Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 159. Tiến lên, Himiko! (QAQ)
Phần tiếp theo, đi khu vui chơi!
Thời điểm hiện tại đã là xế chiều rồi, có lẽ những khu vui chơi xung quanh đây sẽ sớm đóng cửa thôi. Tuy nhiên, đó chính xác lại là những gì Himiko mong muốn, bởi vì trong lòng cô ấy có một mong ước nhỏ...
Himiko muốn được ngắm hoàng hôn cùng với Trần Hoài Nam... Trên chiếc đu quay khổng lồ trong khu vui chơi. Khung cảnh đó nhất định sẽ vô cùng lãng mạn cho mà xem... Ừm, biết đâu cô ấy tức cảnh sinh tình, từ đó tìm được thêm dũng khí để tỏ tình thì sao?
Đã làm đến mức này rồi, Himiko không thể qua loa được nữa! Một khi đã đâm lao thì chỉ có thể theo lao thôi, tuyệt đối không được phép quay đầu lại!
"Nam, chúng ta đi khu vui chơi đi"
"Hả? Nhưng bây giờ là năm giờ chiều rồi đấy cô nương... Có khi chỉ khoảng một hai tiếng đồng hồ nữa là họ đóng cửa mất rồi, như thế thì kịp chơi cái gì?"
"Không sao, chẳng phải chính miệng cậu đã bảo sẽ nghe theo tôi sao? Cứ yên lặng mà làm đi, đừng có hỏi nhiều"
"...Ờ, ừm"
Cũng không quá lâu sau đó, Himiko đã thành công dẫn Trần Hoài Nam đến khu vui chơi trước thời điểm mặt trời lặn. Để có thể chạy đua với thời gian như vậy, có thể nói cô ấy đã khá là vất vả...
Nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tìm đến vào đúng thời điểm sắp sửa đóng cửa, một số nhân viên trong khu vui chơi lẫn du khách đang chuẩn bị ra về đều không khỏi trưng ra bộ mặt ngờ vực.
Tất nhiên, họ không hiểu ý Himiko nên chỉ buông vài lời nhắc nhở đầy hảo tâm, tính ra cũng may là họ không có ý định ngăn cản hay trực tiếp đuổi về. Có lẽ là do hôm nay là một ngày đặc biệt chăng?
Cũng không hẳn.
Trước chiếc đu quay khổng lồ, cả hai nhìn thấy một vài cặp đôi khác vẫn còn ngồi lại với ý đồ tương tự. Himiko vốn đã nghĩ giờ này sẽ không còn ai... Hay ít nhất là đủ yên tĩnh để cô ấy không quá xấu hổ, cơ mà... Coi bộ cô ấy đã đoán sai rồi.
Không sao, vẫn có thể làm được!
Sau khi mua vé xong, rốt cục thì cả hai cũng có thể ngồi bên trong một căn buồng trên chiếc đu quay, thật yên lặng ngồi đợi nó vận hành.
Trần Hoài Nam chống cằm nhìn ra ngoài trời, trong khi đó Himiko lại đang phải cố gắng khống chế nhịp thở của mình chỉ vì trái tim đang quá đỗi rộn ràng.
Bằng cách nào đó, Trần Hoài Nam đã nhìn ra tâm tư của Himiko ngay lúc này... Chắc là do ý đồ của cô ấy đã quá rõ ràng chăng? Hay là do cậu đã thông minh lên rồi? Cậu không biết, chỉ là... Có lẽ cậu không nên nói gì vào thời điểm này cả.
Vài phút sau đó, chiếc đu quay bắt đầu vận hành lần cuối cùng trong ngày, thật chậm rãi đưa hai người lên trên cao.
Càng lên cao, tầm nhìn của hai người lại càng được mở rộng. Cũng đúng vào lúc này, tại phía đường chân trời, mặt trời khổng lồ màu lòng đỏ trứng gà đang từ từ lặn xuống, chỉ để lại những tia sáng nhẹ nhàng và yếu ớt đến mức người ta có thể nhìn trực tiếp bằng mắt thường.
Thật đẹp.
"Nè, Nam... Cậu biết lí do tại sao tôi đưa cậu đến đây mà đúng không?"
"Chắc là vậy..."
Trần Hoài Nam tinh ý, không trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Himiko mà lại tỏ ra vẫn đang mải mê ngắm mặt trời. Có vẻ việc này đã thực sự hiệu quả, bằng chứng là tiếng sột soạt gì đó đã không ngừng vang lên bên tai cậu ta.
"Chỗ này... Tôi phải cố gắng lắm mới làm được đó. Tôi biết nó sẽ không ngon bằng hàng ngoài chợ... Nhưng vẫn mong là cậu sẽ không chê"
Đoạn, Himiko chậm rãi tiến tới đưa cho Trần Hoài Nam một bọc chocolate lấp la lấp lánh được gói lại rất đẹp. Bên trong là những miếng chocolate đủ loại hình thù với thiết kế không được... Đẹp cho lắm.
Dù vậy, cậu ta lại không hề nghĩ rằng đây là điểm đáng để chê trách: "Cảm ơn. Tôi sẽ trân trọng nó bằng cách... Ừm, chắc là đem đi hút chân không rồi làm tiêu bản đi"
"Tôi đánh cậu đấy"
"Giỡn tí thôi mà"
Trần Hoài Nam cười ha ha rồi đem đống chocolate cất đi, sau đó lại tiếp tục ngồi yên vị với dáng vẻ tựa như đang chờ đợi điều gì đó từ phía đối phương.
"Nam, tôi..."
Himiko hít sâu một hơi, nhìn trực diện vào mắt Trần Hoài Nam bằng tất cả dũng khí mà mình vừa thu thập được: "Tôi... Th..."
"Thi..."
"..."
Cứ mỗi giây do dự trôi qua thì dũng khí của Himiko lại bị bào mòn đi một nửa. Kết quả là chỉ sau vài giây trầm mặc, mặt mũi của Himiko đã trở nên không thể nào đen hơn được nữa... Bởi vì cô ấy biết đây chính là dấu hiệu cho thất bại của mình.
Thiên thời, địa lợi và cả nhân hoà... Tất cả mọi thứ đều đang ủng hộ cô ấy! Ấy vậy mà đến cuối cùng... Cô ấy vẫn thiếu một chút dũng khí để nói ra nỗi lòng của mình... Dù chỉ một chút thôi, nhưng cô ấy vẫn gục ngã trong gang tất.
Chỉ vẻn vẹn ba chữ ngắn ngủi nhưng nó lại kẹt cứng ở cổ họng, cứ ra đến miệng rồi lại chui vào trong bụng!
Himiko nắm chặt tay lại, ấm ức và thất vọng đến mức phải rơi lệ.
"Vẫn không nói được hả?"
Trần Hoài Nam ngồi đối diện với Himiko, mắt không khuynh đảo, tim không đập nhanh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Việc này cũng nằm trong dự tính của tôi. Không nói được thì thôi vậy, dù gì thì tôi cũng hiểu được tâm ý của cậu rồi, chút hình thức đó đã không còn cần thiết nữa"
"Cậu thì biết cái quái gì chứ?"
Lắng nghe những lời Trần Hoài Nam vừa nói chỉ làm cho Himiko càng giận dữ hơn. Cô ấy vừa giận cậu ta, lại vừa giận sự hèn nhát của chính mình: "Có mỗi ba chữ thôi cũng không tài nào nói được... Như thế thảm hại lắm, cậu hiểu không?"
"Chuyện đó... Đâu đơn giản chỉ là hình thức đâu? Ý nghĩa của nó lớn hơn thế nhiều, rất nhiều... Cậu đã từng tỏ tình người ta rồi mà... Vẫn không hiểu sao?"
Trần Hoài Nam lặng nhìn Himiko không ngừng rơi lệ, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.
Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy Himiko khóc, chỉ là rất nhanh sau đó... Cô ấy đã vực dậy tinh thần một cách cực kì mạnh mẽ! Điều đó làm cậu có cảm tưởng như thể lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô ấy khóc đã là thời điểm cách đây rất lâu rồi...
Nhưng lần này thì khác...
Trần Hoài Nam biết rõ nếu như cậu không xử sự cho thật khôn ngoan, có lẽ Himiko sẽ vĩnh viễn thay đổi!
Lily, nếu là em thì em sẽ làm gì?
...
Không... Đây là việc của mình... Đừng để bị Lily ảnh hưởng.
"Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu lắm về những tầng ý nghĩa mà cậu đang nhắc tới. Tôi quá đần độn để tự mình hiểu được..."
"Tuy vậy..."
"Có điều này tôi có thể làm cho cậu"
Dứt lời, Trần Hoài Nam đứng dậy, chậm rãi bước tới rồi trao cho Himiko một cái ôm thật chặt: "Tôi đang nợ cậu rất nhiều lời xin lỗi... Himiko. Chắc là thời gian qua cậu đã ấm ức dữ lắm ha? Nhưng cũng không quan trọng nữa, vì giờ đây tôi đã thực sự hiểu cậu muốn gì ở tôi rồi..."
Himiko cắn răng, chỉ nhẫn nhịn được thêm một lúc rồi oà khóc.
"Cậu là đồ đần, đại ngốc! Đần độn"
"Hết lần này đến lần khác... Cậu đều như vậy, phớt lờ tất cả những gì tôi gợi ý..."
"Đau lắm Nam ạ, đau lắm đấy!"
"Nhiều lúc tôi muốn đánh cậu cực kì... Tôi muốn đánh cho cái đầu toàn bã đậu của cậu khôn ra... Nhưng tôi lại sợ mình sẽ tổn thương cậu..."
"Tôi không muốn bị ghét..."
"Lily, em ấy cứ như một mảnh ghép hoàn hảo dành riêng cho cậu vậy... Tôi càng lúc càng sợ hãi nhiều hơn... Dù rằng trái tim tôi vẫn yêu em ấy"
"Tôi phải làm sao bây giờ?"
"Đinh ninh nghĩ rằng hôm nay nhất định sẽ thành công... Cuối cùng lại nhận phải thất bại trong gang tấc... Tôi đã cố gắng nhiều như vậy để làm cái gì chứ?"
"Có lẽ nào... Tôi đã lựa chọn sai rồi không? Lẽ ra tôi nên đi theo con đường vô tình của tổ tiên..."
Trần Hoài Nam cắn răng, lại khẽ thở dài rồi dùng sức cốc đầu Himiko một cái: "Tỉnh táo lại một tí đi cô nương!"
Cốp~
"Bình thường thì cậu mới là người thông não cho tôi mà... Sao hôm nay vai vế lại đảo ngược mất rồi? Chẳng phải chỉ là không nói được ba chữ đó thôi sao? Chỉ cần làm lại cho đến khi làm được thôi mà? Sao tự nhiên lại đi nói đến mấy chuyện không liên quan gì rồi?"
"Tôi đần, đúng, tôi không phủ nhận. Cậu muốn đánh tôi, tôi cũng chịu, vì ngay cả tôi cũng thấy mình đáng b·ị đ·ánh mà!"
"Lily là mảnh ghép hoàn hảo cho tôi sao? Có lẽ vậy, nhưng đó lại không phải lí do để cậu từ bỏ... Cậu đã luôn rất ngoan cường cơ mà, sao tự nhiên lại trở nên bi quan đến vậy cơ chứ? Cậu đã làm những gì để sống đến ngày hôm nay? Cậu đã tồn tại chỉ với thứ quyết tâm nửa vời này thôi hay sao?"
"Còn về con đường của cậu, chẳng ai có thể khẳng định nó đúng hay sai ngoài chính cậu cả. Cuộc hành trình của cậu sẽ không bao giờ kết thúc, miễn là cậu không tự đặt dấu chấm hết cho bản thân... Tôi đã được "ai đó" dạy cho điều này đấy!"
"Nên là đừng có nghĩ ngợi linh tinh nữa, Himiko" Trầm Hoài Nam lại cốc đầu Himiko thêm một cái: "Cậu, Himiko cứ tiếp tục là chính mình là được rồi. Himiko mà tôi biết sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại như thế này đâu, đúng không?"
Himiko ngẩng đầu nhìn Trần Hoài Nam, hình như đúng là cô ấy đã hết khóc thật... Thay vào đó là một thứ ánh mắt ẩn chứa tràn đầy oán niệm.
Thụp~
Himiko giơ nắm đấm nhỏ lên, dùng sức đập vào lồng ngực cậu ta một cái.
"..."
Thụp~
Lại thêm một cái.
Thụp~
Thêm một cái nữa...
"Ê, hơi đau rồi đấy"
Thụp!
"Oạc-"
Lần này là một cái rõ mạnh, làm Trần Hoài Nam phải vô thức buông ra cô ấy ra mà ôm ngực ho sặc sụa.
"Cứ đợi đấy" Himiko đứng dậy, chỉ thẳng mặt Trần Hoài Nam với tư thái kiêu ngạo nhất của mình: "Lần này tôi sẽ xí xoá cho, nhưng lần sau thì đừng mong sẽ được yên thân với tôi!"
"Himiko, hai chữ "yên thân" này có mấy lớp nghĩa vậy?"
"Hứ!"
Himiko quay ngoắt đi, mạnh mẽ mở cửa buồng rồi phóng thẳng xuống mặt đất từ độ cao cả trăm mét, để lại Trần Hoài Nam vẫn đang ở lại đó với vẻ mặt ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Không hổ là con gái. Mới mấy giây trước còn đang khóc sướt mướt mà bây giờ đã muốn quay sang đánh mình rồi... Lật mặt nhanh kinh khủng"
Trong thời gian đợi căn buồng của mình hạ xuống, Trần Hoài Nam rảnh rỗi liền mang chocolate ra thử một miếng. Hương vị nhìn chung rất là không tệ, có lẽ cô ấy đã rất nỗ lực để có thể làm ra mẻ này, chỉ là...
"Ngọt quá, ngọt đến mức thừa thãi... Nhưng đây chắc hẳn cũng là dụng ý của cái bà cô nhỏ đó..."
"Trời ạ..."
"Mình phải làm gì với cái sự dễ thương này bây giờ...?"
...
...
Ở nhà.
Rầm~
Trong lúc đang bận bịu làm phần chocolate đặc biệt thì Lily đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa rất mạnh. Biết rằng đã xảy ra chuyện, cô gái nhỏ nhanh chóng chạy ra xem thử liền thấy Himiko đang tiến tới chỗ mình với gương mặt đỏ bừng.
"Chị Himiko? A..."
"Lily! Chị lại thất bại rồi!"
Bịch~
Himiko ụp mặt về phía bộ ngực chưa kịp phát triển của Lily, ra sức cọ xát hệt như một đứa con nít đang nhõng nhẽo: "Chị thật là vô dụng quá đi mà... Có vậy thôi mà mãi vẫn không làm được! Kết quả thì sao? Bị một tên ngốc như cậu ta thông não mới nhục chứ! Aaaaaa~ chị c·hết mất!"
Lily nhanh chóng vào vai người chị, vừa xoa đầu vừa an ủi Himiko: "Nhưng ít nhất thì anh ấy cũng đủ thông minh để nhận ra tâm ý của chị đúng không? Được như thế thì coi như thành công một phần rồi... Chưa hẳn đã là thất bại toàn tập..."
"Ừm... Chắc vậy... Bộ đồ mà chị đang mặc... Và cả chiếc kẹp tóc này đều là một chút thành công của chị..."
Nói đến đây, Himiko lại cọ xát bộ ngực khiêm tốn của Lily: "Nhưng đây không phải cái chị muốn, Lily! Chị cứ tưởng hôm nay sẽ trút bỏ được kiếp đồng trinh cơ... Hay ít nhất cũng phải trao cho cậu ta nụ hôn đầu đời... Nhưng kết quả có rồi đó, cái gì cũng không làm được!"
"Oa~ thảm hại! Thật thảm hại! Tại sao cứ lựa đúng thời khắc quan trọng là chị lại trở nên yếu mềm cơ chứ..."
"Yosh yosh, ngoan nào ngoan nào, chúng ta vẫn còn thời gian mà... Nhất định là chị sẽ làm được thôi. Đừng học theo cái thói vội vàng thái quá của em chứ"
"Oa~"
"Đừng cọ nữa, em có ngực đâu cho chị cọ, nhột lắm đấy ạ"
Himiko: (QAQ)
Lily khẽ thở dài, đành phải để cho bà chị của mình tự tung tự tác một lát.
Dày công chuẩn bị để rồi thất bại trong gang tấc như vậy... Chị ấy hẳn là đang tức dữ lắm! Đổi lại là Lily, Lily chắc cũng tức muốn nổ phổi cho coi!
"Không thể như thế này được... Mình phải làm gì đó để cứu vãn thất bại này..."
Himiko ngẩng đầu lên, dùng sức vịn vai cô gái nhỏ trước mặt mình bằng vẻ mặt khẩn thiết: "Lily! Không... Lycoris, hãy giúp chị lần này đi! Chỉ lần này thôi cũng được!"
Một bên mắt của Lily chậm rãi chuyển thành màu tím tượng trưng cho sự xuất hiện của Lycoris, đồng thời thanh âm mà cô bé nói ra cũng u ám đi vài phần: "Em có thể giúp chị, tất nhiên rồi... Sẽ không phải là miễn phí đâu"
"Được, sao cũng được!"
"Hì, cái giá phải trả để em giúp thì dễ nói... Nhưng mà một khi đã làm rồi thì không thể quay đầu lại đâu" Lycoris chậm rãi nở một nụ cười hắc ám: "Chị dám chắc là mình sẽ không hối hận chứ?"
"..."
"Được, vậy thì triển thôi"