Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 168. Huyết Nguyệt

Chương 168. Huyết Nguyệt


Kết quả là phải mất hơn một tiếng đồng hồ giải thích cũng như thuyết phục các đồng chí công an, rốt cục thì Trần Hoài Nam cũng được bọn họ thả về.

Vì một lí do gì đó, kể cả khi đã nhìn thấy tấm căn cước của Lily, bọn họ vẫn cứ một mực không tin cô bé đã đủ mười tám tuổi. Có thể là do Lily trông có vẻ yếu đuối vô hại quá... Đó chắc hẳn là lí do vì sao bọn họ lại muốn giữ cậu lại lâu đến vậy.

Thôi vậy, cơn bão đã qua rồi. Hiện giờ thì cả hai đã về đến nhà... Đó mới chính là điều quan trọng nhất. Còn những chuyện xui rủi đó cứ quên đi là được.

"Xin lỗi anh... Tại em mà suýt chút nữa anh đã trở thành t·ội p·hạm" Lily gãi gãi đầu, tinh nghịch thè lưỡi một cái: "Mấy lần trước anh luôn nói rằng nếu chạm vào em thì anh sẽ đi tù, em cứ không tin... Nhưng bây giờ thì em tin rồi"

Trần Hoài Nam: "Với cái thân hình nhỏ xíu chưa chắc đã được mét rưỡi của em thì anh bị coi như tội phạm là phải đạo rồi. Không phải tự nhiên anh mới bảo em đợi lớn thêm chút nữa rồi tính đâu"

"Quá đáng nha! Em cao hơn mét rưỡi rồi chứ bộ! Hừm! Ngực của em cũng bắt đầu phát triển rồi, anh không nhớ hả? Có cần em trực tiếp gợi nhắc lại hay không!?"

"...Thôi đủ rồi..."

Trần Hoài Nam đẩy cửa vào nhà, vừa vặn đụng phải Himiko đang đứng sẵn ở đó như thể đã chờ đợi hai người từ trước. Cô ấy khẽ mỉm cười, ném vào tay cậu ta một chiếc que gì đó rồi nói: "Tặng cho anh đấy, cá chắc là anh sẽ thích"

"..."

Cảm giác này là...

Que thử thai?

Trần Hoài Nam lặng nhìn nụ cười tươi tắn sáng lạn của Himiko mà toát mồ hôi hột, trong lòng không khỏi than khổ một trận. Với cái vẻ mặt đắc ý này... Lẽ nào chuyện đó đã thực sự xảy ra rồi đi?

Sau một khoảng thời gian chuẩn bị tâm lí, Trần Hoài Nam lật que lại, dùng hết dũng khí để nhìn thẳng vào kết quả!

"..."

"Himiko, cậu cố tình trêu tôi đúng không?"

Lily nhón chân lên, một mặt tò mò xem thử kết quả bên trên chiếc que thử: "Ồ, vậy là không có em bé hả? Đáng tiếc thật... Nhưng vừa hay lại là cơ hội cho em. Đứa con đầu lòng của anh ấy phải do em sinh ra mới đúng!"

Himiko nhếch môi: "Cửa?"

Trần Hoài Nam: "..."

Lily cau mày, nhìn thẳng vào mắt Himiko với thái độ không hề khoan nhượng: "Tại sao lại không nhỉ?"

"..."

Mặc kệ hai cô nàng đang bận tranh sủng, Trần Hoài Nam lặng lẽ vào nhà sắp xếp lại mớ đồ đạc mà Lily vừa tậu về. Mặc dù có khá nhiều thứ cậu không biết em ấy mua để làm gì nhưng mà thôi... Em ấy thích là được rồi, không cần nghĩ nhiều làm gì.

Với số dư tài khoản của em ấy, tiền bạc từ lâu đã không còn là vấn đề mà cậu cần phải lo nghĩ giống như trước kia nữa.

"Mệt quá... Chả hiểu sao luôn..."

Làm được một lúc, Trần Hoài Nam tựa lưng vào thành ghế sofa, đôi mắt lim dim như thể sắp sửa sụp đổ đến nơi.

Lúc này thì hai nàng dường như cũng thôi việc tranh cãi rồi, vừa hay bắt gặp cậu ta đang trong trạng thái không tỉnh táo, tức thì liền sinh ra một bụng ý đồ xấu.

"Thôi ngay cái ý nghĩ ấy đi... Tôi biết rõ mấy người đang nghĩ gì đấy"

Trần Hoài Nam lên tiếng nhắc nhở, trực tiếp đánh bay cơn horny đang trào dâng trong nội tâm hai cô gái. Khi tận mắt chứng kiến biểu cảm thất vọng của họ, cậu ta thật sự chỉ biết thở dài trong sự bất lực.

Nhà này bây giờ giống như một cái động bàn tơ vậy, đó không hẳn chỉ là sự tưởng tượng của cậu đâu. Himiko thì khỏi nói, ham muốn đúng là cao ngất ngưỡng rồi... Còn Lily thì chắc sớm muộn gì cũng bước trên con đường của bà chị kia.

Nói cách khác, nhất định sẽ có ngày cậu bị hai cô nàng này vắt kiệt!

Nhớ lại cái ngày lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ vốn dĩ đâu có như thế này đâu? Himiko thì ra dáng ngự tỷ lạnh lùng khó gần, lại còn có bộ mặt của một chiến binh anh dũng thiện chiến nữa... Làm sao bây giờ cô ấy lại trở thành như thế này vậy?

Còn Lily... Con bé lại là người làm cậu đau lòng hơn cả. Đường đường là một bé loli trong sáng thánh thiện, dịu dàng nhu mì... Bây giờ con bé lại trở thành cái gì đây?

Cậu biết chứ, Lily rồi sẽ phải trưởng thành, trở thành một người con gái bình thường như bao cô gái khác ngoài kia... Nhưng mà sự trưởng thành nhanh như cưỡi tên lửa này làm cậu thật sự không tài nào tiếp nhận nổi!

Không phải thất vọng hay gì cả. Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy tiếc nuối thôi...

"Rốt cục... Chỉ có mỗi mình là không hề thay đổi gì sao?"

Suy nghĩ đó thoáng ánh lên trong đầu cậu, cơ mà cậu lại nhanh chóng gạt đi: "Sai rồi, nếu mà mình không hề thay đổi so với trước kia thì làm gì có chuyện mình sẽ chấp nhận họ chứ... Ôi"

Trong lúc cậu còn đang bận suy nghĩ mấy chuyện không đâu thì Lily đã lấy mớ đồ ra mặc thử cho Himiko xem.

"Thiếu nữ pháp thuật giáng lâm!"

"Ara, dễ thương thật đó..."

Himiko vỗ vỗ tay khích lệ, còn Trần Hoài Nam thì vuốt vuốt trán: "Ừ thì cũng đáng yêu thật... Cơ mà anh hỏi này, em mua mấy bộ này chỉ với mục đích cosplay thôi hả?"

"No no, cosplay chỉ là phụ thôi ạ... Còn mục đích chính thì... Fufu~ sớm muộn gì anh cũng biết thôi~"

Trần Hoài Nam vỗ trán một cái, định lấy cây búa hơi ra gõ đầu Lily nhưng cô bé đã nhanh chóng chạy đi mất: "Đống đồ này khỏi cần giặt đâu, chỉ cần Tịnh Y Chú là đủ sạch rồi! Em về phòng đây!"

"Ara, đúng như mình dự tính"

Himiko một tay dâng má, miệng khẽ cười một tiếng đầy ủy mị: "Tiếp theo đây sẽ có một chuyện rất thú vị xảy ra đó... Anh à, thử dỏng tai lên mà nghe thật kĩ xem nào"

Trần Hoài Nam: "...?"

"A!"

Đột nhiên, từ trên lầu hai truyền xuống tiếng hét kinh hoàng của Lily làm Trần Hoài Nam không khỏi giật nảy mình. Đang định chạy lên xem thử chuyện gì đã xảy ra, Himiko ngay lập tức ngăn cậu lại với một nụ cười bí hiểm: "Yên tâm đi, chỉ là trò đùa nghịch của người chị ích kỷ này mà thôi"

Trần Hoài Nam: "..."

Lúc sau, Lily chạy ra vịn vào lan can mà hét thẳng vào mặt Himiko đang ở dưới nhà: "Chị Himiko là đồ ngốc! Đồ tàn nhẫn! Sao chị lại nhân cơ hội em không có nhà để bày trò bắt nạt em chứ?"

"Fufufu~"

Himiko chỉ đáp lại bằng điệu cười đắc ý. Còn Trần Hoài Nam thì hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Hai người đang làm cái trò quái quỷ gì vậy?"

"Không có gì, bí mật của con gái thôi"

Chỉ là vẽ truyện NTR ngược lại Lily với tình huống mặn hơn đôi chút thôi mà~

Muốn đọ với chị này hả? Non lắm cưng ạ!

Trần Hoài Nam lặng lẽ nhìn Himiko đang bốc ra aura của một người chị xấu tính liền không khỏi thở dài: "Tôi với Lily đã ăn bên ngoài mất rồi... Chỉ cần vài món ăn nhẹ nữa là đủ tới bữa sáng. Cho nên, tối nay cậu muốn ăn cái gì đây?"

"Hủ tiếu được không?" Himiko hỏi: "Dạo này em đang muốn tìm hiểu thêm về ẩm thực ở nơi này... Bởi vì trước kia em thường không để tâm lắm, anh cứ nấu gì thì em ăn nấy thôi à... Hì hì"

"Cũng được thôi... Mà nhiêu đó chắc là không đủ để cậu no bụng đâu. Có lẽ tôi sẽ phải nấu thêm vài món nữa..."

"Đến chừng nào thì anh mới chịu đổi xưng hô vậy hả? Sau những chuyện mà chúng ta đã làm với nhau... Cứ xưng hô như vậy nghe xa lạ lắm đó~"

"...Chịu, cái đó khó quá"

Himiko đã làm chuyện đáng xấu hổ đến cực hạn thành ra bị liệt mất dây thần kinh xấu hổ luôn rồi... Nhưng còn cậu thì không. Cậu vẫn biết xấu hổ chứ... Nên là nhất thời cậu không thể tiến vào chế độ "nam sinh đang yêu" được.

Đây đã không phải mối tình đầu của cậu rồi, thế nên cái cảm giác mất trí khi người ta hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu đã không còn nữa! Cứ mỗi lần Himiko "anh anh em em" như vậy... Không hiểu sao cậu thấy ngại c·h·ế·t đi được!

Hệ quả của việc làm bạn quá lâu đây sao? Thành ra nhất thời không chấp nhận được sự thay đổi này?

Đều là do cậu đã quen với hình tượng của Himiko hồi trước...

"Đau..."

Đột nhiên, Himiko hai tay ôm đầu, hơi thở cũng trở nên dần dập hơn, trông có vẻ như đang rất thống khổ. Trần Hoài Nam vội vàng chạy tới đỡ cô ấy dậy, lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đâm ra đau đầu rồi?"

"Không biết nữa... Trong lòng tự nhiên có cảm giác gì đó lạ lắm... Tuy đầu khá là đau nhưng thực chất lại không hề khó chịu..."

"...Là sao má?"

"Kiểu như... Sắp sửa có một bàn tiệc khổng lồ chờ đợi em đến thưởng thức vậy... Sẽ sớm thôi, bữa tiệc đó sẽ được diễn ra. Em cứ có cảm giác giống như vậy..."

Trần Hoài Nam: "...?"

"Hả?"

...

...

Lúc này, tại quán udon mà nhóm Trần Hoài Nam vừa ăn không lâu trước đó.

Sau một khoảng thời gian tương đối vắng khách, rốt cục thì hiện tại bầu không khí trong quán cũng đã dần sôi động trở lại. Khách khứa đến đây ăn càng lúc càng nhiều lên, và tất nhiên sẽ có không ít gương mặt thân thiết với chủ quán.

Trong đó có một nhóm người rất kì dị.

"Ông chủ, bốn phần udon như mọi ngày"

"Mại dô"

Ngay sau lời order đó thì một nhóm bốn người đã thong thả tiến vào trong quán. Có thể nói, đây là một đội nhóm hết sức kì dị trong mắt mọi người với đội hình chỉ có duy nhất một nhân loại đó là một nữ tư tế trẻ tuổi cầm quyền trượng, ngoại hình trông vừa thánh thiện lại vừa liêm khiết.

Những người còn lại bao gồm một người thằn lằn, một tiên tộc và một người lùn. Về anh chàng Lizardman cao lớn thì tạm không nói, cơ mà hai kẻ địch trời sinh như tiên tộc và người lùn mà lại đi cùng nhóm với nhau thì quả thật là cảnh tượng trăm năm mới có một lần.

Hồi họ mới đến đây lần đầu thì ai cũng nghĩ vậy cả... Nhưng bây giờ thì từ chủ quán đến khách khứa đều quen cả rồi nên không mấy ai để tâm đến chuyện đó nữa.

"Đã đi suốt một tuần rồi nhỉ? Nhiệm vụ lần này khó khăn đến vậy hả?" Ông chủ quán vừa chuẩn bị mì vừa lên tiếng hỏi thăm.

Nữ tư tế gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Vâng... Đúng là có hơi khó khăn thật. Không hiểu sao hội lại đặt nhiệm vụ đó ở cấp bậc thấp đến vậy... Lỡ tân binh mà nhận trúng thì họ chắc đã bỏ mạng rồi"

Nói về "Hội" thì đó là một tổ chức tự phát với các thành viên đều là lính đánh thuê. Tuy rằng họ không được chính phủ công nhận như một tổ chức chính thống nhưng họ vẫn tồn tại và được người nhân tin tưởng chẳng khác gì lực lượng công an...

Tất nhiên, ta không thể đánh đồng công an với lính đánh thuê được. Trách nhiệm của công an là bảo vệ đời sống và tính mạng của người dân, còn lính đánh thuê thì khác... Họ chỉ đơn giản là dùng thực lực của mình để kiếm sống mà thôi!

"Cũng tại cái lão già lùn này cả... Ngày nào cũng uống rượu đến say mèm thì làm ăn được cái gì? Ngược lại còn đóng vai chiếc thùng phuy kéo chân cả bọn lại phía sau" Nữ tiên tộc mỉa mai.

"Một cái đe không ăn được thịt như cô thì có tư cách gì mà mỉa mai tôi? Toàn báo hại cả đám phải vác mặt đi hái này hái nọ cho cô ăn... Cô có biết lương thực dự trữ là điều tối quan trọng trong các nhiệm vụ không vậy!? Cái bà elf không chỉ ngực phẳng mà não cũng phẳng này!"

"Nói gì đó hả tên già lùn!?"

"Ta thích nói đó con nhỏ hai lưng!"

Anh chàng người thằn lằn đặt mũ tư tế xuống, nhấp nháp lon bia trong tay một chút rồi lên tiếng can ngăn: "Thôi nào hai người, đừng làm phiền người ta chứ?"

Không... Thực ra trong mắt các thực khách đang có mặt tại đây thì hai người họ không hẳn là phiền phức lắm... Ngược lại, họ còn cảm thấy hai người này giống như đang diễn hài cho họ xem vậy.

Tất nhiên, sẽ không ai nói ra điều này cả.

Nữ tư tế chỉ biết cười trừ: "A ha ha..."

Đột nhiên, một tia sáng lấp lánh xuất phát từ nơi nào xuyên qua trần nhà mà chiếu thẳng vào người của nữ tư tế, tạo cho người ta một cảm giác như thể muốn quỳ xuống tôn kính trước mặt đấng tối cao.

"Ý chỉ Thần Linh!"

Ba người còn lại cả kinh thét lên, làm cho không ít người khác trong quán cũng thấy phát hoảng: "Có chuyện gì vậy quý cô nữ tu? Vị thần mà cô đang thờ phụng đã gửi xuống thông điệp gì...?"

Không đợi người kia kịp nói hết, nữ tư tế đã quay đầu lại, nói những lời tiếp theo một cách trịnh trọng: "Mọi người hãy nghe thật kĩ những lời em nói sau đây..."

"Thần nói: Huyết Nguyệt... Đã sắp sửa giáng lâm rồi!"

...

...

Cũng cùng lúc này, ở nhà Vũ Trường Phong.

Đang lúc hắn ta đang bận chơi game thì một cánh cổng không gian đột nhiên hiện ra giữa nhà, và một nhân vật khó lường nào đó cũng sắp sửa xuất đầu lộ diện từ bên trong cánh cổng.

Tựa như đã chuẩn bị từ trước, ngay lúc gương mặt người kia kịp ló ra thì Vũ Trường Phong đã cầm sẵn trong tay chiếc chảo chống dính, trực tiếp vạng thẳng vào mặt vị khách không mời!

Pan~

"Zero, đây là cách anh chào đón bạn cũ đến thăm đấy à?"

"Tôi không có bạn"

"Ha ha... Anh vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ?"

Người đàn ông bí ẩn kia gạt cái chảo qua một bên, để lộ ra gương mặt tuấn lãng ngăm đen và cùng một cặp sừng nhọn tối đục và quỷ dị như hắc ín: "Chắc là anh biết mục đích tôi tìm đến anh nhỉ?"

"Cook về Ma Giới giùm đi, mệt quá"

Vũ Trường Phong vẫn tỏ ra rất lạnh lùng, trong khi con gái rượu của hắn thì lại không như vậy: "Ô? Là bạn của cha hả? Chú trông đẹp trai thật đó!"

Ông chú bối rối ra mặt: "...Cảm ơn cháu?"

"Mà cha ơi, Huyết Nguyệt là cái gì vậy? Đang xem hoạt hình ngon lành thì bản tin khẩn cấp lại đột nhiên hiện ra... Bộ nó nguy hiểm lắm hả cha?"

"Không hẳn... Cái đó không quan trọng" Ông chú hơi run run, vỗ vai Vũ Trường Phong rồi nhỏ giọng thủ thỉ: "Mà này, anh có con từ khi nào vậy? Sao nó trông giống tôi như đúc thế? Đã vậy lại còn biết khen tôi đẹp trai luôn mà..."

"Đúc cái đầu ông đấy!"

Chương 168. Huyết Nguyệt