Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 161. Thiếu nữ đã c·h·ế·t
Sáng hôm sau.
Trần Hoài Nam lần nữa tỉnh dậy, trong vô thức nhìn đến chỗ cô gái xinh đẹp đang say ngủ ngay bên cạnh mình. Giờ thì cậu đã không còn bị trói buộc nữa, cậu có thể hoạt động một cách bình thường được rồi, chỉ là... Lưng đau quá, trong người cũng có chút khô hạn nữa.
Nhìn thấy Himiko ngủ ngon lành như thế này, Trần Hoài Nam thật chẳng cách nào liên hệ nổi với cái bà cô cuồng loạn đến điên khùng vào đêm hôm qua. Tại sao lại có người sở hữu thể lực dồi dào đến mức quần quật cả tiếng đồng hồ vẫn còn sung sức như cô nàng này cơ chứ?
Thật ra thì chính bản thân cậu cũng có chút nghi hoặc... Bằng cách nào mà mình có thể chiều chuộng cái người này cho đến tận khi bữa tiệc kết thúc...
Từ khi nào tinh lực cậu tốt đến vậy nhỉ?
Mà thôi kệ đi. Chuyện cũng đã đành, cậu không muốn nghĩ nhiều nữa.
Ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn là đi trễ một bước so với hai người đó. Kết quả là sau chuyện đêm hôm qua, con thuyền mang tên Lily x Himiko đã b·ị đ·ánh chìm trước khi nó kịp dong buồm ra khơi rồi.
Kế hoạch của cậu đã hoàn toàn phá sản.
Cậu vẫn là đánh giá quá thấp mức độ liều lĩnh của hai "quý cô" nhà mình!
"Vẫn còn một ngày học nữa... Mình phải dậy nấu cơm..."
Trần Hoài Nam ngồi dậy, rời giường với thân hình trần như nhộng... Ừm, nguyên nhân là bởi vì quần áo của cậu đều đã bị Himiko xé tan tác hết rồi.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải lẻn về phòng mình kiếm đồ mặc vào rồi mới có thể xuống dưới nhà bắt đầu làm việc. Tất nhiên, trong thời gian rảnh rỗi, cậu có lướt qua điên thoại một chút...
"Thầy Phong lại cho nghỉ?" Trần Hoài Nam đọc xong dòng tin nhắn liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "May quá, thật may là hôm nay được nghỉ... Mình đã chẳng còn sức lực để học tiết thực chiến nữa... Coi như trong đại hoạ có cái may ha..."
Giờ thì cậu có thể thong thả giải quyết cơn đau lưng và cái cảm giác khô kiệt đang quằn quại trong người rồi...
"Chờ đã, tối hôm qua... Himiko chơi lớn. Mình có nên đặt mua một ít que thử thai không nhỉ?" Trần Hoài Nam sực nhớ ra một sự kiện cực kì quan trọng: "Ừm, vẫn là mua đi. Cẩn tắc vô ưu mà... Thật là, cái bà cô nó vẫn không biết suy nghĩ gì cả..."
Cậu còn chả dám nghĩ đến chuyện mình sẽ có con ở cái độ tuổi này, ấy vậy mà...
Haizzzza...
Chỉ mong là không xui xẻo đến vậy.
"Ồ? Coi ai đã rời giường kia kìa? Xem ra tối hôm qua anh đã đánh dấu chủ quyền lên cơ thể ai đó rồi ha? Sáng sớm bước ra mặt mày đầy hoa nở luôn mà~"
Tiếng cười đùa của Lily bất chợt vang lên bên tai Trần Hoài Nam, làm cho cậu vô thức nhìn đến chỗ nhà bếp. Ở đó cô bé vẫn đang bận bịu chuẩn bị bữa sáng thay cho cậu, hay nói đúng hơn là... Con bé đang âm thầm thể hiện sự hối lỗi của mình?
"Em giỏi lắm Lily, vậy mà lại dám đồng loã với Himiko làm chuyện tày đình như vậy" Trần Hoài Nam cười lạnh: "Anh mày lao lực nuôi mày lớn như vậy chỉ để cho mày đâm sau lưng anh như thế sao?"
Lily bĩu môi: "Anh rõ ràng là người được hưởng lợi mà cứ nói chuyện như kiểu mình là người bị hại vậy... Hừ, muốn trừng phạt em chứ gì? Không vấn đề, tối nay em sẽ đến phòng anh chịu phạt!"
Trần Hoài Nam: "..."
Quên mất, đầu óc của con bé này cũng có hố rõ to mà...
"Anh sẽ đánh em đấy" Trần Hoài Nam mài răng hăm doạ.
Thế nhưng trái với sự kì vọng của cậu ta, Lily chỉ khẽ nhún vai với điệu bộ dửng dưng: "Với em mà nói, miễn là tình yêu đủ lớn thì dù có là nỗi đau thể xác cũng có thể trở thành khoái cảm. Nên là em không ngại để cho anh thoả sức n·gược đ·ãi một phen đâu... Heeheehee..."
Lại là cái điệu cười nguy hiểm này!
Không ổn rồi, Himiko đã vậy, Lily lại càng là như vậy... Hai người này cứ càng lúc càng trở nên không đúng!
Tóm lại, cậu thật sự không nên ở lại cái nhà này nữa!
Sợ rồi! Cậu thực sự sợ rồi!
"Được rồi, em thừa nhận là em có nhúng tay vào chuyện hôm qua. Em thấy chị ấy cầu xin em khẩn khoản quá... Mà em thì lại muốn tạo cho anh một lí do để anh cố gắng sống tiếp nữa... Thế nên em đành phải bấm bụng chịu thiệt, ra tay giúp chị ấy có được một lễ Valentine trọn vẹn"
Lily vừa cặm cụi làm bếp, vừa nói tiếp: "Chị ấy đã trao thân cho anh rồi, anh cũng phải có trách nhiệm làm cho chị ấy hạnh phúc như một người đàn ông đi!"
"Ờ, anh biết mà"
"Thực tế là em đã luôn nghi ngờ về động lực đấu tranh của anh nên em mới phải đưa ra hạ sách này... Trách nhiệm đã luôn là thứ trở thành gánh nặng trên vai anh, tuy nhiên tùy vào trường hợp, nó sẽ là lực đẩy mạnh mẽ cho anh tiếp tục tiến lên"
"..."
"Giờ thì anh đừng hòng giở trò nữa. Đừng có bi quan mãi rồi lại cặm cụi đi lo chuyện hậu sự sau c·ái c·hết của mình... Những gì anh cần làm bây giờ là cố gắng mạnh lên và giành giật lấy sự sống! Em và chị Himiko sẽ đợi anh mà, đừng lo"
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu, thở dài: "Em mới là cái đứa bị ám ảnh nặng nhất đấy... Anh có bảo anh sẽ bỏ cuộc đâu? Anh đã có rất nhiều lí do để đấu tranh rồi... Nên là em đừng có tạo thêm lí do cho anh nữa"
"Phải không vậy à? Hình như ai đó đang có ý định đẩy thuyền em với chị Himiko để trốn tránh trách nhiệm thì phải?"
Trần Hoài Nam: "...?"
Vãi chưởng, sao em ấy biết được?
Cô Na đã nói cho em ấy biết sao?
Không đúng lắm, vẻ mặt của cô ấy ngày hôm đó trông cứ như một khán giả đang mong đợi được xem kịch hay vậy... Dễ gì có chuyện cô ấy tự tay phá đi vở kịch mà hằng mình mong đợi đâu?
Vậy thì tại sao? Trực giác hả? Hay là vì lí do gì đó khác nữa?
"Ha..."
Lily khẽ thở dài, tự hỏi bản thân một câu: "Sao em lại đi thích cái người vừa cứng đầu vừa đần độn như anh cơ chứ? Mà thôi kệ vậy, đằng nào cũng yêu rồi, em đã không quản lí nổi cảm xúc của mình nữa"
"Tiên đây cũng nhắc nhở luôn, tối hôm nay sẽ đến lượt em nên anh chuẩn bị tâm lí đi, em sẽ không nhường nhịn anh nữa đâu, tuyệt đối không!"
Trần Hoài Nam xoa cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi dứt khoát nói: "Không. Bỏ ngay cái ý nghĩ đó, hoặc là anh sẽ dọn ra khỏi nhà. Anh không đủ thể lực, và da mặt anh cũng không đủ dày để chiều ý cả hai người bọn em đâu. Anh đã nói trước đó rồi, cơ thể em vẫn chưa đáp ứng đủ điều kiện!"
"Câu hỏi: Chênh lệch về thể hình giữa em và cô Na vào khoảng bao nhiêu?"
"Gần như tương đương"
"Ừm, vậy nên thầy Phong chiều chuộng cô Na được thì anh cũng sẽ làm được" Lily cười nói: "Hay là do hôm qua chị Himiko nhiệt tình quá nên anh hết pin rồi?"
"Đó cũng là một lí do, nhưng lí do lớn nhất vẫn là tâm lí của anh. Anh không phải thầy Phong, thế giới quan giữa anh và thầy ấy là khác nhau. Với thầy ấy thì con gái mười ba mười bốn tuổi gả chồng sinh con là bình thường... Nhưng với anh thì không như vậy. Mười tám mới là chân lí"
"Em hơn chín trăm"
"Anh đang bảo là tuổi ngoại hình!"
"Hứ, có khác gì đâu?" Lily bĩu môi, một bộ giận dỗi quay đi chỗ khác: "Để coi anh sẽ giữ được bộ mặt quân tử đó trong bao lâu. Nhất định... Em sẽ vấy bẩn cái thế giới quan bảo thủ đó của anh!"
Trần Hoài Nam: "..."
Ngon thì nhào vô! Anh sẽ cho em biết món v·ũ k·hí bí mật mà anh chưa kịp dùng! Hôm đó anh cố tình tìm đến chỗ cô Na không phải để chơi đâu em!
Cùng lắm thì đánh bài chuồn... Chứ tuyệt đối không có chuyện anh sẽ chiều theo cái mong muốn ích kỷ này của em đâu!
"Hai cái người này... Sao mới sáng sớm đã cãi nhau vậy?"
Lúc này, Himiko từ trên lầu bước xuống trong bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh, gần như có thể được xem là đang loã thể. Cô ấy ngáp một cái, miệng nở một nụ cười pha lẫn đôi chút mơ màng đáng yêu: "Tối hôm qua anh tuyệt thật đó... Đúng là người đàn ông đo ni đóng giày dành cho em mà"
Cử chỉ thì đáng yêu đấy... Nhưng lời nói và trang phục thì lại hỏng be bét!
Lily thấy Himiko ăn mặc như vậy liền không khỏi nóng hết cả mặt, còn Trần Hoài Nam thì vội vàng che mắt cô bé lại, đồng thời lớn tiếng quát lên: "Chú ý ăn mặc cho đàng hoàng vào!"
"Ôi dào... Lily thì đã tắm với em vô số lần... Còn anh hả? Trên cơ thể em làm gì còn chỗ nào bí mật trong mắt anh đâu?" Himiko khẽ liếm môi, quyến rũ đá lông mi một cái: "Hay là... Cả hai người đều muốn em khỏi mặc đồ luôn nhỉ? Em không ngại đâu"
"Chị Himiko thực sự trở thành phụ nữ rồi"
Trong vòng tay Trần Hoài Nam, Lily khẽ thốt lên câu nói đó với giọng điệu tràn ngập sự hâm mộ.
Mặc dù Himiko chỉ mới đặt một bước chân vào thế giới của người lớn thôi nhưng hiện tại có thể thấy thái độ của cô ấy đã thay đổi một cách vô cùng rõ rệt... Dễ thấy nhất là cô ấy đã không còn cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ khi nhắc đến chuyện "vợ chồng ân ái" nữa...
Và ngay cả cách xưng hô cũng đổi luôn, chủ yếu là để gia tăng sự thân mật...
Sau ngày hôm qua, bộ mặt thiếu nữ mới biết yêu của cô ấy đã tan tành xí quách... Hoặc là đã tiến hoá theo khuynh hướng nguy hiểm hơn chăng? Có lẽ thời gian sẽ cho họ câu trả lời...
Trần Hoài Nam vuốt vuốt trán. Không chỉ lưng đau, thận đau mà đầu cũng đau.
Lời nói, hành động và biểu cảm của Himiko vào đêm hôm qua vẫn còn đang lẩn quẩn trong tâm trí cậu.
Rõ ràng là lúc chiều hôm đó, đến cả lời yêu mà cô ấy còn không có dũng khí để nói ra... Ấy vậy mà khi đánh mất đi lí trí, cậu đã không thể đếm nổi cô ấy đã nói yêu cậu bao nhiêu lần trong suốt một tiếng đồng hồ điên cuồng đại chiến đó...
Bây giờ nhìn mặt Himiko rồi nhớ lại, cậu thật sự không khỏi rùng mình.
"Lily, để anh ấy làm bếp đi... Mau qua đây đi tắm với chị" Himiko duyên dáng cười thêm một tiếng: "Đúng như những gì đã giao dịch trước đó, bí~ mật~ nha~"
"Vâng!"
Lily cười tít mắt chạy thẳng đến chỗ Himiko, để lại Trần Hoài Nam đứng trơ ra đó với vầng trán đầy mồ hôi hột và một nỗi bất an sâu sắc trong tâm khảm.
Đừng bảo là tối nay Lily cũng muốn chơi trò tương tự đi?
Không được, khô quá. Và cậu cũng không muốn mang tiếng lolicon nữa!
Biết là Lily hoàn toàn hợp pháp, cả tâm lí cũng đạt chuẩn luôn rồi... Cơ mà vẫn là không được! Kể cả khi con bé có lớn hơn một chút so với bạn cùng lớp của cậu là Hoshino, kể cả khi con bé có ngang ngửa với cô Na... Cậu thật sự vẫn không bớt đi cảm giác tội lỗi một chút nào!
Hơn nữa...
Có trời mới biết Himiko sẽ làm gì sau đó...
Liệu cái người đó có chịu đựng được cảm giác NTR hay không?
Hơn nữa... Liệu mình có đối diện được cái cảm giác tội lỗi chất chồng này hay không?
"Sinh mạng nguy ngập quá, có khi món v·ũ k·hí bí mật kia cũng không cứu được mình"