Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 157. Mối liên kết giữa chúng ta
Hôm sau.
Sau khi học xong ở trường, Trần Hoài Nam đã không cùng Himiko về nhà với lí do có việc bận cần phải giải quyết. Thật ra thì việc đó cũng không có gì mờ ám cả, cậu ta chỉ đơn giản là muốn đi tìm người lớn để xin chút lời khuyên mà thôi.
Tất nhiên, đối tượng mà Trần Hoài Nam tìm đến xin lời khuyên không phải ai khác ngoài cô Na.
"Chà, là em à?"
Mở cửa ra và nhìn thấy Trần Hoài Nam, Tiểu Na La tỏ ra như thể đã biết chuyện từ trước, mỉm cười nói: "Mau vào nhà đi em. Trời cũng không còn sớm nữa, em có thể đi thẳng vào vấn đề luôn cũng được"
Trần Hoài Nam tiến vào trong nhà rồi ngồi lên ghế sofa, phải ngập ngừng một lát mới dám mở miệng: "Dạo gần đây em gặp hơi nhiều chuyện... Phần lớn trong số chúng đều khá là rắc rối, làm em có cảm tưởng em sẽ không thể nào tự mình giải quyết tất cả được. Vậy nên..."
Tiểu Na La mang đến một cốc trà nóng rồi cười nói: "Ngay cả một đứa tự chủ như em mà cũng cảm thấy vậy sao... Nghe là biết chuyện này không đơn giản rồi ha?"
"Vâng..." Trần Hoài Nam cười khan: "Chẳng là mấy hôm nay,... Cả Himiko lẫn Lily đều hành động rất là... Ừm, nói sao nhỉ? Rất trực tiếp chăng? Hay là từ trước đến giờ hai người họ vốn đã vậy nhưng do em ngu quá nên mới không để ý?"
"A ha ha..."
Cô Na che miệng cười một tiếng rồi hỏi: "Nói như vậy hẳn là em đã nhận ra tình cảm mà hai đứa nó dành cho em rồi có đúng không? Cuối cùng thì cái đầu toàn đậu hũ của em cũng chịu hoạt động rồi"
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu.
"Để cô đoán nhé, em đến đây để hỏi xem mình nên lựa chọn như thế nào cho toàn vẹn có đúng không?" Cô Na cười cười một lát rồi khẽ lắc đầu: "Không có lựa chọn nào là toàn vẹn hết, đừng quá tham lam, Nam ạ. Có lẽ bản thân em đã nhận ra điều đó nhưng em lại cố gắng chối bỏ thôi"
"Em thật sự không muốn những gì bọn em đã vất vả gây dựng nên từ trước đến giờ bị phá hủy chỉ vì chuyện này..."
Hớp một ngụm trà nóng, Trần Hoài Nam thành thật nói ra: "Mặc dù Lily đã nói rằng cho dù em có chọn ai đi chăng nữa, mối quan hệ giữa bọn em vẫn sẽ không thay đổi... Nhưng tất nhiên, đó chỉ là lời nói một chiều của em ấy thôi. Sự thật là em vẫn không thấy yên tâm hơn chút nào cả"
"Himiko... Em biết rõ cô ấy là kiểu người thích kiểm soát và chiếm hữu. Vì vậy, kể cả em có chọn cô ấy, em vẫn không cho rằng cô ấy sẽ chấp nhận để Lily sống chung với em một cách mập mờ đâu..." Trần Hoài Nam nói tiếp: "Ngược lại, giả sử như em chọn Lily thì chỉ có trời mới biết Himiko sẽ làm gì với bọn em sau đó..."
"Có thể nói, ngay từ đầu cái viễn cảnh tươi đẹp mà Lily vẽ ra đã không có khả năng tồn tại rồi. Nhưng mà cô nói đúng, em khá là tham lam, em không muốn đánh mất bất kì ai trong hai người họ cả"
Tiểu Na La chống cằm mỉm cười: "Vậy thì hốt cả hai luôn đi ngại gì?"
"Như thế... Còn kinh khủng hơn. Em không nghĩ mình sẽ sống được với cả hai bà cô đều có vấn đề về đầu óc đó đâu" Trần Hoài Nam mặt mũi tối sầm vội vàng lắc đầu: "Ngoài ra thì em cũng không muốn mang tiếng phong lưu, việc ấy tệ lắm ạ"
"Thế này không được, thế kia cũng không được... Cô biết nói thế nào đây?"
"Em biết, nên em đã nghĩ ra một kế... Không biết có khả thi hay không nhưng mong cô hãy nghe thử" Trần Hoài Nam thật nghiêm túc nói ra: "Thay vì em, hay là cứ để hai người họ đến với nhau đi?"
Tiểu Na La: "..."
Hả? Gì cơ?
"Dù gì thì em cũng có thể c·hết bất kì lúc nào... Mà cái việc đột nhiên c·hết đi, bỏ lại cuộc tình dở dang nó tệ lắm cô ạ. Em đã từng thấm thía nỗi đau đó rồi nên em không muốn họ phải chịu đựng điều tương tự nữa. Cho nên, em nghĩ rằng việc để họ yêu nhau mới là tối ưu nhất"
Trần Hoài Nam hào hứng nói: "Như thế, họ có thể tiếp tục sống một cách hạnh phúc mỹ mãn, còn em thì cho dù có c·hết cũng không còn nặng lòng. Nói trắng ra là vẹn cả đôi đường!"
Tiểu Na La vỗ trán, dở khóc dở cười hỏi: "Vậy tình cảm của hai đứa nó thì em tính thế nào? Cái đầu của em cũng có nhiều hố lắm đấy em biết không?"
"Có lẽ em sẽ cố gắng giữ cho mọi thứ ở thế cân bằng. Được như vậy thì sẽ không ai trong hai người họ có cảm giác mình bị bỏ lại" Trần Hoài Nam đắc ý cười nói: "Để có thể tiến đến viễn cảnh đó, em bằng lòng trở thành một tra nam rác rưởi!"
"Ha ha ha~ ha ha ha ha~" Tiểu Na La ôm bụng cười ra nước mắt.
Tiểu Na La thề là cô ấy không tài nào ngờ tới được cái đầu toàn tàu hũ bả đậu đó lại có thể nghĩ ra cái sáng kiến thú vị như vậy! Chà chà, không hiểu sao ngay cả cô ấy cũng bắt đầu có chút muốn chứng kiến những gì sẽ diễn ra tiếp theo rồi...
Mà... Câu trước đá câu sau như vậy có ổn không em? Chẳng phải em vừa bảo không muốn mang tiếng phong lưu sao? Làm vậy thì khác gì mấy cha ba lăng nhăng coi thường phụ nữ cơ chứ?
"Về chuyện này chắc là cô không cho lời khuyên được rồi, em thử tự mình giải quyết đi, khi nào khó quá thì tìm đến chỗ cô bàn bạc tiếp ha?"
Xin lỗi hai đứa vì cô đã ích kỷ...
Nhưng mà chuyện này thú vị quá, cô muốn chứng kiến những gì sẽ xảy ra tiếp theo...
"Em biết mà"
Trần Hoài Nam nốc hết cốc trà, thở phào một hơi như thể trút được gánh nặng.
Lẽ dĩ nhiên khi có ai đó sẵn sàng ngồi lại lắng nghe tất thảy nỗi lòng của mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chứ không riêng gì cậu ta.
Sau đó, cậu ta đan chéo hai tay lại, sắc mặt lại lần nữa trở nên nghiêm túc: "Thật ra thì đó không phải lí do chính khiến em tìm đến cô ngày hôm nay... Theo một góc độ nào đó mà nói thì chuyện này còn khó giải quyết hơn những gì em nói lúc nãy nữa"
Tiểu Na La: "Ồ?"
"Cô Na" Trần Hoài Nam hít sâu một hơi rồi thẳng thắn nói ra yêu cầu của mình: "Liệu có cách nào dập tắt cơn horny của ai đó một cách nhanh chóng hay không? Không phải chính bản thân em mà là "ai đó" định làm bậy với em ấy?"
Tiểu Na La: "Pfff~"
Không xong, lại muốn cười.
Cứ thế này thì mất hình tượng quá!
"Cô, em cầu xin cô đấy... Chuyện này thực sự cực kì quan trọng với em! Nó đích xác hoàn toàn nằm ngoài khả năng giải quyết của em đó!"
"Ha ha... E hèm, được"
...
...
Cùng lúc đó, ở nhà Trần Hoài Nam.
Thấy Himiko trở về một mình, ban đầu Lily còn cảm thấy rất nghi hoặc. Tuy vậy, khi thử suy nghĩ lại một chút thì việc này có khi lại tốt, bởi vì Lily có một vài chuyện muốn làm với Himiko.
"Chị Himiko, chị có muốn ràng buộc vận mệnh với em hay không?"
Himiko vốn đang bận học bài nghe thấy vậy liền quay sang với vẻ mặt nghi hoặc: "Ràng buộc vận mệnh là như thế nào? Nói cho chị nghe thử một chút"
"Chị còn nhớ vết xăm hình bông hoa trên mu bàn tay của anh Nam không? Đó chính là minh chứng cho sự ban phước của em, đồng thời cũng là thứ ràng buộc vận mệnh giữa em và anh ấy"
Lily khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Có nó, em nghĩ anh ấy sẽ dễ dàng thay đổi vận mệnh nghiệt ngã của mình hơn... Khi đã có vận mệnh của em làm chỗ dựa"
Himiko xoa cằm, nghĩ một lát rồi hỏi: "Dựa theo lí thuyết vừa rồi thì một khi chị lựa chọn liên kết với vận mệnh của em... Cả chị cũng có thể đem vận mệnh của mình ra làm chỗ dựa cho cậu ấy sao?"
"Dù vậy thì... Chị không nghĩ rằng vận mệnh của chị đủ tốt để cậu ấy dựa dẫm"
Lily hai tay chống cằm, mỉm cười nói: "Em có thực hiện vài quẻ bói cho chị rồi, tuy không nhìn ra tường tận tất cả nhưng ít nhất thì vận mệnh của chị không tệ như chị đã nghĩ đâu..."
"Vậy à..." Himiko ngẩng đầu, suy nghĩ thêm một lát rồi tiếp tục hỏi: "Sự ban phước của em cũng sẽ khiến chị mạnh hơn nữa có đúng không?"
"Vâng, em chắc chắn"
"Được, chị đồng ý"
Himiko tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu Lily với một nụ cười: "Chị không có bất kì lí do nào để từ chối việc này cả... Vì ngay từ đầu, em đã luôn là một lí do khác để chị tồn tại rồi"
"Kể cả khi hai ta có là đối thủ thì chị vẫn yêu em, Lily. Em biết rõ chị đang nói dối hay nói thật mà đúng không?"
"Vâng, em biết mà"
Lily nở một nụ cười rạng rỡ rồi tự tay kết ra một vòng hoa được làm bằng những đoá hoa bỉ ngạn... Trái ngược với chiếc vòng hoa mà cô bé đã từng trao cho Trần Hoài Nam trước kia, một chiếc vòng hoa được kết bằng những đoá hoa ly trắng.
"Từ bây giờ, ba người chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa"
Himiko cúi quỳ với tư thế phục tùng, đồng thời hạ thấp đầu xuống và đón nhận sự ban phước của Lily... Trông như thể một con người nhỏ bé đang nhận lấy sự sắc phong của một vị Thần vậy.
Chiếc vòng hoa bỉ ngạn màu đỏ thẫm được đặt lên đầu Himiko, chỉ trong thoáng chốc đã hoá thành một thứ lực lượng thần dị bao phủ toàn bộ cơ thể của cô ấy... Cho cô ấy cảm giác dường như vừa có một sợi chỉ vô hình nào đó đã kết nối với mình, một cảm giác phải nói là vi diệu!
Còn về minh chứng cho sự ban phước đó... Himiko đã không tìm thấy được nó ở địa điểm quen thuộc là mu bàn tay của mình.
"Hửm? Hình xăm không xuất hiện trên mu bàn tay chị hả? Vậy nó ở đâu?"
Lily nghiêng đầu, thử cảm nhận một lát rồi cười nói: "À, ở ngay sau lưng chị đấy, mau cởi áo ra cho em xem thử đi~ Em tin chắc là nó sẽ cực kì đẹp luôn đó~"
Himiko: "..."
Nói đến lưng... Himiko đã luôn tồn tại một nỗi tự ti thầm kín về nó. Bởi vì nơi đó đang tồn tại một thứ cực kì xấu xí, một minh chứng mà cô ấy không muốn bất kì ai nhìn thấy... Đó chính là một vết sẹo.
Tại sao phước lành của Lily lại chạy đến chỗ đó cơ chứ? Ngay cả vận mệnh cũng muốn trêu ngươi cô ấy sao?
Thấy Himiko tỏ ra do dự, Lily chỉ đành tự tay lột hết lớp áo của cô ấy ra trong lúc chính cô ấy không kịp để ý.
Tách~ một tiếng, cô gái nhỏ vừa trầm trồ vừa chụp một tấm ảnh lại, định bụng đưa cho chính chủ xem thử một phen... Nhưng kết quả là Himiko lại vô thức tránh né.
"Nó xấu xí lắm phải không?" Himiko khẽ thở dài hỏi.
"Không đâu, đẹp cực kì luôn á! Chị mau xem thử đi này, tin em!"
"..."
Không còn cách nào khác, Himiko đành phải cắn răng đối diện với vết nhơ xấu xí nhất của mình... Tuy nhiên, khi được tận mắt chứng kiến minh chứng cho sự ban phước của Lily, không hiểu vì sao cô ấy lại rơi lệ trong vô thức.
"Em nói có sai đâu, đẹp vậy còn gì nữa?" Lily cười tít mắt, trông có vẻ khá đắc ý.
"Ừm, rất đẹp..." Himiko chỉ nở một nụ cười trông khá là phức tạp: "Dù là loài hoa đại diện cho c·ái c·hết... Tại sao nó vẫn đẹp đến vậy chứ? Chị thực sự không hiểu. Đây gọi là vẻ đẹp của c·ái c·hết sao?"
"Hoa bỉ ngạn có nhiều loại đó chị, nên là nó không đơn thuần chỉ đại diện cho c·ái c·hết đâu~ Nhất định một ngày nào đó nó sẽ thay đổi thôi~"
"Ừm..."
Thay vì cái vết sẹo xấu xí đó... Cô ấy càng thích thứ này hơn. Rõ ràng là vậy.
"Cảm ơn em, Lily... Vì đã thanh tẩy chị"
"Hì, vậy để bù lại, tối nay em sẽ chiếm dụng anh ấy làm của riêng nha"
Himiko: "..."
"Đau! Đau! Đau c·hết em rồi!"