Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 164. Giấc mộng

Chương 164. Giấc mộng


Kết cục, Trần Hoài Nam vẫn là b·ị b·ắt lại trước khi kịp chạy đi.

Không nói đến Himiko, khả năng cảm tri tuyệt đỉnh của Lily hoàn toàn out trình khả năng lẩn trốn của cậu ta. Thực tế thì ngay từ cái thời điểm Trần Hoài Nam đặt chân vào khuôn viên nhà mình thì cậu đã chính thức chui đầu vào rọ mất rồi.

"Mắc mớ gì lại chạy? Tụi này cũng đâu có ăn tươi nuốt sống anh đâu?" Himiko một tay câu cổ Trần Hoài Nam, một tay khác lại cầm cuốn tạp chí 18+: "Cái này bọn con trai các anh thường gọi là "tư liệu học tập" đúng không? Vậy nên cứ coi như bọn em cũng đang học tập đi..."

Trần Hoài Nam: "..."

Học cái này thì bổ béo gì? Bài vở đâu sao không chịu học?

Gặp mấy môn lí thuyết cậu cũng chịu khó học hỏi như vầy thì có phải đã sớm trở thành một học sinh giỏi rồi không?

"Ha... Muốn làm gì thì làm đi, cầm lấy"

Dứt lời, Trần Hoài Nam liền mang túi đồ vừa mang về ném cho hai nữ. Nhìn thấy hai đôi găng tay đen kịt bên trong, cả hai người họ đều không khỏi trưng ra bộ mặt nghi hoặc mà nhìn cậu ta.

"Coi như là quà đáp lễ đi. Tay của Himiko chai sạn dữ quá, lúc luyện kiếm nên mang cái này để khắc phục dần. Còn Lily... Em cũng nên mang vào lúc tập luyện đi kẻo da thịt trở nên thô ráp như chị của em"

Lily: "Ồ... Cảm ơn anh. Em nghĩ là em thích món quà này... Mặc dù nó trông không được đặc sắc cho lắm"

Biết ngay mà.

"Em cứ tưởng anh sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này chứ? Dù gì thì tay em có ra sao cũng đâu có ảnh hưởng gì đến anh đâu... Hì hì, dù vậy thì vẫn cảm ơn anh, em thích nó lắm" Himiko cười nói.

Trần Hoài Nam: "Không để ý sao được... Dù gì thì cậu cũng là một đứa con gái mà. Nếu có thể đẹp hơn thì cứ cố gắng trở nên đẹp hơn thôi... Nâng niu đôi tay của mình một chút cũng đâu phải chuyện gì quá mức phiền phức đâu"

"Anh vẫn chịu chưa đổi xưng hô hả? Nghe xa lạ thật đó..."

"...Riêng cái này thì tôi chịu"

Tán dóc xong xuôi, Trần Hoài Nam ngáp một cái rồi chuẩn bị về phòng: "Vừa nãy có uống chút men rượu đâm ra giờ mệt quá, hai người tốt nhất là đừng có kiếm chuyện làm phiền tôi. Tôi vẫn chưa quên những gì hai người đã làm hôm qua đâu đấy"

"Vâng~"

Mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều bất an những Trần Hoài Nam biết rõ mình đã không thể nào chạy thoát được nữa. Cậu lại ngáp thêm một cái thật dài rồi ném hết suy nghĩ sang một bên, quyết định đi thẳng về phòng ngủ bù một giấc cho đã.

Hi vọng là đến lúc tỉnh dậy, cậu sẽ không nhìn thấy ai đó đang làm xằng làm bậy với mình nữa. Tổn thọ lắm.

Mặc dù vừa được cô Na tẩm bổ rồi... Nhưng cậu vẫn không nghĩ là mình đã bình phục hoàn toàn đâu. Theo lộ trình bình thường thì cậu phải cần đến 2-3 ngày để phục hồi quân số... Như thế mới có thể đủ sức cho trận đại chiến tiếp theo...

Phi! Phi phi phi! Cái gì mà đại chiến? Mau tỉnh táo lại nào, tuyệt đối không được để mấy bà cô đó thôi miên!

Đầu óc có hơi men rồi toàn nghĩ ba cái tào lao gì đâu không... Thôi thì cứ vứt não sang một bên rồi đi ngủ cho khoẻ!

Ngủ!

Trần Hoài Nam ụp mặt xuống chiếc giường thân thuộc của mình, thiu thiu nằm ngủ ra đó y hệt như một con mèo mệt mỏi.

Zzzzzz...

...

...

Chẳng biết bao lâu sau đó, Trần Hoài Nam chậm rãi mở mắt. Tuy nhiên, trước mắt cậu lại không phải khung cảnh quen thuộc trong phòng mình, mà là một địa điểm nào đó vô cùng xa lạ, hoàn toàn chẳng có lấy một chút ấn tượng nào.

"???"

Cậu thử cử động một chút, và đúng là cậu có thể di chuyển tự do tại nơi này.

Rõ ràng là vừa rồi vẫn còn ngủ ngon lành trong nhà, sao khi không lại bị dịch chuyển đến cái nơi lạ hoắc này vậy? Cậu thực sự không tài nào hiểu được cái diễn biến này.

Thử đi dạo xung quanh một chút, ấn tượng đầu tiên của Trần Hoài Nam về cái không gian xa lạ này cơ bản là cực kì đẹp. Một ngọn đồi nhỏ đầy nắng và gió, trên đỉnh đồi thì hoa cỏ tràn ngập, hương thơm nhẹ nhàng cứ mãi thoang thoảng trước sống mũi, lại còn có chim bay bướm lượn khắp nơi... Khung cảnh này đơn giản là đẹp tựa như trong tranh vậy.

"Hửm? Kia là..."

Giữa lúc cậu vừa lên đồi vừa tận hưởng vẻ đẹp thì đột nhiên, cậu lại nhìn thấy một ngôi mộ kì lạ nằm đơn độc giữa rừng hoa đầy nắng và gió.

Có vẻ như người lập ra ngôi mộ này đã cố tình khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên đẹp đẽ đến như vậy... Cốt là để trân trọng vị cố nhân đã khuất đang yên nghỉ tại nơi này.

"Là ai mà sướng dữ vậy ta..."

Trần Hoài Nam tiếp tục lân la tiến tới nhiều chuyện, để rồi nhận ra một sự thật kinh hoàng rằng vị chủ nhân đang yên nghỉ dưới lớp đất màu mỡ xinh đẹp kia... Chính là cậu chứ không phải ai khác.

Chiếc bia đá được khắc tên cậu một cách vô cùng nắn nót, giống như ẩn chứa linh hồn bên trong mỗi con chữ. Không những vậy, ngay bên cạnh bia đá là một tà áo đẫm máu đang bay phấp phới, làm Trần Hoài Nam có cảm tưởng như thể những cơn gió xung quanh đang mang theo tiếng khóc mỗi khi chạm vào tà áo này...

Một cảm giác t·ang t·hương đến xé lòng chậm rãi dâng lên trong lòng, làm cậu không nhịn được mà rơi lệ trong vô thức. Cậu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này nữa... Phải chăng là cậu đang cảm thấy đau xót cho c·ái c·hết của chính mình?

Không, cậu sẽ không bao giờ như vậy.

Hẳn là một lí do gì đó khác... Khiến cậu cảm thấy hối tiếc cho c·ái c·hết của mình.

Không lâu sau đó, một bóng người đã xuất hiện phá tan khung cảnh vắng vẻ và tĩnh lặng tại nơi này.

Đó là một cô gái sở hữu mái tóc trắng muốt, người mặc váy dài màu trắng thướt tha theo cơn gió, dáng người uyển chuyển linh động, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không cách nào miêu tả được... Thế nhưng lại đang mang nặng một nỗi buồn đến mức không thể che giấu.

Dù ngoại hình có trưởng thành hơn một chút nhưng Trần Hoài Nam vẫn nhận ra người đó là ai!

"Lily... Là em đấy ư?"

Càng đến gần, Trần Hoài Nam lại càng cảm nhận rõ ràng hương vị quen thuộc từ phía cô gái trẻ. Chỉ là... Lily không đến đây một cách đơn độc, cô ấy đang bế một người khác đến đây... Một bà lão râu tóc bạc phơ đã q·ua đ·ời với một biểu cảm so ra cũng chẳng khá hơn chính Lily là bao.

Đau buồn, ân hận và nuối tiếc. Đó là ba sắc thái biểu cảm cơ bản nhất hiện hữu bên trên gương mặt của cả Lily và bà lão đó.

"Chị Himiko... Cuối cùng, chị cũng bỏ em mà đi rồi..."

Tựa như không nhìn thấy Trần Hoài Nam đang đứng ngây người ở đó, Lily tiến thẳng lên trên ngọn đồi, ngồi đối diện trước mộ cậu ta rồi ôm lấy t·hi t·hể của bà lão mà bật khóc thành tiếng.

Trần Hoài Nam nghe xong, nhãn thần tức khắc co rụt lại, nhìn về phía t·hi t·hể bà lão với vẻ mặt cứng ngắc: "Himiko...?"

"Tại sao chị vẫn không chấp nhận c·ái c·hết của anh ấy? Rõ ràng chính miệng anh ấy đã nói rằng không cần chị phải báo thù... Rõ ràng anh ấy đã hi vọng chị có thể sống hạnh phúc suốt phần đời còn lại... Vì cái gì chị lại cố chấp đến vậy?"

"Lycoris cũng vậy... Cả chị cũng vậy... Tại sao mọi người lại ích kỷ đến như vậy? Mọi người đều bỏ em mà đi rồi... Từ bây giờ em phải sống vì cái gì bây giờ?"

"Lily!"

Trần Hoài Nam cố gắng chạm vào Lily nhưng cậu lại giống như một hồn ma vậy, không thể nào chạm tay vào một thực thể như cô gái trẻ, càng không thể khiến cho cô ấy lắng nghe thanh âm của mình.

Sau cùng, cậu chỉ có thể đứng trơ ra đó, tận mắt chứng kiến Lily vừa than khóc vừa tự tay chôn cất người thân duy nhất còn lại của mình.

"..."

"Mọi người đều là những kẻ thất hứa"

"Chú ấy mồm thì bảo sẽ cố gắng bảo vệ mình hết mức có thể rồi đột nhiên lủi đi mất, đến nay vẫn không thấy tung tích"

"Lycoris thì ích kỷ, không chịu chấp nhận c·ái c·hết của anh... Tự mình tách khỏi chủ thể rồi tan biến, nhất quyết không muốn sống trong một thế giới thiếu vắng anh"

"Chị Himiko còn điên cuồng hơn. Chỉ vì muốn báo thù rửa hận cho anh mà ngày đêm học cách chơi với lửa... Để rồi cho đến khi mục đích sắp sửa hoàn thành, chị ấy lại bị chính nguồn sức mạnh đó nuốt chửng trong gang tấc... Rồi kết cục là như thế này đây, tuổi thọ mất hết, linh hồn cũng vỡ vụn, trở thành một cái vỏ rỗng cuồng sát... Để em phải đến và tự tay kết liễu..."

"Em đã cố gắng lắm rồi... Cố gắng vượt qua c·ái c·hết của anh... Cố gắng tìm kiếm một "anh" khác trong vô vọng... Nhưng thế giới này chỉ có anh là duy nhất... Không một ai có thể thay thế được..."

"Tại sao vậy... hở anh?"

"Tại sao anh lại chấp nhận c·ái c·hết một cách dễ dàng như vậy?!"

"Tất cả... Là tại anh hết"

"..."

"!!!"

Trần Hoài Nam choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ chân thực đến khủng kh·iếp, vừa hay đập thẳng vào sọ não của Lily lúc này đang ngồi yên vị trên lồng ngực của cậu: "Ui da~ Đau c·hết em rồi!"

Bản thân Trần Hoài Nam cũng phải ôm đầu trước cơn đau đến choáng váng. Bất quá cơn đau này đã chứng minh rằng những gì đã diễn ra vừa rồi thực sự là mơ... Và cậu vừa tỉnh dậy khỏi giấc mơ kinh khủng đó để trở về thế giới thực.

"Anh đổ nhiều mồ hôi quá... Bộ anh vừa gặp ác mộng hả?"

Lily vẫn nắm chặt tay Trần Hoài Nam kể cả khi bị đập thẳng vào đầu một phát đau điếng người. Có vẻ như cô bé biết cậu đang gặp ác mộng nên mới cố tình có mặt tại đây và ngồi lên ngực cậu, đồng thời nắm chặt lấy tay cậu?

Thực sự thì cậu chẳng biết nữa... Cậu đang rối trí lắm rồi...

"Có vẻ như em đoán đúng rồi. Anh đã mơ cái gì vậy?"

"...Không có gì..."

Lily tròn xoe mắt nhìn Trần Hoài Nam, trông giống như đang chờ đợi câu trả lời từ người trước mặt mình. Cơ mà chờ mãi vẫn không thấy cậu ta chịu mở miệng, Lily cũng đành phải buông bỏ: "Anh hét tên em dữ quá đâm ra em phải vào đây xem thử... Ừm, biết mình quan trọng với anh như vậy... Em cảm thấy vui lắm"

"Em không biết nội dung trong giấc mơ của anh cụ thể là gì... Nhưng chẳng sao cả, vì đây là thế giới thực, và em đã ở đây, nguyên vẹn và hạnh phúc, nên là anh hãy cứ mặc kệ cơn ác mộng vừa rồi đi"

Vừa nói, Lily vừa nắm lấy đôi tay Trần Hoài Nam đặt lên má mình rồi nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh có cảm nhận được không? Em vẫn nguyên vẹn, khoẻ mạnh và vô cùng hạnh phúc đó~"

Trần Hoài Nam ngẩn ra trước nụ cười rực rỡ như mặt trời của Lily, trong lòng lại lần nữa dâng lên cảm giác muốn khóc. Cơ mà thật may là lần này cậu đã nhịn được.

Đúng vậy...

Thiên sứ của cậu, Lily... Chỉ có con bé này mới có thể cười một cách rực rỡ như vậy.

Cậu nhất định phải bảo vệ nụ cười của Lily bằng mọi giá!

Nghĩ đến đây, Trần Hoài Nam nựng nựng má Lily một lúc rồi ôm cô bé vào lòng: "Cảm ơn em, Lily"

"Ồ... Mặc dù vẫn không hiểu anh đang cảm ơn em vì cái gì nhưng ổn thôi..."

Chương 164. Giấc mộng