Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 166. Valentine muộn
Nhiều ngày sau.
Rốt cục thì ngày kiểm tra cũng đã tới.
Mặc dù đây chỉ là kì kiểm tra chất lượng giữa năm học, nhìn chung không quá quyết liệt nhưng các học sinh đều không ai muốn mình bị điểm kém cả. Nếu có thể cố gắng thì vẫn nên cố gắng thôi... Chủ yếu là để họ có thể yên tâm nghỉ ngơi trong mấy ngày nghỉ sắp tới.
Lớp cá biệt sau một thời gian ra sức trau dồi nhồi nhét thì giờ cũng có đủ sự tự tin để có thể đại chiến với bộ môn lí thuyết. Còn về thực chiến thì khỏi nói, họ đã dư sức out trình đa phần sinh viên năm nhất rồi nên càng không cần phải lo.
Tiếng trống bắt đầu vang lên, giờ phát đề cũng đã điểm, cả lớp lập tức ngồi lại thật ngay ngắn chờ đợi thầy Phong phát đề.
Vũ Trường Phong đứng dậy, tay ôm sấp đề tiến về phía các học sinh rồi nói: "Đề nhìn chung là không khó, mong mấy đứa cố gắng lấy điểm cao nhất có thể. Lí do hả? Bởi vì đề cuối năm là do tôi ra, nên là các em sẽ không còn cơ hội lấy điểm cao đâu"
Lớp cá biệt: "..."
"Giờ thì thể hiện cho tôi xem thử suốt thời gian qua đã có bao nhiêu thứ chui được vào bộ não phẳng lì của các em đi"
Vũ Trường Phong cười ha hả, ngón tay phe phẩy mang từng mảnh giấy thi bay đến chính xác những người cần nó: "Bài kiểm tra tổng hợp giữa năm, thời gian là một trăm tám mươi phút không kể thời gian phát đề. Bắt đầu tính giờ!"
Bốp~
Lớp cá biệt lần lượt lật đề lên, đọc sơ qua một lúc rồi bắt đầu nhăn mặt.
Đề gì mà tới tận hai trăm câu hỏi vậy?! Bị điên hả? Hay nên nói thật không hổ là bài kiểm tra tổng hợp tất cả các môn?
Chậc, không còn cách nào khác...
"Im lặng và làm thôi"
...
...
Một lúc lâu sau, khi tiếng trống hết giờ vang lên, thầy Phong liền nhanh chóng thu lấy toàn bộ đống đề rồi lặng lẽ rời đi mà không nói một lời, làm cả lớp nhất thời cảm thấy hết sức nghi hoặc.
Rồi cũng chỉ vài phút sau đó, một người khác đã xuất hiện từ ngoài cửa. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng vẫn không thiếu đi sự sắc bén trong đôi mắt đục ngầu: "Ồ, thì ra đây chính là lớp cá biệt danh tiếng lừng lẫy kia đó à? Đúng là ít học sinh thật..."
"Ông là..."
"À, quên mất không giới thiệu... Lão già này là giáo viên được cử đến đây với nhiệm vụ kiểm tra khả năng thực chiến cho mấy đứa" Ông lão khẽ vuốt râu, miệng cười khà khà: "Mau đi theo tôi, thầy Phong sẽ không ý kiến gì đâu"
"Tụi em sẽ không được kiểm tra chung với các lớp khác sao thầy?" Trần Hoài Nam lên tiếng hỏi.
"Không, mỗi lớp sẽ có một giáo viên được cử đến kiểm tra riêng, không gộp chung lại như kì kiểm tra chất lượng đầu năm đâu. Về cơ bản thì Hiệu Trưởng làm việc khá là tùy ý, bọn thầy cũng chỉ có thể tuân theo chỉ thị của cô ấy mà thôi..." Ông lão giáo sư cười ha ha: "Có thể cô ấy đang có ẩn ý gì đó chăng? Ai mà biết được?"
Lớp cá biệt: "..."
Đúng là không thể dùng thước đo bình thường để nhìn vào cái trường này.
"Vậy thầy định sẽ kiểm tra bọn em như thế nào?"
Ông lão chỉ cười cười, mãi cho đến khi cả lớp đã theo chân lão đến tận sân tập thì lão mới chịu nói: "Mỗi người một vai trò đúng không? Vậy thì ai có tự tin sẽ đánh bại được tôi thì mau bước lên đây, điểm số sẽ được tính theo biểu hiện của các em"
"Ngoài ra, những người có chức nghiệp không thuộc phương diện chiến đấu như bạn Lưu Hiên thì mau bước sang một bên, tôi sẽ có chiến lược khác để kiểm tra"
Cả lớp cá biệt nhìn nhau, trầm mặc một lúc rồi mới hỏi: "... Thầy có quen biết gì với thầy Phong không vậy? Sao mà cách làm việc giống nhau quá mức..."
"Như vầy chẳng phải là nhanh nhất hay sao? Yên tâm đi, lão già này không có tàn nhẫn như ông thần kia đâu"
Lão giáo sư lại cười khà khà rồi mang ra một chiếc gậy phép, từ đó khí chất hiền hoà cũng lập tức thay đổi, trở nên bá đạo hơn vài giây trước đó gấp nhiều lần: "Vậy từng người một lên hay là lên cùng lúc?"
"Cùng lúc cho nhanh!"
Dứt lời, các thành viên có sở trường chiến đấu lập tức mang v·ũ k·hí ra, chiến ý ngút trời ngay lập tức lan rộng ra cả khu vực sân tập rộng lớn.
Thấy đám học sinh máu lửa như vậy, lão giáo sư liền cất một tràng cười thật dài: "Giỏi! Lão già này thích mấy đứa rồi đấy!"
Lớp cá biệt chính là như vậy...
Bị cô lập, nhưng không hề ngại v·a c·hạm!
Kết quả chung cuộc:
Himiko: 10 điểm.
Hoshino: 10 điểm.
Edgar: 10 điểm.
Dạ Trầm Uyên: 10 điểm.
Iris: 10 điểm.
Vũ Trung Ngạn: 10 điểm.
Đó là toàn bộ các thành viên sở hữu điểm tuyệt đối, trong khi những người còn lại đều là 9 điểm cả. Dù vậy, họ có vẻ vẫn rất hài lòng với kết quả này, bởi vì họ hoàn toàn hiểu rõ khả năng của mình tới đâu.
Ngoại lệ có hai trường hợp đặc biệt, đó là Lưu Hiên và Trần Hoài Nam. Về phần Lưu Hiên thì cậu ta thuộc hệ trị liệu, cần phải đánh giá lại thông qua những phương pháp chuyên môn riêng biệt...
Còn Trần Hoài Nam thì... Khó nói.
Năng lực của cậu ta về cơ bản giống như đang chơi gacha vậy. Ngày đẹp trời thì kết nối được với ý chí mạnh mẽ, từ đó out trình gần như toàn bộ đối thủ... Còn ngày xấu trời thì thôi khỏi nói, có gọi cậu là phế nhân cũng không ngoa.
Tất nhiên, cậu ta vẫn sở hữu một vài khả năng khá là thú vị để hỗ trợ đồng đội, ví dụ như giúp người khác phân tích điểm yếu của kẻ địch như những gì cậu đã từng làm với Himiko... Cơ mà bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ thuyết phục được vị giáo sư già cho cậu một con điểm cao.
Mất một lúc để suy nghĩ, vị giáo sư già đã đưa ra quyết định: "Thôi thì hôm nào kiểm tra liền lấy hôm ấy làm thước đo luôn đi. Nam, hôm nay năng lực của em là gì?"
"Trọng lực, thưa thầy" Trần Hoài Nam thử cảm nhận một lát rồi trả lời: "Vậy thì... Thầy định lấy điểm ngay bây giờ luôn có đúng không thầy?"
"Đúng"
"Vâng, đã vậy thì em xin phép thất lễ"
Trọng lực x2!
Vị giáo sư già vẫn đứng yên tại khu vực tác động, thật bình thản và thong dong nói: "Ít nhất cũng phải x20 mới tác động được đến tôi. Nam, em có thể làm được mà đúng không?"
"Vâng, em làm được"
Trọng lực x20!
Ngay khoảnh khắc trọng lực phát sinh thay đổi, vị giáo sư nọ đã suýt chút nữa chúi đầu xuống đất chỉ bởi vì lực hút quá mức nặng nề. Lượng vật chất bên dưới chân lão ta không ngừng bị nén lại rồi sụp sâu xuống, để lại một cái hố lớn ngay giữa lòng sân tập.
"Ôi, cái bộ xương già của tôi..."
Vị giáo sư dùng gậy phép hoá giải sức ép của trọng lực rồi ra sức đấm lưng, lại một mặt hoảng sợ nói ra: "Lão chỉ đang nói chơi thôi mà, có nhất thiết phải làm thật không hả cái thằng nhóc này!?"
"Con... Xin lỗi?"
"Vậy, tối đa thì con có thể thi triển phép thuật này gấp lên bao nhiêu lần so với trọng lực thực tế hiện giờ?"
"Khoảng... Gần một trăm... Nhưng sẽ phải trả giá không ít"
Lão giáo sư vỗ trán một cái: "Năng lực này đúng là không nói đạo lí chút nào cả... Trên đời làm gì có phép thuật nào làm được như vậy? Lão không nói giỡn đâu, hôm nay em là vô địch luôn đấy... Chậc, đúng là một ngày đẹp trời đó ha?"
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu: "Không đâu ạ, năng lực này chỉ mang tính tạm thời thôi, cũng không thuộc về em nên em không cảm thấy tự hào gì về chuyện này đâu. Mong là thầy đừng có trêu em nữa..."
"Ha ha... Vậy thì 10 điểm nhé. Còn đứa bé đằng kia mau đi theo tôi"
"Vâng~"
Lưu Hiên lon ton chạy tới, theo chân vị giáo sư già rời đi.
Sau buổi kiểm tra thực hành, các học sinh trong trường đều được cho phép ra về. Edgar quàng tay qua cổ một vài người bạn trong lớp, miệng cười ha hả: "Ê, hôm nay làm bài tốt đấy nhỉ? Muốn đi nhậu ăn mừng không? Tôi bao"
Tất nhiên, khi được người khác bao ăn thì mấy kẻ kẹt xỉ trong lớp cá biệt làm gì có chuyện sẽ từ chối... Chỉ ngoại trừ vài người bận việc riêng nên mới không đi. Trong số đó có Trần Hoài Nam và Himiko.
Thấy Trần Hoài Nam từ chối, Edgar liền không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Tôi thấy cậu cũng khá rảnh rỗi mà? Hiếm khi có dịp ăn uống thả cửa như vậy, cậu thật sự không muốn đi sao?"
"Dù gì cũng không phải lần cuối cùng đi nhậu, tôi vẫn nghĩ mình nên đặt Lily lên làm ưu tiên hàng đầu" Trần Hoài Nam xấu hổ cười nói: "Tôi đã hứa với con bé sẽ dẫn nó đi chơi bù cái hôm Valentine rồi, nên không thể thất hứa được"
"Ồ? Vậy thì dẫn em ấy đến chỗ bọn này chơi cùng đi?"
"Chậc, không được. Bia rượu sẽ làm hỏng hình tượng hết. Để hôm khác đi"
"Đành vậy..."
Cả lớp biết hai kẻ đó chỉ muốn đi riêng với nhau nên không có ép buộc làm gì.
Ngay sau đó, Trần Hoài Nam và Himiko liền cùng nhau ra về.
Đến nhà, Himiko đột nhiên vỗ vai Trần Hoài Nam một cái, đồng thời còn nói với một tông giọng vừa ngọt ngào lại vừa nguy hiểm: "Lily đã giúp em rất nhiều nên em mới đồng ý cho em ấy độc chiếm anh một ngày... Tuy vậy, sau ngày hôm nay, anh nhất định phải bù đắp "tổn thương tinh thần" cho em đó nha... Không thì..."
"Này, mấy người có đang vòi vĩnh quá đà không vậy? Người đưa ra quyết định là cậu thì cớ gì tôi lại phải chịu trận?"
"Sao? Không được hả? Nghĩ đi nghĩ lại, người được lợi nhất vẫn là anh rồi còn gì?"
"..."
Trần Hoài Nam nặng nề trút một ngụm thở dài, sau đó ngẩng đầu vọng thiên.
Bảo sao hôm nay gacha ra viên chocolate vị đắng... Đúng là đắng cay thật mà!
"Ồ, hai người về sớm vậy?"
Trong sân vườn, Lily với bộ trang phục làm nông xuất hiện với dáng vẻ có phần lấm lem bùn đất do cô bé vẫn đang bận chăm chút cho đám cây trồng của mình.
Bất quá khi nhìn thấy hai người họ trở về, cô bé vẫn rất đắc ý khoe khoang thành quả của mình: "Hai người mau lại đây nhìn nè, trông ngon ngọt lắm có đúng không?"
Trần Hoài Nam và Himiko tiến tới xem thử mấy cây cà chua mà Lily đã trồng, nhất thời không nhịn được mà há hốc cả mồm: "Cà chua còn có thể to được như này á?!"
Đây là to gấp năm lần quả cà chua bình thường rồi đấy! Bảo sao con bé phải vất vả gia cố thân cây lại, nếu không thì nó sẽ bị chính những đứa con của mình đoạt mạng mất thôi!
"Hì hì, quả mọng lắm anh... Lấy nó làm nước sốt thì ngon phải biết"
Trần Hoài Nam ngắm nhìn bộ mặt tươi cười đắc ý trong bộ dạng lấm lem bùn đất của Lily mà không khỏi bật cười, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ: "Thôi được rồi, mau đi tắm đi rồi còn đi chơi với anh"
"Ồ... Suýt thì quên mất" Lily đứa dậy phủi phủi người rồi cười nói: "Chị Himiko không được ghen đâu đó... Đã hứa rồi nha, tuyệt đối không được phép làm phiền tụi em!"
Himiko trầm mặc một hồi lâu rồi mới gật đầu xác nhận. Có vẻ như cô ấy phải khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định này.
"Hai người các em đã hứa với nhau từ khi nào vậy?"
"Fufufu~ cơ mật của con gái đó, anh sẽ không biết được đâu!"
Trần Hoài Nam: "..."
Đã vậy thì thôi, không hỏi nữa.
Có trời mới biết hai người này còn làm bao nhiêu chuyện bí mật sau lưng cậu.
Haizzz...