Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 170. Chuẩn bị bước hai

Chương 170. Chuẩn bị bước hai


Ở một góc nào đó trên thế giới này.

Giữa khung cảnh hỗn loạn đang bao trùm khi t·hiên t·ai sắp sửa ập tới, tại nơi đây vẫn có một tổ chức bí ẩn ngày đêm ẩn nhẫn, lặng lẽ chờ đợi điều gì đó. Không ai biết được mục đích của họ cụ thể là gì, chỉ biết rằng mỗi khi họ xuất hiện, kiểu gì trên thế giới này cũng sẽ xảy ra sự kiện lớn.

Họ chính là The Wayers.

Theo như chỉ thị của Monsieur, Thập Tam Quan chủ đạo từ khắp nơi trên thế giới đã ngay lập tức trở về hội họp. Tuy rằng mười ba người đều đã tập hợp đầy đủ thế nhưng thủ lĩnh của họ - Twilight từ đầu đến cuối vẫn chưa hề xuất hiện.

"Chà, đã lâu rồi chúng ta mới tụ họp đông đủ như thế này nhỉ?" Damselette cười nói.

"Chỉ mới vài tháng thôi" The Lady tay cầm quạt xếp che kín một nửa gương mặt: "Damselette... Theo lí mà nói thì cô lẽ ra phải là người có nhận thức về thời gian kém nhất trong số chúng tôi chứ? Điều gì đã khiến cho cô thay đổi vậy?"

"Lão Will, Ladie tự nhiên khó gần quá"

Monsieur nhắn mặt: "Danh xưng đó từ đâu ra vậy? Khụ khụ, ý tôi là hãy gọi tôi bằng mật danh, thưa quý cô Damselette"

"Mọi người cứng nhắc quá đi"

"Là cô không nghiêm túc mới đúng" Blade nhéo nhéo cằm: "Lạ thật... Trước kia cô ấy đâu có như vậy đâu nhỉ? Williams, ông là người gần gũi với cô ấy nhất đúng không? Điều gì đã khiến cô ấy thay đổi vậy?"

"Xin nhắc lại, hãy gọi tôi bằng mật danh" Monsieur có chút khổ não đáp lại: "Thật ra thì cũng có vài chuyện... Nhưng cứ để khi khác lại nói đi. Bây giờ không phải lúc để chúng ta tán gẫu đâu"

"Ha ha, Bladie... Từ khi nào anh còn biết quan tâm đến người khác vậy?"

"Còn dám gọi tên tôi kiểu đó thì tôi sẽ lập tức xiên c·hết cô"

"Hung dữ ghê"

Blade trùm khăn kín đầu, lặng lẽ đi sang chỗ khác tránh mặt Lady.

Thấy cảnh tượng này, một người đàn ông trung niên mặc vest đen tiến tới bên cạnh Monsieur trông giống như đang muốn chia sẽ nỗi buồn: "Lớn cái đầu rồi mà hành động y hệt như trẻ con vậy... Cái tổ chức này sớm muộn gì cũng toang thôi ông ạ"

Người đàn ông này là Maestro, đầu não thứ hai trong Thập Tam Quan, cũng đồng thời là một doanh nhân, là nguồn kinh tế chính duy trì The Wayers đã từ rất lâu.

Monsieur nghe xong, nhất thời chỉ biết thở dài một hơi.

"Will già, đừng tỏ ra phiền não như vậy. Bầu không khí căng thẳng quá sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của chúa tể... Ngài ấy không thích sự chia rẽ đâu. Ông biết đấy"

Một cô gái khác lên tiếng an ủi Monsieur. Lần này là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tuy rằng đã qua độ tuổi thanh xuân nở rộ của một cô gái thế nhưng cô ấy vẫn vô cùng quyến rũ, có lẽ là nhờ vào vẻ đẹp của sự thành thục và trưởng thành.

"Tôi biết, Farfalla... Thế nên tôi mới không nói thêm gì cả"

Người phụ nữ che miệng cười một tiếng.

Bịch~

"Mấy người vẫn hoà thuận quá nhỉ? Kể cả khi nhiệm vụ lần trước đã thất bại..."

Một thanh âm khác vang lên giữa hư không làm mười ba người lập tức biến sắc. Bọn họ nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi, chờ đợi chủ nhân của thanh âm kia xuất hiện với thái độ tôn kính nhất.

"Ngài vẫn mỹ lệ như vậy, chúa tể"

Monsieur quỳ xuống với tư thế phục tùng, trong khi người kia chỉ khoát tay: "Không cần hành lễ, tôi không điều khiển mọi người bằng sự thống trị. Chúng ta chỉ đơn giản là những kẻ đang giao dịch với nhau mà thôi, đừng làm rối mối quan hệ"

The Twilight xuất hiện với một nhân dạng quen thuộc, đó là một người đàn ông đeo mặt nạ Volto trong một bộ đồ quản gia vô cùng lịch sự và trang nhã.

"Tôi tình nguyện trung thành với ngài, thưa chúa tể" Monsieur cứng rắn khẳng định: "Ngoài ra, nhiệm vụ lần trước thất bại như vậy cũng là lỗi của tôi... Mong ngài sẽ lập tức trách phạt"

"Không hẳn. Cả ta cũng không nghĩ tới tên Darius đó dám tương tế tựu kế, hiến tế cả kẻ thù, đồng minh lẫn người dân của mình chỉ vì muốn nặn ra một cơ thể cường đại" The Twilight xoa cằm: "Hắn đúng là một ngoan nhân... Có hơi khó đối phó đấy. Tóm lại là ông không cần nhận hết trách nhiệm về phía mình đâu, Will"

"..."

"Thôi được rồi, ta cho ông một cơ hội chuộc lỗi. Nếu nhiệm vụ lần này thành công thì mọi lỗi lầm của ông đều sẽ được xoá bỏ" The Twilight tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Mọi người cũng nghe cho kĩ đây... Nhiệm vụ lần này sở hữu độ khó cao hơn nhiệm vụ trước đó rất nhiều đấy"

Maestro: "Thưa ngài... Phải chăng nội dung nhiệm vụ có liên quan đến đợt Huyết Nguyệt sắp sửa đổ bộ?"

"Đúng, nhưng cũng chưa hẳn"

The Twilight nói tiếp: "Huyết Nguyệt chẳng qua chỉ là màn dạo đầu mà thôi... Tương lai mà ta vô tình nhìn thấy không được tốt đẹp cho lắm... Có vẻ như lũ Huyết Giáo sẽ làm ra hành động gì đó tác động đến Huyết Nguyệt, từ đó dẫn đến một trận t·hiên t·ai khác còn kinh khủng hơn thế gấp nhiều lần..."

"Trước mắt... Cứ tạm gọi là Hắc Nhật đi"

"Ý ngài là... Chúng muốn tạo ra một thảm hoạ kép sao?" Monsieur hỏi.

"...Có lẽ vậy... Nhưng đó không hẳn là điều chúng ta cần để tâm, nhân loại sẽ tự mình đối mặt với Huyết Giáo, còn chúng ta chỉ cần làm tốt những gì đã đề ra là được"

"Vì thế, nhiệm vụ lần này là..."

...

...

"Zero, vậy là anh vẫn không có ý định nhúng tay sao? Với sức mạnh của anh, loại t·hiên t·ai cỡ này chỉ cần phủi một cái là xong ngay thôi mà... Anh thực sự muốn tận mắt chứng kiến những sinh vật yếu đuối mà anh đã từng bảo vệ cứ thế mà c·hết đi hay sao?"

Ngồi đối diện với Vũ Trường Phong, người đàn ông với cặp sừng đen vẫn ra sức thuyết phục hắn, kể cả khi hắn đã nhiều lần từ chối trong suốt mấy ngày nay.

"Được rồi, nếu anh đã kiên nhẫn đến vậy thì tôi sẽ phải cho anh một câu trả lời" Vũ Trường Phong đặt cốc cà phê xuống rồi tiếp tục nói: "Trước nhất, có hai chuyện mà anh đã hiểu lầm ở tôi"

"Tôi chỉ là một khách qua đường, tôi không có trách nhiệm gì với thế giới này cả. Vì vậy, tôi không có nghĩa vụ phải dang tay ra cứu rỗi nhân loại... Đó là cái thứ nhất"

"Thứ hai, sức mạnh của tôi đã bị bộ quy tắc mới hạn chế đi rất nhiều... Cho nên, có thể nói cái tên Tà Thần từng tung hoành ngang dọc khắp vũ trụ đ·ã c·hết từ lâu rồi. Tôi không còn mạnh đến mức một tay phủi bay loại t·hiên t·ai như thế này nữa đâu... Đừng đánh giá tôi cao như vậy"

"Dù vậy thì... Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, anh vẫn là cư dân ở thế giới này. Chẳng lẽ anh không muốn làm gì để bảo vệ mảnh đất này hay sao?" Người đàn ông đối diện vẫn tỏ ra không hiểu.

Lúc này, Tiểu Na La chen miệng vào với một nụ cười: "Chồng của tôi là một tên khẩu xà tâm phật đó, Ma Vương... Anh đừng để bản thân bị anh ấy dẫn dắt chứ... Ừm, để đơn giản hoá vấn đề đi thì tôi phải nhắc nhở anh một chuyện quan trọng đã"

"Anh còn nhớ vì sao thời đại mang tên Kỷ Tăm Tối tồn tại có đúng không?"

Ma Vương trầm mặc: "..."

"Chồng của tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này chỉ đơn giản là vì anh ấy muốn nhân loại học cách tự đứng trên đôi chân của mình mà thôi... Càng cố dựa dẫm vào thần linh, chúng sẽ càng trở nên yếu đuối, chẳng khác nào một gánh nặng không thể trút bỏ đối với chư thần"

"Để bảo vệ cho chúng, hay nói đúng hơn là bảo vệ thế giới này, anh có đếm được bao nhiêu vị thần đ·ã c·hết trong trận chiến đó hay không? Ngay cả cha của anh, Ma Tổ cũng vì bảo vệ Ma Tộc mà chiến tử... Anh không nhận ra chuyện này thật đấy à?"

"Chúng ta dù có mạnh đến mấy cũng không thể bảo vệ họ mãi được... Là một người cai trị đã hơn trăm năm, anh hiểu điều này mà đúng không? Thời đại của Thần Linh đã hoàn toàn kết thúc rồi"

"..."

Vũ Trường Phong ngẩng đầu, nhắc nhở: "Na La, em nên để tên khờ này tự nhận thức được điều đó chứ..."

"Nếu không nhận ra được sớm hơn thì khi Kỷ Tăm Tối lại tái diễn... Thế giới này sẽ thật sự đến hồi diệt vong đấy. Không phải ai cũng giống như chúng ta, muốn đi lúc nào thì đi đâu..."

"Ha ha... Điều gì đã khiến em trở nên lương thiện như vậy? Anh thật sự không hiểu luôn đấy... Mà thôi kệ đi"

Vũ Trường Phong cười nhạt: "Đại khái là vậy đấy... Càng bảo vệ thần dân thì chúng sẽ càng trở nên yếu đuối và dựa dẫm. Bản chất của nhân loại hay bất kì sinh vật có tri giác nào đều như vậy cả... Nên là hãy để chúng tự mình đương đầu đi"

"...Tôi hiểu rồi..." Ma Vương khẽ thở dài: "Chỉ là... Tôi cứ có cảm giác chuyện lần này không hề đơn giản như vậy. Có lẽ tôi cần phải quan sát thêm rồi mới đưa ra quyết định sau cùng..."

"Anh là tên Ma Vương dễ mềm lòng nhất tôi từng thấy đấy"

...

...

Hội.

Ngay khi có tin Huyết Nguyệt sắp sửa giáng lâm, chính phủ đã tìm mọi cách gia tăng thêm nguồn lực để có thể chống chọi với tai hoạ. Trong đó, tất nhiên là bao gồm cả Hội... Một tổ chức lính đánh thuê khét tiếng mạnh mẽ không khác gì q·uân đ·ội chính quy được huấn luyện bài bản, thậm chí là còn có điểm mạnh hơn nhờ vào kinh nghiệm thực chiến lão luyện!

Bên trong sảnh chính, vị hội trưởng với trang phục Bartender cầm một mảnh giấy đọc đi đọc lại một lát rồi khẽ thở dài: "Không nhận lời không được à..."

Một tay lính cầm thương ngồi uống rượu thấy vậy liền hỏi: "Chính phủ ra lệnh cho chúng ta hỗ trợ họ à? Nằm mơ đi, chúng ta là lính đánh thuê, muốn nhờ thì cũng phải moi ra cái gì đó để trả chứ? Hội trưởng, đừng có mà mềm lòng"

"Không hẳn, họ có trả công đấy... Vấn đề là sau đó còn mạng để hưởng phúc không mà thôi. Nếu muốn được lãnh thưởng một cách an toàn thì các cậu bắt buộc phải đăng kí vào hệ thống, khi đó kể cả khi các cậu có c·hết cũng sẽ được ban thưởng như những liệt sĩ bình thường... Còn không thì phải cố gắng mà sống để hưởng, hoặc là sinh mạng trở thành công cốc"

Hội trưởng nói đến đây liền tự tay đốt nhẵn miếng giấy yêu cầu: "Tất nhiên, việc chấp nhận với điều kiện này cũng có nghĩa là chúng ta đã phần nào nằm trong sự kiểm soát của họ... Mấy tay chính trị gia này ác thật đấy, nhờ vả người ta mà chẳng có thành ý gì cả"

"Bảo rồi mà, cái đầu của bọn chúng chỉ nghĩ được bao nhiêu đó thôi... Ha, thế nên tôi mới ghét chính trị" Anh chàng cầm thương vừa nốc cốc rượu vừa đáp.

"Anh tiêu cực quá đấy, không phải chính trị gia nào cũng vậy đâu" Hội trưởng khẽ mỉm cười, dùng khăn sạch lau lau chiếc cốc vừa rửa xong: "Mà, anh nói đúng, lần này có lẽ tôi sẽ không mềm lòng"

"Lính đánh thuê mà không được tự do quyết định nhiệm vụ của mình thì làm gì còn là một lính đánh thuê đúng nghĩa nữa chứ? Đống tiền đó mặc dù rất hấp dẫn, nhưng bọn họ vẫn là đánh giá quá thấp tinh thần của những người lính đánh thuê như chúng ta rồi"

Cô tiếp tân trẻ tuổi nhẹ nhàng cười nói: "Hội trưởng, không mấy khi ông nói ra được những câu hào hùng như vậy đó"

"Tôi chỉ là Bartender thôi, không có tài hùng biện như mấy tay ranh ma kia đâu" Hội trưởng cũng cười tự giễu một tiếng: "Truyền lệnh của tôi, mau thông báo cho người dân rằng họ có thể gửi yêu cầu giúp đỡ đến chỗ chúng ta"

"Dù gì thì chúng ta cũng là lính đánh thuê, thay vì những lời nói sáo rỗng vô nghĩa, dân ra giá thì chúng ta ra sức thôi. Cái Hội này được lập ra với một đích đơn giản như vậy đó... Chứ không phải một quân cờ chính trị trong tay mấy gã nói khẩu hiệu một đằng nhưng lại làm một nẻo kia"

"Hay!"

"Hội trưởng vạn tuế!"

"Huýt~"

Hội trưởng lại mỉm cười: "Còn tiếp tục làm màu nữa thì mọi người hôm nay đều sẽ c·hết đói đấy, có tin không?"

Cả hội bỗng trở nên im bặt.

Chương 170. Chuẩn bị bước hai