Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 167. Trà bánh tôi bao
Trên phố.
Hiện tại là đầu giờ chiều, tính ra đã qua giờ cao điểm một đoạn thời gian rồi nên lượng người ra đường lẽ ra phải không quá nhiều mới đúng. Ấy vậy mà bằng một lí do nào đó, người ta vẫn đội nắng mà ra đường, trông thật sự đông vui như trẩy hội vậy.
Lí do ư? Đơn giản thôi... Bởi vì mỗi lần Lily bước ra đường thì xung cảnh xung quanh cô bé đều như vậy. Huống hồ, lần này đó còn không phải nguyên nhân duy nhất cơ...
Quan trọng nhất ở đây là nhân vật bị ghét nhất cộng đồng mạng: Mr.X cũng đang đi dạo cùng Thiên Thần!
Cảm nhận được vô số sát ý cùng ánh mắt ghen tị đang hướng thẳng về phía mình, Trần Hoài Nam thật sự quan ngại sâu sắc liệu rằng hôm nay có phải là ngày đại hạn của cậu hay không... Chứ cứ tiếp tục cái đà này, sớm muộn gì thì cậu cũng sẽ bị hội đồng đến c·h·ế·t mà thôi!
Cậu biết rõ nếu đã đi chung với Lily thì cậu phải cố gắng chịu đựng chuyện này.
Để có thể bảo vệ danh tính thật sự, cậu đã phải đội lên đầu chiếc thùng xốp mà cậu đã từng đội khi livestream... Cẩn thận hơn thế nữa, cậu còn nhờ Lily tạo thêm một lớp kết giới bảo vệ và chống nhìn trộm!
Kể cả có làm đến như thế rồi... Cậu vẫn còn thấy sợ lũ fan não tàn của Lily!
Thử liếc mắt sang một bên...
[Mr. X phải c·h·ế·t! Thiên Thần là của tất cả chúng ta!]
Trần Hoài Nam: "..."
Lại liếc sang một bên khác...
[Thiến hắn! Nộn c·h·ế·t hắn! Mr. X không được phép tồn tại!]
Ngắm nhìn từng tấm biển khẩu hiệu đang vùi dập mình một cách tàn bạo và không chút thương tiếc, Trần Hoài Nam chỉ có thể thở dài, thầm cảm thấy thật may mắn khi Lily đã luôn đi sát bên cạnh để có thể bảo vệ cậu khỏi đám đông quá khích.
"À thì... Mọi người cứ vậy kín như vậy thì không ổn, trời đang nắng gắt lắm đó, hay là mọi người trở về đi? Em muốn có một chút không gian riêng..."
"Không được, Lily! Em không được phép đi chung với tên đó!"
Lily nghiêng đầu, tỏ ra nghi hoặc hỏi ngược lại đám đông vây kín: "Tại sao ạ? Mọi người được quyền quản lí các mối quan hệ của em từ hồi nào vậy? Sao em không hề biết vậy ta?"
Mọi người: "..."
"Còn không mau tránh đường thì em sẽ giận đó"
"..."
Năm phút sau.
Đường phố trở nên trống trơn, không một bóng người qua lại.
"Em vừa làm gì vậy?" Trần Hoài Nam quay sang hỏi: "Cộng đồng của em không thể nào ngoan ngoãn như thế này được... Kể cả khi có bị em đe doạ, anh vẫn không nghĩ là bọn họ sẽ vâng lời em đâu"
"Một vài thủ đoạn ám thị tâm lí thôi anh. Anh cứ hiểu đơn giản là bọn họ đang sợ hãi em trong vô thức là được rồi" Lily cười tít mắt, nhưng lại cho cậu ta một cảm giác lạnh buốt cả sống lưng.
Cậu biết Lily đang rất nghiêm túc với buổi hẹn này... Vì vậy, cô bé tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm phiền, cho dù có phải sử dụng đến thủ đoạn nào đi chăng nữa...
Điều này càng khẳng định buổi hẹn hôm nay là cực kì quan trọng đối với Lily... Ít nhất là đủ quan trọng để cô ấy tự mình phá vỡ hình tượng chỉ vì muốn khiến cho mọi thứ trở nên thuận lợi hơn.
"Hôm đó anh với chị Himiko đã làm gì vậy? Mặc dù đã rất mong đợi nhưng kì thực, em lại không hề có bất kì kế hoạch nào cho ngày hôm nay cả. Hay là mình cứ làm theo những gì anh với chị Himiko đã làm đi?"
"...Chỉ đơn giản như vậy thôi á?"
"Ừm, coi bộ anh vẫn không hiểu tâm tư của một cô gái đang yêu rồi"
Lily khẽ mỉm cười, bước lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng trước mặt cậu ta: "Đối với em mà nói, chỉ cần có anh thì chỗ nào cũng vui hết. Vì vậy, địa điểm không phải vấn đề quan trọng... Quan trọng là phải có anh bên cạnh em... Chỉ cần như vậy là đủ rồi"
Trần Hoài Nam mỉm cười... Cơ mà do chiếc thùng xốp đang đội trên đầu nên không biết là Lily có nhìn thấy hay không.
Dù vậy thì khi nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ này của Lily, cậu gần như đã có thể hoàn toàn yên tâm được rồi.
Cái cô nhóc nhút nhát rụt rè, luôn sợ hãi trước mọi thứ ở thế giới mới nay đã không còn nữa... Giờ đây, cô gái đó đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã biết yêu và biết cách tự mình sinh tồn trong thế giới này.
Cậu biết rõ vai trò hướng dẫn của mình đã sớm kết thúc khi Lily đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Thay vào đó, hiện giờ cậu lại đang bị con bé này ép phải nhận lấy một vai trò khác...
"Hôm đó anh với chị Himiko đã đi mua sắm một phen đúng không? Hì hì, bộ váy đó dễ thương thật nha... Em cũng muốn có một bộ... Tất nhiên là cả những bộ đồ thú vị khác nữa"
"Được rồi, muốn thì anh mua cho. Em muốn làm gì anh cũng chiều em tất"
"Dạ!"
...
...
Sau đó, Lily cùng Trần Hoài Nam đã đi đến rất nhiều nơi... Cũng đã mua rất nhiều thứ, có những thứ cần thiết và cũng không cần thiết cho lắm. Ví dụ như đồ thỏ, đồng phục nữ sinh hay đồ bơi chẳng hạn?
Con bé này khăng khăng muốn mua mấy cái đó để làm gì vậy?
Vì đã hứa hẹn từ trước nên cậu không thể từ chối yêu cầu của Lily được. Cơ mà nói thật đấy, đống đồ này thực sự khiến cậu cảm thấy bất an... Lẽ nào con bé muốn lặp lại y chang buổi hẹn ngày hôm đó với Himiko sao? Bao gồm cả công đoạn...
Trần Hoài Nam: "..."
Phi!
Suy nghĩ này đáng sợ quá! Cút đi!
Ọt~
Một tiếng động kì lạ vang lên trực tiếp cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Hoài Nam. Quay sang, cậu chỉ thấy Lily đang ôm bụng, ngẩng đầu nhìn cậu với một nụ cười tinh nghịch: "Hì hì... Đi đi lại lại nhiều quá thành ra em đói rồi..."
"Vậy em muốn ăn cái gì?"
"Quanh đây có quán đồ ăn phương đông nào không anh? Em muốn thử thêm vài món ăn ở quê hương chị Himiko" Lily khẽ cười nói: "Dù gì thì chị ấy nấu ăn cũng dở tệ luôn mà... Muốn ăn thì chỉ có nước cậy vào anh hoặc là ra ngoài ăn thôi"
"Cũng phải... Vậy thì ăn mì thôi"
Không lâu sau đó, Trần Hoài Nam đã dẫn Lily đến một tiệm udon tương đối có tiếng. Bình thường thì cậu cũng không mấy khi đến đây ăn uống, đơn giản chỉ vì cậu thích ăn đồ ăn nhà làm hơn... Chỉ vậy thôi.
Cậu thừa nhận là udon rất ngon, người đã ăn một lần thì khó mà quên được hương vị đó... Nhưng kể cả vậy đi chăng nữa, cậu vẫn thích đồ nhà làm hơn! Việc gì phải khổ công vác mặt ra tận đây để ăn chứ? Thời gian của cậu không có dư dả đến vậy.
"Chào quý khách"
Chủ quán mì dĩ nhiên là một đầu bếp đến từ lục địa phía đông rồi. Cơ mà tay đệ tử của ông ấy hình như là không phải... Đặc điểm sinh học giống người bản địa hơn.
Ngoài ra, hiện tại vẫn đang là buổi chiều, chưa đến giờ tan học của mấy ngôi trường lân cận, càng không phải giờ tan làm của cánh người lớn nên trong quán đang tương đối vắng khách, vừa hay đúng với những gì hai người họ mong muốn.
"Ồ! Thiên Thần đến quán sao? Xem ra hôm nay tôi phát tài rồi ha? Ha ha ha~"
"Và cả..."
"Hở? Thằng bựa nào đây?"
Vừa nhìn đến chỗ Trần Hoài Nam, sắc mặt của ông chủ quán lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, từ vui mừng khôn xiết chuyển sang nghi ngờ và quan ngại.
Không đợi Trần Hoài Nam kịp trả lời, Lily đã lên tiếng giới thiệu: "Chú cứ gọi anh ấy là Mr.X... Vì tạm thời anh ấy đang phải che giấu danh tính thật ạ"
"Ồ, hiểu rồi... Lũ fan của cháu toàn là một lũ lolicon mà. Không cẩn thận che giấu thì kiểu gì cũng bị cái lũ đó tế sống cho coi" Ông chú tỏ ra đã hiểu, miệng cười ha hả.
"Vậy, mối quan hệ giữa hai người là gì?" Ông chú lại hỏi.
"Giám hộ/Chồng tương lai ạ"
Hai người trả lời một cách đồng thanh, nhưng lại bằng hai danh từ mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau làm ông chủ quán cảm thấy hết sức bối rối.
Chờ đã... Chồng?
"Lily, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Trên tấm giấy căn cước mà chú con đã làm ghi là vừa đủ mười tám... Cơ mà thực tế là con đã hơn chín trăm tuổi rồi... Mặc dù đa phần quãng thời gian đó con đều ở trong trạng thái ngủ đông"
"Ồ... Ồ..." Chủ quán khẽ gật đầu: "Vậy thì không sao... Từng ấy tuổi rồi thì chắc con cũng đủ lớn khôn để hiểu cái danh từ kia nặng nề cỡ nào..."
"Chú có vẻ không bất ngờ lắm nhỉ?"
"Chú làm nghề kinh doanh mà, ngày nào cũng gặp đủ thể loại người... Tuy rằng kiểu người như cháu chú thật sự chưa từng thấy bao giờ, thế nhưng ít nhất là chú vẫn đủ cơ sở để tiếp nhận thông tin đó"
"Cảm ơn chú đã thấu hiểu... Cuối cùng thì cũng có người chịu nhìn nhận anh ấy như chồng tương lai của con rồi!" Lily mừng rỡ, trong vô thức lộ ra một nụ cười sáng lạn như mặt trời.
Trần Hoài Nam vỗ trán một cái: "..."
Ông chủ quán: "..."
Tay đệ tử đã nghe hết mọi chuyện từ đầu đến giờ: "..."
"Mau ngồi vào bàn đi, chú sẽ cố gắng... Chuẩn bị cho cháu một bát mì ngon nhất mà chú đã từng làm ra!"
...
...
Ở nhà.
Trong thời gian rảnh rỗi, Himiko đã lấy que thử ra xác nhận một chút rồi chậm rãi lộ ra một nụ cười.
"Ufufufufufu~"
Cười xong, cô ấy quẳng chiếc que thử qua một bên rồi hướng mắt về phía phòng riêng của Lily - nơi đang tàng trữ vô số cấm thư mà cô bé đã tự tay vẽ ra.
Nghĩ lại thì cũng khá lâu rồi cô ấy không để ý đến chuyện này... Thật không biết trong thời gian qua con bé đã lặng lẽ vẽ ra bao nhiêu tập truyện rồi?
Phải kiểm tra mới được.
"Xin phép được làm phiền..."
Cửa phòng của Lily về cơ bản là không khoá, thật chẳng biết là do con bé quên hay là đã cố tình làm vậy nữa. Tuy nhiên, vấn đề đó đã ngay lập tức được xác nhận khi Himiko tìm thấy mẫu note được để trên bàn làm việc của Lily:
[Đột nhập phòng riêng của người khác là không tốt đâu nha! Cơ mà nếu là chị thì ok, hỡi độc giả duy nhất của em!]
Thậm chí con bé ngốc này còn vẽ mặt cười lên nữa chứ... Thật hết biết mà.
Khụ, bỏ qua. Trước tiên phải tập trung vào chuyên môn cái đã...
"Để chị xem thử những thành phẩm của em trông như thế nào nào..."
Vừa lẩm bẩm, Himiko vừa chộp lấy đống sách tranh mà Lily đã tự tay làm, đứng yên ra đó nhìn ngang nhìn dọc khoảng hơn mười phút rồi tức giận đóng sập lại.
"Con bé này có niềm đam mê mãnh liệt với việc NTR mình nhỉ? Từ hôm đó trở đi nó toàn vẽ truyện nó NTR mình với đủ loại tình huống khác nhau luôn mà!"
"Giỏi lắm Lily, không phạt nặng là em không sợ có đúng không!?"
Miệng nở một nụ cười lạnh ngắt, Himiko cầm lấy chiếc bút chì trên bàn làm việc rồi bắt đầu phác hoạ lên những tấm giấy trắng vẫn còn dư lại.
...
...
Sau khi đã ăn uống no nê, hiện tại Trần Hoài Nam và Lily đang cùng nhau ngồi trên một băng ghế đá, trong đầu suy tính những chuyện tiếp theo mình muốn làm trong buổi hẹn ngày hôm nay.
Giữa chừng, Trần Hoài Nam sực nhớ ra một chuyện quan trọng: "Phải rồi... Để bọn họ biết em muốn lấy anh làm chồng thật ra khá là nguy hiểm đấy... Em không sợ lũ fan của em cảm thấy bị phản bội hả?"
"Ông chú kia thì chắc là không sao đâu. Kể cả có bị lan truyền ra ngoài đi chăng nữa... Em cũng chả quan tâm. Bọn họ vốn dĩ không có quyền quản lí đời tư của em"
"Ừ... Vậy cũng được... Dù gì thì chúng ta cũng không thiếu tiền đến vậy. Có khi đây lại là cơ hội để em lọc fan? Ha ha..."
Hai người yên lặng thêm được một lúc thì Lily đã nghĩ ra một sáng kiến: "Đúng rồi, có một nơi mà em muốn đi..."
"Chỗ nào?"
Lily chỉ cười tủm tỉm nắm lấy tay Trần Hoài Nam rồi ra sức kéo đi. Mất khoảng chừng vài phút đi bộ ngắn ngủi, cả hai đã đến được nơi mà cô gái nhỏ muốn đến... Và đồng thời đó cũng là nơi mà cậu ta không muốn đến nhất.
Love Hotel.
Trần Hoài Nam: "..."
Lily nắm chặt hai tay lại, một mặt hào hứng nói: "Em đã đợi ngày này rất lâu rồi, mau vào book phòng thôi anh! Tranh thủ trời vẫn còn sớm... Fufufu~"
Trần Hoài Nam thở dài, móc ra cây búa hơi rồi gõ thẳng lên đầu Lily.
Pi~
"Em không bỏ cuộc đâu!"
Mặc cho cơn horny đã bị cây búa thần đẩy lùi nhưng Lily vẫn rất quật cường, dùng sức kéo Trần Hoài Nam vào bên trong khuôn viên khu khách sạn trong khi cậu ta thì lại đang làm điều ngược lại với tinh thần kháng cự vô cùng quyết liệt.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết phải làm gì: "..."
Cặp đôi này thú vị nhỉ? Mà khoan, hình như hai người này trông quen quen...
"Tại sao vậy!? Mau vào đi mà anh!"
"Không! Em vẫn còn nhỏ lắm! Đợi em lớn thêm chút nữa đi rồi tính!"
Mọi người: "!!?"
"Alo, cảnh sát đúng không ạ? Vâng, ở đây có tội phạm nguy hiểm, địa chỉ là..."
Trần Hoài Nam và Lily cứ mải giằng co với nhau mà quên mất không để ý có rất nhiều người xung quanh đang nhìn mình. Mãi cho đến khi một nhân vật quan trọng xuất hiện, vỗ vai Trần Hoài Nam một cái thì trận giằng co mới có thể kết thúc một cách... Khá là gượng ép?
Trần Hoài Nam quay sang nhìn người đàn ông vừa vỗ vai mình, mặt mày không khỏi cứng ngắc: "..."
"Chào đồng chí, tôi làm bên phường. Không biết đồng chí có muốn lên phường nói chuyện chút không? Trà bánh thì chúng tôi bao trọn gói nhé"
"..." Trần Hoài Nam cố tỏ ra thật bình tĩnh mà trả lời: "Chuyện đó... Nếu tôi nói tôi vẫn chưa làm gì em ấy thì cán bộ có tin tưởng tôi không?"
Cạch~
Còng số 8 xiết tay Trần Hoài Nam, tượng trưng cho câu trả lời của cán bộ cảnh sát.
"Cán bộ phải tin em, em vẫn chưa làm gì hết mà! Thật đó!"
"Lên phường trình bày" Chú cảnh sát nói rồi quay sang chỗ Lily: "Cô gái kia cũng mau theo tôi về đồn lấy lời khai đi. Nên nhớ, cô tuyệt đối không được nhân từ với loại tội phạm nguy hiểm này!"
Lily: "..."