Thần Sư
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 163. Ngày hoàng đạo
"Bé biết rồi, khỏi mất công giới thiệu. Ngày nào bé cũng ngồi trên nóc nhà xem mấy người học hành mà~" Hoa cười nyahaha~ nói: "Mà, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt một cách chính thức nhỉ? Mong được giúp đỡ..."
"Dễ thương" Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Còn tôi là..." (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"À, ngoài ra thì em cũng còn một dự án nữa muốn làm. Chẳng là trên kênh của con bé có nhiều thành phần kinh tởm quá... Nên là em muốn đáp trả một chút"
"Không phải, chỉ có một trong hai người là bạn gái con thôi. Người còn lại chắc là... Em gái con. Mà dạo này nó lấn lướt quá nên cũng chẳng biết đâu mà lần nữa..."
"Haizzzza, cột sống của chúng ta bất ổn quá bạn hiền ơi..."
"Mại dô" Chủ tiệm ngay lập tức gói hàng lại như thể vừa vớ bở, sau đó lại hỏi: "Vậy thì người còn lại thì sao? Cô gái đó có gu thẩm mỹ như thế nào?"
Trần Hoài Nam: "...!?"
Chương 163. Ngày hoàng đạo
Chủ tiệm: "...?"
"Chào mừng quý khách"
Trần Hoài Nam nhún vai: "Tóm lại là mau đi nhậu thôi, tiền ai nấy lo đi. Dù gì thì dạo này tôi cũng không túng thiếu lắm... Lily vừa mới trả lương cho tôi không ít, chắc là đủ để chơi bời thoả thích một hôm"
Dạ Trầm Uyên vỗ tay một cái, cười nói: "Thôi nào, trông khúm núm quá đi. Cách tốt nhất để làm quen ai đó chẳng phải là đi nhậu hay sao? Vừa hay trong người cậu cũng đang có chút sầu, giờ mà nhậu thì còn gì hợp lí hơn nữa đúng không?"
Rón rén...
"Tất cả những lựa chọn đó đều nằm ở em, không một ai có quyền cả thiệp cả. Tuy nhiên, với cương vị là một người đã có kinh nghiệm, tôi có thể cho em một lời khuyên đơn giản..."
"A, quên mất không giới thiệu. Cô ấy tên là Hoa, cũng là nàng mèo mà tôi đã nhắc với các cậu đấy. Thế nào? Dễ thương không?"
Là sao!?
Chuồn!
Trần Hoài Nam dứt khoát dập máy rồi chạy thẳng về nhà với một nỗi bất an dâng trào đến tột cùng... Cậu biết rằng một khi lô hàng đó về đến nhà, nó sẽ không rơi vào tay cậu mà sẽ là hai cái bà cô đó...
"Cũng phải, đang muốn mượn hơi men để đỡ đau đầu hơn một chút..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hôm nay tuyệt đối không được về nhà! Dù có ăn nhờ ở đậu ở đâu cũng được, tuyệt đối không được về!"
Nàng Miêu Nữ: "Nya?"
Có lẽ em ấy sẽ thích, cơ mà... Thứ này cùi bắp quá đi, hoàn toàn không được thêm công năng chăm sóc đôi tay một cách tử tế như những loại còn lại.
Vài tiếng đồng hồ sau đó, Trần Hoài Nam ra về với vẻ mặt ngà ngà say. Tuy mang tiếng là đi nhậu nhưng thật ra thì họ chỉ nói chuyện trên trời dưới đất là nhiều, không những thế bản thân cậu ta cũng sở hữu tửu lượng khá tốt nên không có bị cặp đôi kia chuốc cho say mèm.
Trần Hoài Nam: "..."
"Thôi, đắp chiếu luôn cho lành. Mình sẽ hối hận cực độ nếu lỡ chạm vào em ấy" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hoài Nam vừa đi bộ vừa nghiền ngẫm lại những lời mà thầy Phong đã nói rồi nặng nề thở dài.
Dạ Trầm Uyên nửa cười nửa khóc, Trần Hoài Nam thì khóc không ra nước mắt... Trong khi cô nàng mèo thì lại ngượng chín mặt giương nanh múa vuốt, một bộ muốn cào nát mặt người thương: "Anh im đi, sao lại bêu xấu em giữa đường vậy chứ?"
"Bằng cách nào cơ?" Anh hàng xóm hỏi.
...
"Ô? Nam à? Hiếm khi thấy cậu đi một mình đấy, bộ hôm qua đã cãi nhau à?"
Và cậu đã đúng.
Về đến nhà, Trần Hoài Nam nhìn thấy Lily và Himiko đang ngồi ngay ngắn trên sofa, trên tay cầm quyển tạp chí k·hiêu d·âm vừa được lấy ra từ trong kiện hàng...
"Hừm..."
Vừa hay, chúng đều đâm thẳng vào điểm yếu của Trần Hoài Nam.
"Vậy cho con đôi này đi"
Mất một lúc để gọi điện, rốt cục thì đầu dây bên kia cũng chịu bắt máy. Thanh âm của anh hàng xóm xưa cũ vang lên làm cậu nhất thời cảm thấy có chút âm ấm trong lòng: "Gì vậy nhóc? Không mấy khi mày gọi cho anh nha... Sao rồi, dạo này mày với hai đứa nó sống ổn chứ?"
Dạ Trầm Uyên tiến đến vỗ vai Trần Hoài Nam, đến lúc này thì sự hiện diện của cậu ta mới trở nên rõ ràng: "Sao vậy? Vừa nãy cậu mới lộ ra bộ mặt ẩn chứa nhiều tâm sự lắm đấy... Bộ giữa cậu và Himiko đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Nói là không ít thế thôi chứ cũng đủ để tậu nguyên con chiến mã hạng sang đấy! Cơ mà cậu đã lỡ tay chuyển về nhà hơn một nửa số tiền đó rồi... Dù vậy, cậu vẫn sẽ đủ tiền để thoải mái ăn chơi một phen...
"A..."
Dọc đường về, Trần Hoài Nam lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Bất quá dù sao thì đây cũng là tiệm v·ũ k·hí, nên là chút mùi kim loại đó vẫn có thể chấp nhận được.
"Định hướng thì dễ thật, nhưng vấn đề là phải làm như thế nào đây... Chẳng lẽ cứ thế mà nuông chiều theo những mong muốn ích kỷ của họ?"
"...Tôi hiểu được cái cảm giác bất lực của cậu ngày hôm đó rồi, Trầm Uyên"
"Uuu... Wuohhhh..."
Thôi bỏ mẹ rồi!
"Mại dô"
Hàng... Hàng nóng?
Nghe có vẻ rất phức tạp... Khụ.
"Đúng rồi, có chuyện anh muốn nói với mày đây" Anh hàng xóm cười ha hả nói: "Vừa nãy anh có gửi đến nhà mày một lô hàng nóng hôi hổi mà anh vừa sưu tập được. Không biết đã đến chưa nhỉ? Anh tin là mày sẽ thích nó đó..."
Không mất quá năm giây để Dạ Trầm Uyên nhận ra ẩn ý bên trong câu trả lời "vu vơ" của Trần Hoài Nam. Cậu ta chỉ biết thở dài, quàng tay qua cổ đối phương rồi nở một nụ cười thương hại, cho chính cậu ta và cả người bạn của mình: "Hiểu rồi... Cả cậu cũng vậy ha..."
Trần Hoài Nam vừa bước vào trong tiệm liền đã nghe thấy tiếng chào mừng của một ông chú đã ngoài bốn mươi với làn da đen kịch do tiếp xúc với lửa quá nhiều. Không gian trong tiệm nhìn chung khá là ngăn nắp và bài bản, có lẽ điểm trừ duy nhất chỉ là mùi kim loại trong không khí khá nồng mà thôi.
Phải khó khăn lắm hai người họ mới qua được cơn khát tình mà, tại sao cái thằng cha đó lại báo đời đến vậy chứ! Làm vậy thì khác gì ổng đang gián tiếp bẻ gãy cái cột sống vốn đã bất ổn của cậu đâu!?
Dạ Trầm Uyên: "..."
"Nói thế có bị ngược quá không?"
"Không, không phải vậy. Mình là đầy tớ chứ không phải nô lệ... Nếu thực sự làm vậy thì mình sẽ không còn hạnh phúc, từ đó đi lệch khỏi định hướng ban đầu..."
Tạm dẹp đi những bộn bề trong đầu, Trần Hoài Nam quyết định đi dạo thêm một lúc nữa rồi mới về nhà. Dù gì thì nguyên do cốt yếu khiến cậu muốn ra ngoài một mình là vì để tránh mặt hai con quỷ khát tình kia... Ít nhất là cho đến khi họ qua cơn, cậu mới dám có ý định quay trở lại.
Bốp~
"Con m* anh, cút"
"Hừm... Vẫn còn vài việc phải làm trước khi ra về nữa... Nói đến quà đáp lễ thì mình nên mua cái gì bây giờ nhỉ...?"
"Em hãy nghĩ xem phải làm sao để khiến họ cảm thấy hạnh phúc, phải làm sao để chính em cảm thấy hạnh phúc... Chỉ cần đơn giản như vậy là được rồi. Đừng suy nghĩ nhiều quá, nghĩ càng nhiều sẽ càng dễ dàng đưa ra phán đoán và lựa chọn sai lầm. Miễn là em làm được những điều tôi vừa nói thì cho dù có c·hết thật, em cũng sẽ không còn nặng lòng. Hiểu chưa?"
"Phải làm họ cảm thấy hạnh phúc... Sao?"
"Hôm trước em với Lily có làm video QnA. Em tính nhờ anh tạo model 3D để video sinh động thêm chút... Về lĩnh vực biên tập video với dựng animation thì anh là đại tài mà đúng không?"
"Nếu mục đích của cậu là muốn chăm sóc cho đôi tay của họ thì cậu nên chọn đôi này đi. Mấy người luyện kiếm thường sẽ bị chai tay, mà loại này thì rất êm, lại còn có khả năng tự điều tiết nhiệt độ nên nó có thể khắc phục hoàn toàn chuyện đó. Vấn đề duy nhất là nó có hơi mắc, và bề ngoài cũng chả có gì nổi bật cả..."
Phải chăng chúng là...
"Ổn"
Thấy Trần Hoài Nam phân vân mãi vẫn không chọn được, ông chủ tiệm liền hỏi: "Bạn gái cậu là người luyện môn gì? Kiếm, cung hay thương?"
Ngoại trừ Himiko.
"Thật ra thì anh biết trước rồi, hỏi vậy cho có lệ thôi em ạ. Con bé Lily lên stream cười tươi thế cơ mà, làm gì có chuyện lũ tụi mày không ổn được?" Anh hàng xóm cười ha ha nói thêm vài câu rồi đột nhiên xoáy thẳng vào chuyện chính: "Vậy, mày kiếm anh có chuyện gì muốn nhờ?"
"Ờ, miễn là có lương thì anh sẽ làm. Với lượng fan và donate khủng như thế kia thì chắc anh cũng không cần đàm phán với bọn mày về tiền lương làm gì. Nào vào việc thì gửi video qua, anh làm cho"
Đợi đến Valentine Trắng để đáp lễ thì chắc mả cậu cũng xanh cỏ rồi, thôi thì cứ đợi đến đó rồi tính tiếp. Trước mắt, cậu nghĩ mình vẫn nên kiếm cái gì đó để đáp lễ đã... Dù gì họ cũng là con gái mà, tặng quà cáp có bao giờ là thừa đâu.
"Thôi thì chú cứ gói lại cho con một đôi tương tự luôn đi. Size nhỏ hơn một chút. Lỡ con bé ấy chê thì con sẽ mang ra đổi lại một cách nguyên vẹn"
"..."
...
Trong đầu vừa nảy ra sáng kiến xong, Trần Hoài Nam đã ngay lập tức lên đường tìm đến tiệm v·ũ k·hí nằm bên cạnh khu trung tâm thương mại. Tất nhiên, cả Lily và Himiko đều chả cần v·ũ k·hí đâu... Cái cậu muốn tặng cho họ là thứ khác cơ.
"Ờ, và tiền lương cũng tăng lên em nhé. Có tiền thì mua tiên cũng được, em bơm càng nhiều cho anh thì video ra lò sẽ càng chất lượng thôi... Ha ha ha~"
"Ô, nghĩ ra rồi"
Sau bữa ăn no nê ở nhà Vũ Trường Phong cùng một vài lời khuyên nhỏ, Trần Hoài Nam đã có thể ra về với một tâm trạng đã thoải mái hơn đôi phần.
"Cậu bắt cá hai tay hả?" Chủ tiệm cười quái dị hỏi.
Không lâu sau đó, chủ tiệm quay trở ra với một đống găng tay, có loại bằng vải, có loại thì bằng da, nhìn chung là cực kì đa dạng về mẫu mã, màu sắc và chất liệu.
"Nhưng ít nhất là hiện tại... Mình vẫn chưa làm gì đáng để gọi là sai lầm chí mạng. Himiko có vẻ rất hạnh phúc khi mình sẵn sàng chấp nhận cô ấy, còn Lily thì..."
"Nghĩ ra rồi sao? Dạ Trầm Uyên đây"
Di nhiên, cậu hiểu rõ điều đó. Cậu biết đó mới chính là cốt lõi, là thứ mà cậu cần phải cố gắng hướng tới... Và thầy Phong chẳng qua chỉ đang cố gợi nhắc lại điều đó khi cậu có dấu hiệu lạc lối mà thôi.
Himiko tính tình khá đơn giản, cậu nghĩ là mình sẽ chọn được... Cơ mà Lily thì sao? Chẳng lẽ cứ mua bao tay hình con thỏ về tặng cho em ấy?
"Mong được giúp đỡ..."
"Ờ, vậy đấy. Lúc đầu cô ấy còn ra dáng thiếu nữ lắm... Ngượng đến mức không dám nói lời yêu cơ mà..." Trần Hoài Nam ngẩng đầu nhìn trời, tựa như đang nuốt nước mắt vào bên trong: "Cơ mà khi về đến nhà thì đấy... Cô ấy thoát khỏi xiềng xích mang tên "lí trí" lao vào hung hăng tẩm quất tôi cả đêm..."
Giữa chừng thì một thanh âm quen thuộc đã vang lên bên tai Trần Hoài Nam. Cậu ta xoay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy một nàng Miêu Nữ đang xách một giỏ đồ, điều đó làm cậu nhất thời rất chấm hỏi.
Lắng nghe thanh âm trầm trồ của hai người họ, Trần Hoài Nam chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi... Trước khi bản thân bị phát hiện và bị làm thịt không thương tiếc.
"Chú có bán găng tay dành cho mấy người hay luyện võ không? Không phải dạng găng tay để gia tăng khả năng đánh nhau, mà là dạng găng tay thuộc về trường phái nâng niu và chăm sóc đôi tay hơn ấy" (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Bám váy fuba nó sướng thế đấy, hãy ghen tị đi mấy con hàng nghèo kiết xác này!
"Không biết nữa chú ạ... Tính tình con nhóc đó thay đổi rất nhanh, nhìn thì dễ nhưng thực ra lại vô cùng khó nắm bắt nên con cũng chẳng biết đâu mà lần..."
"Ha... Rắc rối thật"
"Hiểu. Cậu muốn mua tặng cho bạn gái hả? Bình thường thì mấy tên đực rựa thích luyện võ sẽ chẳng bao giờ đặt mua loại đồ chơi này đâu" Chủ tiệm cười sang sảng: "Đợi một chút, tôi sẽ lấy ra vài mẫu"
Lựa ngày nào tử tế không lựa, sao lại đi lựa đúng cái ngày hoàng đạo như thế này!?
Thôi thì vẫn nên ưu tiên yêu cầu của khách hàng đi.
"Dĩ nhiên là lên MV rồi. Không phải rap diss gì cả, chỉ đơn giản là một bài hát mang tính châm biếm thôi" Trần Hoài Nam nói: "Khi nào trở về em sẽ nhắc con bé ấy bắt tay vào soạn nhạc. Đến lúc đó lại nhờ anh những chuyện tương tự như lần này... Mỗi cái sẽ yêu cầu nhiều sự công phu hơn thôi"
...
Đâu phải tự nhiên mà thằng cha này có thể ở lì trong nhà cả năm mà không s·ợ c·hết đói đâu? Có nguyên do cả đấy! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhờ chú vậy..."
"Kiếm" Trần Hoài Nam trả lời: "Người khác thì lại luyện cung... Nên là con đang định mua hai đôi găng tay"
"Đừng làm gì hổ thẹn với lòng, cũng đừng làm gì khiến mình cảm thấy hối hận"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.