Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 158. Tiến lên, Himiko! (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158. Tiến lên, Himiko! (1)


Himiko mặt mày tối sầm: "..."

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu, không làm khó anh bảo vệ nữa.

"A ha ha..."

Kết quả chung cuộc: Từ sự kiện xem phim hài lãng mạng bỗng chốc đã trở thành sự kiện xem phim kinh dị tâm lí. Mặc dù cả hai người họ vẫn ngồi xem thật đấy nhưng đã chẳng có gì đáng nói xảy ra cả.

"Yahooooo!"

...

Coi bộ cô nàng này bắt đầu hành động rồi.

Dứt lời, Trần Hoài Nam liền chạy đi chỗ khác tìm kiếm cái gì đó.

Là một người phụ nữ n·hạy c·ảm, làm gì có chuyện cô ấy không nhận ra ý đồ của cô nàng kia cơ chứ? Thế là với trái tim nồng nàn lòng nhân hậu của mình... Chị nhân viên nọ đã quyết định đẩy thuyền.

Kết quả là phải mất thêm tận mười lăm phút kiểm kê toàn bộ, Trần Hoài Nam mới thống khổ nhận ra rằng nội dung những lá thư này đều giống hệt lá thư đầu tiên... Đều là những lời đe doạ "ngọt ngào" của ngày Valentine cả...

Đọc xong phần nội dung, cậu không khỏi nhìn lại phần phong thư.

"Fufufu~"

"Được thôi, dù gì cũng rảnh, lát nữa đi cũng được" Trần Hoài Nam cười ha ha: "Trước tiên thì học xong phần này đi đã, không thì tối nay sẽ khó ngủ lắm đấy"

Chị nhân viên nhìn về phía đôi bạn trẻ, trên miệng bắt đầu lộ ra nụ cười tà ác.

Anh bảo vệ nhún vai một cái rồi cúi đầu xin lỗi: "Hai cô cậu đến quầy lễ tân trình báo sự việc đi, nhất định sẽ có đền bù. Mong hai người thứ lỗi vì sự bất tiện này"

"Đã là tuổi trẻ thì phải tận hưởng một chút đúng không? Loại bao này da mỏng lắm, lại còn thơm nữa... Nhất định sẽ cho em những kí ức khó quên!" Chị nhân viên vỗ vai buông vài lời tâm tình: "Nên là phải cố gắng lên đấy. Loại con trai mà ta có thể hoàn toàn dựa dẫm vào như cậu nhóc đó giờ đã không còn nhiều nữa đâu"

Không lâu sau đó, khi Trần Hoài Nam đang bận thanh toán thì chị nhân viên nọ đã lân la tiến tới chỗ Himiko, vừa nhỏ giọng thì thầm vừa nhét vào túi xách của cô ấy vật gì đó rất khả nghi: "Cố lên em gái, cậu ta rất có triển vọng đó. Đây coi như món quà nhỏ chị tặng để cổ vũ em đi..."

Trần Hoài Nam nghe xong, mặt mo cũng có hơi đỏ lên: "..."

Himiko đỏ bừng mặt, bên trên mái tóc đen dài dường như đang b·ốc k·hói.

Trước con mắt thẩn thờ của Trần Hoài Nam, Himiko lạnh lùng đem đống thư đốt sạch sẽ bằng ngọn lửa màu huyết hồng đặc trưng của mình, căn bản chẳng thèm để ý đến nội dung bên trong có gì.

Trần Hoài Nam khoé miệng co giật: "Nghe như kịch bản phim Hàn vậy?"

Lúc này, Trần Hoài Nam mới đưa mắt nhìn về phía chị nhân viên đang cười một cách cực kì quái dị: "Chị cố tình đúng không?"

Đây... Lẽ nào là thư tình?

Khi cả hai còn chưa kịp bước vào bên trong rạp để xem phim thì đã bị anh bảo vệ cao lớn chặn lại với vẻ mặt khó xử: "Xin lỗi... Nhưng liệu hai cô cậu có thể xem phim khác đi được không? Bên trong này vừa xảy ra chút chuyện, và chúng tôi đang phải thu dọn hiện trường. Vì vậy, bộ phim của ngày hôm nay sẽ bị tạm hoãn"

Rẹt~

Mái tóc của Himiko vốn rất dài, chỉ cần không để ý một chút là có thể che phủ cả một bên mặt. Tuy nhiên, khi đã có chiếc kẹp tóc này giữ lại, giờ đây đôi mắt màu đỏ như hồng ngọc của cô ấy đã có dịp để thể hiện vẻ đẹp rực rỡ của nó.

Không lâu sau đó...

"Bộ này... Trông thế nào?"

"Quay về nếp cũ rồi ha..."

Ha, còn tưởng cuộc đời tươi đẹp lắm... Hoá ra là vẫn bị người ta out trình.

Khi tiến đến tủ đồ riêng để lấy lại đồ đạc thì Trần Hoài Nam đột nhiên phát hiện ra bên trong có vật lạ. Đó là một đống phong thư với đủ loại hình thù khác nhau, làm cậu ta không khỏi hoa cả mắt: "What?"

"Đừng có vội mừng, hôm sau tôi sẽ dạy kết hợp giữa lí thuyết và thực chiến luôn. Nhồi nhét nhiều như vậy rồi mà, phải thực hành mới nhớ bài được chứ~"

"Ừm..."

Tất cả mọi thứ đều đã được cô ấy tính toán và chuẩn bị một cách tường tận, từ các địa điểm dành cho tình nhân đến những cung đường thích hợp để tỏ tình... Tất cả, tất tần tật đều đã được cô ấy tìm hiểu vô cùng kĩ lưỡng!

"Gần hai tiếng đồng hồ trôi qua rồi đó, đã cảm thấy đói bụng hay chưa?"

Himiko thoáng nhìn vào bên trong túi, mặt mũi đều muốn bốc hoả.

Ngay phía bên cạnh, Himiko cũng mở tủ đồ và một cơn lũ phong thư lập tức tràn ra từ bên trong. Nếu chỉ tính riêng về số lượng thì chắc cô ấy phải hơn cậu tận mấy chục lần chứ chẳng phải đùa!

"Cút!"

"Chà, thấy cậu xuống tinh thần như vậy... Chắc là tôi nên buff cho cậu một chút gì đó hương vị của Lễ Tình Nhân nhỉ?"

Chị nhân viên giơ ngón tay cái tán thưởng: "Lựa chọn sáng suốt đấy em trai, là đàn ông phải thì phải dứt khoát như vậy con gái nó mới thích chứ chú em?"

"Đợi đã, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhận được thư tình mà... Chí ít, tôi cũng phải đọc nó cho tử tế chứ..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Hoài Nam khoé miệng nhảy một cái: "Cái đó có hơi... Nhanh quá thì phải?"

"Chị ơi, mau gói hết đống này lại cho em! Mặc dù có vài bộ cô ấy chưa mặc thử thật nhưng không sao hết, người đã đẹp thì dù có mặc cái gì cũng đẹp thôi!"

Himiko thì vô thức quay mặt đi chỗ khác, không tài nào nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà nói chuyện được nữa... Ít nhất là tại thời điểm này.

"Xem ra cái hôm Lily theo cậu đến trường đã bị không ít người nhìn thấy ha?" Himiko vừa lau nước mắt vừa cười ha ha: "Cũng phải nhỉ? Lúc đấy cả bọn còn lao vào xem buổi công diễn của mấy anh Cường cơ mà... Không b·ị b·ắt gặp mới là lạ đấy"

Dạ Trầm Uyên khẽ thở dài, thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị ra về: "Hôm nay là Valentine nên tôi muốn dẫn nàng mèo nhà mình đi chơi một tí, sủi trước đây"

Không lâu sau đó, Himiko đã nắm tay dẫn Trần Hoài Nam ra phố... Nơi mà vô số các cặp đôi khác đang bầu bạn bên cạnh nhau.

Mặc dù Himiko vẫn không lộ ra quá nhiều biểu cảm trên mặt nhưng cậu ta vẫn biết cô nàng này đang cảm thấy rất ngại... Từ đống mồ hôi tay đang liên tục tiết ra của cô ấy là cậu liền biết rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vẫn chưa đâu! Mau đi mua sắm với tôi!"

Vấn đề là... Họ có phải một cặp chính thức đâu mà làm vậy...

Rẹt~

Dường như cũng hiểu ý Trần Hoài Nam, Himiko khẽ cúi người xuống để cậu ta còn có thể cài tóc với chiều cao có phần khiêm tốn so với cô ấy.

"Đi c·hết đi..."

"Em đang sống ở thời nào vậy? Càng trẻ thì sức càng khoẻ chứ sao? Phải nhân cơ hội này cố gắng thể hiện bộ mặt đàn ông của mình đi chứ?"

Mả mẹ, khứa nào chơi ác dữ? Ai đời lại đi nhét thư đe doạ vào phong bì hình trái tim cơ chứ? Đây rốt cục là đang chọc tức hay chỉ là một lời đe doạ ngọt ngào vậy?

Giữa chừng, Trần Hoài Nam đột nhiên cười nói: "Bảo sao lão thầy giáo đó đột nhiên sủi nhanh như vậy... Té ra hôm nay là Valentine. Bọn nó mà không nói thì tôi cũng không biết luôn"

Dứt lời, thầy Phong búng tay một cái rồi lập tức sủi mất, để lại cả lớp cá biệt vừa bị đá thẳng từ thiên đàng xuống địa ngục, tức tối đến mức muốn chửi ầm lên.

"Trông thế nào... Thưa... Chủ nhân..."

"Không, em rất thích"

Tiếp sau đó, những người còn lại trong lớp cũng lần lượt ra về, chỉ còn lại Himiko và Trần Hoài Nam đang kèm cặp nhau học nhóm chỉ vì sự chậm tiếp thu của cô nàng não cơ bắp nhà mình.

"Ừ..."

"..."

Himiko đỏ bừng mặt: "..."

"Vậy cậu muốn đi đâu chơi?"

"Mau đi thôi, kẻo bác bảo vệ đánh trống vào tiết thì khỏi về luôn á" Himiko vỗ vai Trần Hoài Nam, rạng rỡ nở một nụ cười kèm theo cái nắm tay.

Himiko dừng bút lại, nhỏ giọng hỏi với biểu cảm có phần lẽn bẽn ngượng ngùng.

Trần Hoài Nam mặt đầy dấu chấm hỏi. Thay vì cảm thấy vui mừng hay sung sướng như những cậu con trai bình thường ngoài kia thì trong lòng cậu lại đang ngập tràn sự nghi hoặc.

"À, nghe mấy đồng nghiệp kể lại thì hình như lúc nãy có khách đ·ánh g·hen thì phải. Nghe bảo anh bạn chất chơi nào đó dẫn tiểu tam đến đây chơi Valentine, vô tình bị người tình cùng với bạn trai của cô ấy bắt gặp tại trận... Dĩ nhiên, khi cả hai bên phát hiện ra đối phương đều đang n·goại t·ình, họ sẽ ngay lập tức lao vào đánh nhau thôi"

"Vậy... Vậy sao...?"

"Trung thực là tốt, có bạn gái đẹp như vậy thì phải nhân cơ hội mà ngắm chứ" Chị nhân viên cười nói: "Sẵn tiện thì bên kia có bán bao cao su đấy, vị dâu... Rất đắt hàng. Em có thể chạy đi mua ngay trong lúc cô bạn của em chưa kịp thay đồ xong"

Từ khi nào mình được giá quá vậy?

Trần Hoài Nam che mũi lại, đồng thời dựng nón tay cái lên: "10 điểm, nhưng nóng mắt quá nên đổi đi được không?"

Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Đều nghe cậu sắp xếp hết đấy"

Himiko mỉm cười, lại nắm chặt tay cậu ta đến tận rạp chiếu phim, trông cứ như thể cô ấy đang cố tuyên bố với cả thế giới rằng người này chính là bạn trai của cô ấy vậy.

"Tôi cũng về đây, lí do tương tự" Edgar cũng đứng dậy ra về.

[Mày là gì của thiên thần hả thằng khốn!?]

Nói rồi Himiko liền tiến sát lại gần Trần Hoài Nam, thật yêu kiều thì thầm vào tai cậu ta: "Hôm nay, tôi nhất định sẽ giúp cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế giới... Không phải bởi bất kì cô gái nào khác mà chính là tôi - Kurogane Himiko"

...

"Vừa mới ăn trưa xong mà... Hay là ta đi xem phim một lát đi? Đợi đói thêm chút nữa rồi tôi sẽ dẫn cậu đi ăn. Tôi biết chỗ này ngon lắm" Himiko tỏ ra rất tự tin nói.

Rẹt~

Mấy ngày sau.

Rốt cục thì ngày Valentine mà Himiko hằng mong đợi cũng đã đến! Dĩ nhiên, cô ấy đã lên sẵn kế hoạch cho cái ngày đặc biệt này từ trước đó rất lâu rồi.

"Valentine à... Hoài niệm thật"

Lại thêm một lát nữa...

"...Ờ"

Himiko kéo rèm ra, phát s·ú·n·g dạo đầu là một bộ đồ thỏ cực kì khiêu gợi.

Trần Hoài Nam yên lặng ngồi xổm xuống một góc vẽ vòng tròn... (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó, khi tiết học buổi sáng kết thúc, lão ta đã nói: "Hôm nay là dịp đặc biệt nên tôi sẽ trốn việc dẫn vợ con đi chơi, vì vậy... Ừm, chiều nay các em sẽ được nghỉ nhé"

Kết quả là phải mất thêm tổng cộng một tiếng rưỡi ở lại nữa, cả hai người họ mới có thể đứng dậy ra về.

"Vậy... Chiều nay đi chơi không?"

Himiko thì vừa đốt thư cho Trần Hoài Nam vừa cười đến phát khóc. Điều đó càng làm cho cậu ta cảm thấy ấm ức và thất vọng hơn gấp bội!

Chỉ khoảng vài phút sau, cậu ta nhanh chóng quay trở lại cùng với một chiếc kẹp hoa màu đỏ trong tay. Mặc dù cậu ta không rõ đây là loại hoa gì nữa... Nhưng cậu lại có cảm giác thứ sắc thái này hoàn toàn overhợp với Himiko!

Trần Hoài Nam vẫn bình tĩnh hỏi: "Bên trong vừa xảy ra chuyện gì vậy anh?"

"...Vâng"

Lần này, Himiko đã chọn một chiếc váy dài màu trắng để khoác lên trên người. Tạm trút đi vẻ cá tính và mạnh mẽ, cô ấy lúc này trông như một thục nữ đang vào độ tuổi nở rộ vậy... Một phong cách khác hẳn với trước kia, và cũng không tệ chút nào.

Không tiếp tục chần chừ, cậu ta liền mở phong thư đầu tiên ra với một chút hân hoan trong lòng... Ừ. Đó là cho đến khi cậu ta đọc được phần nội dung vừa ngắn gọn, vừa xúc tích lại còn 10 điểm "thanh lịch" bên trong nó:

Có thể nói, những gì cô ấy cần làm bây giờ là đợi ra về rồi bắt đầu triển khai mà thôi!

Trần Hoài Nam: "..."

"Hai gam màu đen đỏ rất hợp nhau nhỉ? Quả nhiên lựa chọn của tôi là hoàn toàn đúng đắn" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu đầy hài lòng trước Himiko của hiện tại.

Himiko dâng mặt, vì xấu hổ quá nên đành phải đóng rèm trở lại.

Xoạch~

"Vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?" Himiko cố nén cười mà hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đốt giùm tôi lá này"

Hôm nay lên lớp, thầy Phong đã dạy tiết lí thuyết một cách hết sức nhẹ nhàng... Cảm giác khác hẳn so với thường ngày.

Lần này là một bộ đồ hầu gái theo như đề xuất của chị nhân viên "tốt bụng". Và tất nhiên, khi được rửa mắt đã đời như vậy, Trần Hoài Nam cũng không tiếc lời khen ngợi vẻ đẹp của cô nàng: "Quá tuyệt vời, book! Phải book ngay mới được!"

Phần tiếp theo trong kế hoạch: Mua sắm!

"..."

"À... Vậy thì nhanh lên, trước khi tôi không thể nhịn được nữa"

"Đẹp! Siêu đẹp luôn! Đẹp như tiên nữ giáng trần vậy! Không giỡn đâu!" Trần Hoài Nam dùng sức gật đầu: "Hay là hôm nay cậu mặc bộ này đi, vừa hay tôi có ý này không tồi... Đợi một chút"

Chương 158. Tiến lên, Himiko! (1)

Xong việc của mình, Himiko quay sang nhìn cậu cười hỏi: "Thế nào? Có cần tôi giúp cậu đốt luôn hay không? Tay nghề của tôi thuần thục lắm, sẽ không để lại bất kì dấu vết nào đâu"

Trần Hoài Nam yên lặng xem phim như bình thường, còn Himiko thì đã quá quen với mấy chuyện kiểu này nên từ lúc nào đã lăn ra ngủ gật, đến tận khi hết phim mới chịu dậy với vẻ mặt mơ màng: "..."

Thế nhưng giữa chừng... Một sự kiện không may đã xảy ra.

Trần Hoài Nam trầm mặc.

Tỉnh táo lại đi Nam ạ, mày có cửa nào đòi so sánh với người ta chứ?

Với kế hoạch được chuẩn bị sẵn từ trước, không lạ gì khi Himiko đã sớm book sẵn vé xem phim. Đó là một bộ phim hài lãng mạn với chủ đề học đường, vừa vặn để cô ấy vừa gợi ý vừa tạo thêm không khí cho buổi hẹn hò ngày hôm nay.

"Chậc, phiền phức thật" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Không, tôi không tin... Tôi không thể chấp nhận những phong thư nhét tủ đầu đời của tôi lại như thế này được!"

"Ồ? Em không thích à?"

Himiko lại kéo tay Trần Hoài Nam rời đi, đến tận khu mua sắm mới chịu buông ra: "Hiếm khi có cậu đi theo xem tôi thử đồ, nhớ phải cho ý kiến thật chân thành nha!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158. Tiến lên, Himiko! (1)