam ạ... Hoặc là cậu phải trở nên mạnh hơn để tương xứng với em ấy"

Chẳng biết đã mất ý thức trong cụ thể bao nhiêu lâu thời gian, Limia chậm rãi tỉnh lại với một cơn đau đầu bất chợt làm cậu không nhịn được choáng váng.

"Anh muốn về lớp rồi sao?"

Chuuu~

Lúc này, Limia đang nằm bất tỉnh trong xe, còn Hoshino thì trầm mặc ngồi bên cạnh cậu ta, dáng vẻ trông rất là u ám, khác hẳn với cái cảm giác tràn đầy năng lượng mà cô ấy vẫn thường thể hiện.

Thấy cậu ta tỉnh lại, Hoshino vẫn chỉ cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói khẽ: "Tui được giao nhiệm vụ chăm sóc ông... À thì... Ông đã thấy khoẻ hơn rồi chứ?"

"Thì ra bà lão ấy cũng là hồn ma sao? Có vẻ như em đã biết trước điều này rồi nhỉ?"

Limia lặng lẽ nhìn Hoshino một lát rồi thở dài: "Thầy ấy đã nói gì? Về vị Thần mà chúng ta đã đối mặt ấy?"

"Vậy... sao?"

"Xin lỗi!"

"...Thôi được, lỡ có đói quá thì nói với anh một tiếng"

Himiko không thèm nói thêm câu nào, chỉ ra sức lóc thịt cậu ta cho đến khi hả giận mới chịu thôi. Kết quả là đến lúc cô ấy chịu buông tay thì cái eo của cậu đã sưng đỏ, so ra còn hơn cả mấy bộ phận khác vừa bị cả lũ lao vào hành hung.

Lớp cá biệt: "..."

Lily hành động nhanh nhẹn như một con sóc, chỉ trong thoáng chốc đã có thể ôm chặt lấy cơ thể Trần Hoài Nam. Tiếp ngay sau đó, cô bé khẽ nhón chân lên, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng đặt đôi môi xinh xắn lên một bên má cậu ta.

"Chuẩn, thanh hảo cảm đã được làm đầy rồi đấy" Ikki nhéo nhéo cằm.

Lớp cá biệt vốn định vào thăm Limia từ rất lâu trước đó rồi... Cơ mà rốt cục họ lại bị kẹt ngoài cửa chỉ bởi vì họ không muốn trở thành kẻ tội đồ phá vỡ cái cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa ngọt ngào này.

"..."

Chương 152. Đầy thanh hảo cảm

Mio một mặt lo lắng nhìn chị mình. Dù cô ấy đã rất nhiều lần thử an ủi đối phương rồi nhưng kết quả vẫn không được khả quan lắm... Có lẽ cô ấy chỉ có thể trông cậy vào sự thức tỉnh của Limia mà thôi.

Lily nhìn về phía khu rừng, bên tai dường như lại vang vọng tiếng ngâm nga của một thiếu nữ thanh xuân hồn nhiên. Chỉ trong thoáng chốc, tựa hồ đã thông suốt rất nhiều điều, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười.

"Mr. X hả?! Khách mời đặc biệt hả!?"

"..."

Himiko hơi đỏ mặt lên, nhưng cô ấy vẫn đủ dũng khí để nói ra điều đó.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là cậu đang ở đây, phòng y tế của Học Viện Tân Sinh chứ không phải cái khu rừng lạnh lẽo tràn ngập vong hồn kia!

"Dám động đến thiên thần, đúng là đang tự tìm đường c·h·ế·t!"

Kết thúc đợt tấn công, Lily nhanh chóng đánh bài chuồn bằng khả năng mở cổng không gian chẳng biết học được từ ai, bỏ lại Trần Hoài Nam đang đứng ngây ra đó và phải một mình hứng chịu những ánh nhìn hết sức gay gắt và tràn đầy đố kỵ.

Trần Hoài Nam nằm bất động, gần như kiệt sức không cách nào gượng dậy được.

Lần này Edgar chơi thật, cậu ta thật sự xiết cổ Trần Hoài Nam đến mức suýt chút c·h·ế·t ngạt. Thế nhưng kể cả khi đã nhận sự trừng phạt, những ánh mắt xung quanh cậu vẫn cho cậu cái cảm giác hệt như họ đang nhìn một tên tội phạm rác rưởi.

"Không thể chấp nhận được"

"Đau! Đau! Con bé chủ động tấn công tôi mà, tôi có phản ứng kịp đâu! Ouch!"

Cạch~

"Hửm?"

"Tôi không có gì để bào chữa" Trần Hoài Nam bình tĩnh nói.

Nói đến đây, Vũ Trường Phong khẽ thở dài: "Con nghĩ nó là không công bằng cũng được, đó là quan điểm của riêng con. Tuy nhiên... Từ cách nhìn của con, liệu trước khi bản thân c·h·ế·t đi, vị Sơn Thần đó đã có cảm xúc gì trước tín đồ của mình?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"..."

Bên ngoài.

Năm giây mặc niệm giành cho Limia...

Ok, cái đấy thì cậu cũng đành thừa nhận.

Sau Edgar, cả lớp cá biệt cũng lao vào tẩn cậu một trận nên thân rồi mới theo chân thầy Phong trở về lớp, không một ai để tâm đến cái thân thể đang đau ê ẩm của cậu: "Mẹ kiếp, bọn này đánh cũng ra sức thật đấy. Đúng là không thể coi thường lũ fan cuồng tín đến điên khùng của Lily..."

...

"Không sao, có tôi ở đây, cậu không c·h·ế·t được đâu..."

Lily khẽ cúi đầu trước Vũ Trường Phong rồi lặng lẽ trở về bên cạnh nhóm bạn.

Edgar tiến tới khoác vai Trần Hoài Nam, rồi cái khoác vai đó cũng nhanh chóng biến thành thế kẹp cổ: "Cậu đã chuốc canh mê dược Lily bằng cách nào vậy? Mau khai ra, để còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật!"

Hi vọng là cậu ta có thể sống sót về đến nhà... Lần cuối cùng?

"Không công bằng, thật không công bằng chút nào cả. Vị Sơn Thần đó đáng lẽ ra không nên có một kết cục thê thảm như vậy" Lily tỏ ra buồn bực nói.

Hoshino hơi nghiêng đầu, nhưng rốt cục vẫn kể cho Limia nghe hết những gì mình biết thông qua miệng của mấy vị bạn học.

"Ồ?"

Hoshino ngẩn ra, nhìn chằm chằm Limia một hồi lâu mà không thấy chớp mắt. Tất nhiên, khi bị đối phương lườm lâu như vậy, cậu ta cũng cảm thấy rất mất tự nhiên: "Lại đang âm mưu cái gì vậy?"

Sau khi bản thân bị vị Thần kia kéo đi, Limia đã không còn bất kì kí ức nào nữa. Tuy vẫn không rõ ràng rất nhiều chuyện nhưng cậu khá chắc là thầy Phong đã đích thân đến đó chi viện rồi...

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu.

"Thầy ấy nói linh hồn của Limia không bị tổn hại gì nhiều, nên chắc chỉ khoảng nửa ngày nữa là cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi, mọi người đừng lo gì hết" Trần Hoài Nam ho khan một tiếng, hảo tâm nhắc nhở vài câu: "Trước mắt, tôi vẫn nghĩ chúng ta nên mau chóng về lớp thì hơn. Lỡ ông thầy đó nổi hứng lên muốn tẩn chúng ta một trận cho trọn tiết thực chiến thì người nằm ở đó sẽ không chỉ là Limia thôi đâu"

Lần này, cậu ta đã không từ chối nhờ vào công sức của ai đó: "Nếu thật sự sống tiếp được thì coi như tôi nợ mấy người một cái mạng đi... Trời ạ, lắm chuyện thật"

"Không sao chứ?"

"Ông thầy đó còn mạnh hơn cả một vị Thần Linh sao... Quái vật"

Lớp cá biệt: "..."

"Chịu, ai mà biết được?" Vũ Trường Phong khẽ nhún vai: "Đó cũng là một cách nghĩ, thế nhưng người duy nhất có thể đưa ra câu trả lời cho con đã không còn nữa. Chú sẽ không bình luận gì thêm đâu"

Phòng y tế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Hoài Nam: "..."

"Vậy, con đã học được gì rồi?" Vũ Trường Phong cười hỏi.

Lớp cá biệt: "..."

"Mình sống sót rồi nhỉ? Như thế chắc là hai chị em kia cũng không sao..."

...

"Bất khả thi, cậu hiểu không? Em ấy là thần linh, còn tôi chỉ là người thôi... Mạng sống còn khó giữ thì làm sao tôi dám có ý nghĩ muốn trèo cao đây?" Trần Hoài Nam cười ha ha, nghe như đang tự giễu vậy.

Himiko ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam, trên mặt thoáng lộ ra vẻ dịu dàng nhưng cái tay thì lại hung hăng lóc phần thịt eo của cậu ta: "Con bé Lily càng lúc càng hư hỏng... Tôi biết chứ. Nhưng hình như cậu cũng đang rất dung túng cho con bé làm loạn thì phải? Hả!?"

Tiếng mở cửa đột nhiên vang lên làm Limia khẽ giật mình, quay ngoắt sang liền thấy Hoshino đang mang theo một tô ngũ cốc tiến vào trong phòng.

"Vậy nha, em đi trước đây~"

Sau khi rời khỏi khu rừng, nhân lúc nhóm bạn đang tập trung lại kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Limia, Lily đã chủ động kéo Vũ Trường Phong sang chỗ khác nói chuyện riêng: "Chú... Sở dĩ chú kéo con vào chuyện này là vì chú muốn con lĩnh ngộ một bài học đúng không?"

Lily trầm mặc.

"Về lớp thôi, để lâu hơn nữa lỡ thầy ấy mất kiên nhẫn đóng cổng không gian lại thì khỏi về" Himiko nhắc nhở.

Không lâu sau đó, nhóm bạn cùng nhau quay trở ra từ trong khu rừng.

"Những chuyện như thế vẫn thường xuyên xảy ra, Lily. Không phải cứ hết lòng vì thứ gì đó liền sẽ nhận được thành quả xứng đáng đâu"

"Ha... Coi bộ con bé này sẽ không muốn nói chuyện với mình trong một khoảng thời gian rồi đây" Vũ Trường Phong lại khẽ thở dài một hơi: "Cái gì là công bằng chứ... Thứ đó mà tồn tại thì mình đâu có khổ sở như bây giờ... Phải chịu cảnh làm công ăn lương trong chính cái nơi vợ mình quản lí"

"Chú... Mặc dù đây chỉ là suy đoán chủ quan của con mà thôi... Nhưng có phải vị Sơn Thần đó đã cố tình biến mình thành kẻ ác không?" Lily lại hỏi: "Cho dù có ra sức g·i·ế·t người đi chăng nữa, lượng hồn ma đó vẫn là quá nhiều ở một cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, kể cả khi có phải tích lũy qua hàng trăm năm đi chăng nữa..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thôi, anh em mình dọn đi đi, đừng có làm phiền không gian riêng của người ta" Trần Hoài Nam nhắc nhở.

"Hắn không hối hận, đúng không? Chỉ cần như thế là được rồi"

"Mặc dù không phải cái kết đẹp nhất..."

"Ừm, phải như vầy mới là Hoshino chứ" Limia cũng mỉm cười, đặt bàn tay to lớn lên đầu Hoshino rồi ra sức vò lấy.

"Tui chỉ... Vừa nhận ra vài điều"

Nói đến đây, Hoshino bất ngờ lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn vì đã cứu tui, Limia"

Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, cậu thấy sắc trời hiện tại đã sắp sửa chiều tối, tuy là vẫn chưa kết thúc buổi học nhưng chắc cũng gần đánh trống đến nơi rồi...

"Anh nghĩ em là ai vậy? Một người như em còn có thể c·h·ế·t đói được sao?" Lily liếc mắt một cái: "Yên tâm đi, chuyện này sẽ không kéo dài quá lâu đâu anh. Khó khăn lắm em mới tìm được một chút cảm hứng, mong là anh sẽ toại nguyện cho em"

"Mỗi linh hồn vấn vương trên trần thế đều tồn tại một chấp niệm nào đó... Chỉ đến khi chấp niệm hoàn thành thì họ mới có thể buông bỏ, con hiểu" Lily nói tiếp: "Ý con là có phải ngài ấy đã cố tình biến mình thành kẻ ác, đày đoạ các linh hồn để bẻ cong chấp niệm của họ thành sự thù hận hướng thẳng về phía mình... Để rồi đến khi ngài ấy c·h·ế·t đi, những linh hồn đó cũng có thể siêu thoát... Liệu có phải vậy không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152. Đầy thanh hảo cảm