Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 160. Tiến lên, Himiko! (:3)
"Anh về rồi đây..."
Không quá lâu sau khi Himiko trở về thì Trần Hoài Nam cũng đã về đến cửa, trong tay là một chút đồ ăn tối mà cậu ta đã mua về dọc đường.
Thấy Trần Hoài Nam đã quay trở về, Lily cũng nhanh chóng chạy ra đón cậu với cái ôm thật nồng nhiệt: "Cuối cùng thì anh cũng chịu về rồi... Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra mà chị ấy hành động lạ thế?"
"A ha ha..."
Trần Hoài Nam chỉ cười trừ mà không trả lời, thậm chí còn gượng ép chuyển chủ đề: "Anh có mua về cho em đồ ăn tối đây. Hôm nay anh thấy mệt quá, chắc là thôi không nấu cho em được rồi"
"Thì cũng được thôi, mau vào nhà đi, em có thứ này muốn tặng anh"
Dứt lời, Lily liền ra sức kéo Trần Hoài Nam vào trong nhà. Ở trên chiếc bàn trong phòng khách, cậu ta nhìn thấy một hộp chocolate đã được cô bé chuẩn bị sẵn với đủ loại sắc thái kì lạ: "Hôm nay là Valentine mà đúng không? Em cũng muốn tặng anh chocolate tình yêu nữa~"
"Tuy nhiên, vì người đã đích thân đi làm chính là em nên sản phẩm mà em làm ra cũng phải đặc biệt hơn người khác!" Lily cầm hộp chocolate lên đưa cho Trần Hoài Nam với vẻ mặt tự đắc: "Em gọi đây là chocolate gacha! Một sản phẩm có một không hai trên thế giới này!"
Trần Hoài Nam: "...Hả?"
"Hộp chocolate này có tổng cộng hai mươi bốn viên, mỗi viên đều sở hữu một hương vị khác nhau do em dụng tâm phối chế. Vậy nên từ hôm nay trở đi, mỗi ngày anh chỉ được phép ăn một viên mà thôi!" Lily cười hắc hắc: "Luật chơi chính là vậy á! Anh mau ăn đi, để xem chocolate của ngày hôm nay sẽ là hương vị gì?"
Trần Hoài Nam hiểu ra ý đồ của Lily, không nhịn được mà vỗ tay thán phục: "Cách chơi này đúng là thú vị thật! Ai mà ngờ em lại kết hợp món chocolate với yếu tố gacha đâu chứ... Ha ha, cảm giác mong đợi này thực sự rất khó tả"
Nghe hệt như mấy con nghiện gacha đang sống vật vờ ngoài kia vậy.
Tán thưởng xong xuôi, Trần Hoài Nam liền ăn thử một viên.
"Chua..."
Chua quá! Chua còn hơn ăn chanh nữa! Cảm giác đôi môi đều muốn thụt ra tận sau gáy luôn! Ôi, lưỡi của mình sắp mất cảm giác luôn rồi...
...
Từ đã?
Trần Hoài Nam thò tay vào trong miệng, móc móc một tí rồi lấy ra một sợi... Tóc?
Khoan đã, đây là tóc thật à? Sao hình thù của nó có hơi lạ lạ?
"Heeheehee" Lily dâng mặt, cười lên một cách kì dị: "Heeheehee... Heehee... Em đã bảo là có những thời điểm anh không nên tin tưởng em mà... Trả giá đi..."
Trần Hoài Nam mặt mày tối đen: "...Cho nên đây rốt cục là thứ gì?"
"Heeheehee..."
Lily không trả lời, vẫn chỉ đáp lại cậu bằng một nụ cười quái dị.
Tuy vẫn không biết cái sợi màu trắng này là gì nhưng kì thực, Trần Hoài Nam vẫn không sợ cho lắm, bởi vì nó không nằm trong trường hợp tệ hại và biến thái nhất.
Nguyên do ư? Đơn giản là do em ấy chưa đủ lớn mà thôi...
Lần trước em ấy đã cho cậu nhìn thấy tất cả rồi, tất tần tật, nên là cậu biết cái sợi màu trắng này tuyệt đối không phải thứ mà người bình thường đang nghĩ tới!
Dù vậy thì... Nó vẫn là một bí ẩn.
Hoặc là không.
"Giỡn thôi, nó là tóc của em đấy. Em đã cố tình biến nó xoăn xoăn như vậy để anh hiểu lầm... Cơ mà em lại quên mất là hôm đó anh đã nhìn thấy hết rồi. Cơ thể em căn bản không tồn tại thứ đó"
"Lily, em có thật sự đã dâng hết sự horny cho Lycoris chưa vậy?"
"Để xem... Chắc là đã bị lấy đi khoảng ba mươi phần trăm?"
Mới 30% thôi á!?
"..." Trần Hoài Nam tái mặt, chủ động hoàn trả đống chocolate trong tay mình: "Nếu viên nào cũng giống như viên này thì anh đành chịu, không ăn nổi. Anh đây không có biến thái như em đâu"
"Aha, đừng lo, anh chỉ không may bốc trúng viên duy nhất ẩn chứa trò đùa nghịch ngợm của em mà thôi... Nói cách khác, mấy viên còn lại đều bình thường, không có Easter Egg nữa đâu~"
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu có nên tin tưởng em ấy không nhỉ?
Sau khi nhặt trúng quả Easter Egg nguy hiểm như vậy... Một kẻ cuồng tín như cậu cũng bắt đầu có chút mất lòng tin nơi thiên thần nhỏ nhà mình rồi.
"Mau ngồi xuống đây, kể cho em nghe về buổi hẹn hò của hai anh chị đi" Lily cười tít mắt nói: "Em có hỏi chị Himiko nhưng chị ấy trốn lên phòng mất rồi... Giờ chỉ có thể nhờ vào anh thôi. Bữa cơm hôm nay ngon hay dở đều do anh cả đấy"
"..."
Kết quả là Trần Hoài Nam đã kể lại toàn bộ sự kiện hẹn hò đã diễn ra trong quãng thời gian Lily bận bịu thưởng thức đống thức ăn mà cậu ta vừa mang về.
"Cơm này hơi ngọt, nhưng không sao" Lily cười ha ha chọc chọc vào má Trần Hoài Nam: "Chà chà, coi ai đó đang ngượng kìa~ Chị Himiko nhà mình dễ thương lắm có đúng không anh~"
"Ờ, anh cũng không nghĩ tới cái bà chằn lửa đó có thể trở nên dễ thương đến vậy" Trần Hoài Nam không hề do dự gật đầu đồng tình: "Thú thật là... Lúc đó anh có bị cô ấy làm cho rung động một chút"
"Một chút? Là bao nhiêu ta?"
Lily dí sát vào mặt Trần Hoài Nam, như thể cô bé muốn đọc hết cả tâm tư lẫn suy nghĩ của cậu ta vậy.
Tất nhiên, vì sự tôn trọng nên cô bé đã không bao giờ làm vậy, chỉ dựa vào trực giác của bản thân để phán đoán: "Anh có thích chị Himiko đó, em nghĩ vậy"
"Dĩ nhiên, nếu đem so với tình yêu mà chị Himiko đã dành cho anh thì chút tình cảm vừa chớm nở đó còn kém một quãng xa lơ xa lắc luôn... Càng không thể so sánh với tình cảm mà em đã dành cho anh"
"Nên là..."
"Hãy tận hưởng ngày Valentine này nhé"
Dứt lời, Lily lại giở trò cưỡng hôn nhân lúc cậu ta không để ý. Lần này không phải do Lycoris chi phối hay gì cả... Mà chính là Lily. Cô ấy giờ đã đủ gan góc để làm điều đó mà không sợ bất kì điều gì nữa.
Dù vẫn ngại một chút...
"Lily, em... Ư..."
Ý thức của mình...
Đang sụp đổ... ư?
Tại... sao...
Chỉ vài giây sau khi rời môi, bằng cách nào đó mà Trần Hoài Nam đã ngất đi ngay trên chiếc ghế sofa mềm mại. Còn Lily thì khẽ mỉm cười, lẩm bẩm: "Em đã hứa với chị Himiko rồi... Mong anh sẽ thứ lỗi cho cô bạn gái nghịch ngợm như em"
"Em yêu anh, anh Nam..."
"Và em cũng giống như anh... Em nhất định sẽ khiến cho ba người chúng ta mãi mãi bên nhau..."
"Mãi mãi..."
"Bằng mọi giá..."
...
...
Tựa như bản năng đang không ngừng mách bảo điềm chẳng lành, Trần Hoài Nam chậm rãi tỉnh dậy trong tư thế hình chữ đại trên chiếc giường trong một căn phòng có phần xa lạ... Lại có hơi chút gì đó cảm giác quen thuộc.
Phòng của Himiko.
Ngay lúc này, tứ chi của cậu đều đang bị thứ gì đó trói chặt đến mức không thể nào nhút nhích được, thậm chí đến cả phần miệng cũng đã bị dán băng, cảm giác cứ như thể cậu vừa bị "ai đó" b·ắt c·óc vậy.
Chính cái cảm giác bất lực này đã khiến cậu bắt đầu nảy sinh cảm xúc sợ hãi từ sâu trong nội tâm của mình.
"Fufufu~ Tỉnh rồi nha..."
Một tiếng cười quen thuộc vang lên bên tai cậu, trong thanh âm xốp giòn dường như đang ẩn chứa sự điên cuồng. Cậu biết rõ người đó chính là Himiko, cũng đồng thời là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này...
Đã làm đến mức này rồi thì không thể nào là một trò đùa được nữa...
Cô ấy điên rồi.
"Nam~"
Himiko với một bộ đồ ngủ tơ lụa gần như trong suốt xuất hiện rồi nằm xuống, chống tay đối diện trước mặt cậu, miệng nở một nụ cười nhưng đáy mắt lại u ám giống như đang bị thứ gì đó chi phối: "Cảm ơn cậu vì đã thức tỉnh tôi nhé... Nên là hãy cố mà chịu trách nhiệm đi"
"Himiko sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại... Đúng vậy. Tôi muốn chuyển bại thành thắng bằng cách này... Có thể cậu sẽ giận tôi lắm, nhưng tôi không sợ"
"Dù gì thì cậu cũng sẽ thuộc về tôi thôi..."
"Fufufufufu~"
Himiko vươn tay lên, nhẹ nhàng tháo băng bịt miệng cho Trần Hoài Nam. Cơ mà lúc này cậu ta lại sợ quá, nhất thời đầu óc hỗn loạn đến mức không biết phải nói gì...
"Himiko, cậu nhất thiết phải làm vậy sao? Tỏ tình thì không đủ dũng khí... Nhưng chuyện này thì cậu lại dám sao?"
"Tôi yêu cậu, Nam"
"...!?"
Himiko đặt tay lên mặt Trần Hoài Nam, khoé miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười đầy khí vị hắc ám: "Đó, tôi nói được rồi đó. Khi bức tường lí trí bị hạ xuống, tôi sẽ hoàn toàn bị bản năng chi phối... Vì vậy, đối với tôi mà nói, chuyện này đã không còn khó khăn như hồi chiều nữa..."
"Bị bản năng chi phối, nghĩa là..."
Himiko... Cô ấy đã triệt để mất đi khả năng suy nghĩ và hành động một cách bình thường, trở thành một kẻ chỉ biết xuôi đầu theo d·ụ·c vọng của mình...
"Fufufufufu~"
Himiko lại cười quái dị, tay cầm vật gì đó rất khả nghi đặt lên trên miệng rồi ngậm lấy nó: "Con trai các cậu rất thích chúng tôi ngậm thứ này lên rồi thực hiện những cử chỉ khiêu gợi đúng không?"
"Không phải ai cũng vậy..."
"Nhưng cậu thì có. Cơ thể cậu đang phản ứng rất dữ dội" Himiko vừa nói, vừa bắt đầu sờ soạng lung tung: "Thật may quá, tôi cứ tưởng cậu không có hứng thú với cơ thể của con gái cơ..."
Trần Hoài Nam: "..."
Ý gì?
"Ăn mặc như vậy thì ai mà nhịn nổi?"
Đúng vậy, thân hình của Himiko vốn dĩ đã cực kì nóng bỏng rồi! Bây giờ cô ấy lại chỉ đang mặc đúng một bộ đồ ngủ bằng vải lụa trong suốt như thủy tinh, thậm chí là không hề có một miếng đồ lót nào đằng sau mảnh vải mỏng dánh đó...
Chỉ cần nhìn kĩ một chút là thấy hết tất cả... Mặc đồ mà cứ như không mặc... Cái cảm giác vừa bí ẩn vừa khiêu gợi này thì ai mà chịu cho nổi chứ!?
"Hôm nay khá là an toàn với tôi, nên có lẽ tôi sẽ bấm bụng ban cho cậu một lần đầu tiên thật trọn vẹn"
Nói rồi Himiko dứt khoát vứt vật khả nghi kia qua một bên. Miệng thì nói thế thôi, chứ thật ra cô ấy chỉ đang hành xử theo những gì mình mong muốn.
"Thật ra thì đây không phải lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc da thịt đâu... Cái hồi còn lưu lạc ở Lãnh Nguyên phía bắc, tôi đã dùng cơ thể mình để sưởi ấm cho cậu... Theo nghĩa đen đó"
"Vì vậy, cái gì nên thấy... Tôi cũng đã thấy hết rồi. Cậu sinh ra là để đo ni đóng giày cho tôi... Tôi cảm nhận được điều đó"
"À, đừng có quên hôm nay chỉ "khá là" an toàn mà thôi. Lỡ như tôi thật sự có thai... Chắc là cậu sẽ không bỏ rơi tôi đâu nhỉ? Đúng không? Có đúng không? Cậu sẽ không bỏ rơi cô gái đáng thương này đâu có đúng không?"
Trần Hoài Nam toát mồ hôi lạnh: "..."
Càng nói nhiều, cả vẻ mặt lẫn khí chất của Himiko lại càng lúc càng trở nên đáng sợ. Khi bức tường mang tên lí trí bị phá vỡ, cô ấy đã và đang thể hiện ra bộ mặt trần trụi nhất của mình... Theo mọi mặt nghĩa.
Và nó thật sự khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Yêu một con quỷ hay bị một con quỷ đem lòng yêu... Cả hai việc đó đều mang ý nghĩa tương tự như nhau, đều là đang khiêu vũ trên lưỡi dao!
Chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ... Người vũ công đó sẽ phải trả một cái giá thật đắt...
"Tôi yêu cậu"
Himiko cúi đầu, đặt môi hôn Trần Hoài Nam bằng cách thức nồng nhiệt nhất, mạnh bạo nhất, so ra còn hung hăng hơn những gì Lily đã làm gấp nhiều lần.
Sau đó, cô ấy khẽ liếm môi, hai tay dâng mặt lên, đôi mắt màu đỏ như ánh lên thứ ánh sáng của sự cuồng loạn và khát tình: "Yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu..."
"Tôi..."
"Yêu..."
"Cậu..."
"Heeheehee~"
"Giờ thì..."
"Hãy trao cho tôi..."
"Tất cả..."
"..."