Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 171. Huyết Nguyệt giáng lâm

Chương 171. Huyết Nguyệt giáng lâm


Một thế giới hoang tàn và đổ nát.

Một người phụ nữ sở hữu mái tóc trắng muốt đội mũ phù thủy, tay cầm tẩu thuốc rít một hơi thật dài, mắt hướng thẳng về phía chân trời xám xịt rồi thở ra một làn khói dày đặc, gần như che đi hoàn toàn cả gương mặt lẫn biểu cảm của cô ấy.

"Nhất định..."

Người phụ nữ mở miệng, tựa như đang nói một mình, lại như đang thì thầm với một ai đó không tồn tại: "Một ngày nào đó... Anh phải đến g·iết tôi"

"...!"

Lục bất chợt ngồi bật dậy khỏi giường, trên trán nhễ nhại mồ hôi tựa như vừa trải qua một cơn ác mộng. Mặc dù bản thân cậu cảm thấy giấc mơ đó không giống như những ác mộng thông thường... Thế nhưng bằng cách nào đó, cậu lại cảm thấy sợ hãi trước người phụ nữ vô danh đó.

"Mấy ngày nay rồi... Cô ta cứ ám ảnh mình mãi không chịu buông tha" Lục gãi gãi đầu, tâm tình nhanh chóng bình ổn trở lại: "Mà thôi kệ đi, chỉ là mấy giấc mơ vớ vẩn thôi, trước mắt thì mình vẫn nên tập trung vào sự kiện Huyết Nguyệt sắp tới đã..."

Lục ngồi dậy, tiến tới bàn làm việc của mình với vẻ mặt hớn hở: "Chắc là cuộc hành trình gian nan của mình có thể viết thành sách được đấy... Mặc dù chuyện này nghe giống như đang tự sướng, nhưng mà trên đời làm gì có ai không muốn mình trở thành nhân vật chính đâu?"

"He, dự án bí mật!"

"À mà... Chuyện mình đang làm có bảo vệ mình khỏi Huyết Nguyệt không nhỉ?"

Lục: "..."

Thôi thì kệ bà nó đi!

Khẽ lắc đầu, Lục tiếp tục tập trung vào sở thích của mình một cách vô cùng lạc quan, khác hẳn với con người nhút nhát và vô cùng bị động như trước kia.

Sự tập trung cũng là lí do tại sao cậu hoàn toàn không để ý đến một ấn ký kì lạ đã xuất hiện giữa trán cậu từ khi nào.

Đó là một ấn kí màu đỏ với rất nhiều vòng tròn đồng tâm. Các vòng ngoài cùng xuất hiện vô số những kí tự kì lạ xếp chồng lên nhau một cách có trật tự, trong khi vòng trong cùng, cũng là vòng tròn sở hữu diện tích lớn nhất của ấn kí lại là một ngôi sao mười sáu cánh đối xứng với nhau một cách chỉnh chu và hoàn hảo.

Cậu đã hoàn toàn không để ý đến nó.

...

...

Hôm nay, Vũ Trường Phong lại phải đi gặp một nhân vật rất kì lạ.

Khi nhận được bức thư nặc danh đã được ai đó âm thầm nhét qua khe cửa, hắn ta vốn đã không định làm theo những gì mà người bí ẩn kia đã ghi trong thư rồi. Cơ mà Tiểu Na La, một người sở hữu trực giác siêu phàm đã khuyên hắn không nên bỏ qua chuyện này... Thế là hắn lại phải gác game sang một chỗ rồi rời đi.

À... Thật ra thì còn phải mua rau nữa... Không biết cái nào mới là chuyện nhân tiện nhưng mà thôi kệ đi. Cái đó vốn chẳng hề quan trọng.

Không lâu sau đó, Vũ Trường Phong đã đến được điểm hẹn. Dưới bóng cây hoa đào nở muộn, một thiếu nữ trẻ tuổi đang ngồi ở đó nhàn nhã uống trà, trông cô ấy không có vẻ gì là lo lắng khi tai ương đã sắp sửa ập xuống thế giới này.

Về phần ngoại hình, chắc là người ta chỉ có thể dùng từ "giản dị" để hình dung cô ấy. Trang phục thì chỉ là một bộ quần áo vải đơn sơ đã muốn bạc màu, đầu đội nón lá, bên hông giắt theo một cây tiêu bằng trúc rất dài... Nên có lẽ điểm sáng duy nhất chính là phần dung mạo và khí chất xuất chúng vượt xa người bình thường mà thôi.

"Một hương vị thật quen thuộc... Cho nên cô là ai vậy?" Vũ Trường Phong đến gần rồi lên tiếng hỏi.

Thiếu nữ chủ động cởi chiếc nón lá xuống, trên miệng lộ ra một nụ cười vừa hiền hoà vừa dễ mến: "Mời thầy ngồi uống trà... Còn về việc em là ai, thầy cứ nhận món quà này là biết ngay thôi mà"

Nói rồi thiếu nữ mang ra một chiếc hộp gỗ để trước mặt Vũ Trường Phong, cùng với một phong thư được viết bằng mực nước với nét chữ nắn nót và uốn lượn như long phượng, trông cứ như thể mỗi con chữ trên giấy đều ẩn chứa một linh hồn.

"..."

"Đệt"

Bằng cách nào đó, chẳng cần đọc đến nội du·ng t·hư hắn cũng biết đối phương là ai. Tất nhiên, không phải cái cô mang trọng trách shipper trước mặt, mà chính là chủ nhân thật sự của lá thư.

Chỉ có cô ta mới làm ra cái hành động mang tính "đuổi không kịp thời đại" kiểu như này thôi.

Hoa Tử Ngọc... Hay nói đúng hơn là ai đó đã cố tình sử dụng cái tên này để trà trộn vào lớp học của hắn hồi trước.

"Sư phụ nhờ em chuyển mớ đồ này đến chỗ của thầy... Ừm, em nhớ cô ấy bảo đây là quà Valentine muộn, nên mong là thầy sẽ không từ chối nó" Thiếu nữ cười nói.

Vũ Trường Phong mở chiếc hộp gỗ ra rồi bắt đầu xoắn xuýt, bởi vì mấy món ăn vặt trong này nhìn hấp dẫn thật... Kể cả có là thằng đầu đất như hắn cũng không nhịn được mà phát thèm!

Quái gở, hoá ra trù nghệ của cô nàng đó tốt đến vậy cơ á?

"Sư phụ của em rốt cục là ai vậy? Cô ấy cố tình trà trộn vào làm học sinh của tôi để làm gì? Đừng có bảo là..."

Thiếu nữ khẽ gật đầu xác nhận: "Vâng, chính xác là cô ấy đã làm vậy chỉ để cho vui đấy ạ... Còn về việc cô ấy là ai, em cũng không biết nên nói sao nữa. Dù là sư phụ của em nhưng ngay cả em còn cảm thấy cô ấy thật sự vô cùng bí ẩn... Đơn giản là không giống như một con người"

"...Hiểu"

Khẽ thở dài, Vũ Trường Phong liền nhận lấy chiếc hộp gỗ rồi cất vào không gian riêng của mình. Dù gì thì đây cũng là đồ mà người ta đã dụng tâm nấu ra, hắn thật sự không nỡ lòng từ chối... Mặc dù hắn cũng chẳng biết vợ hắn có để yên chuyện này hay không nữa...

"À, sư phụ cũng có nhờ em chuyển vài lời. Cô ấy chỉ mới nhắc đến chuyện này dạo gần đây thôi nên không có nói trong thư" Thiếu nữ khẽ ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói: "Chẳng là... Trong trường hợp tình thế trở nên tệ đến mức không thể cứu vãn, cô ấy hi vọng là thầy sẽ ra tay..."

"..."

Vũ Trường Phong nhíu mày, trầm tư một lúc rồi khẽ gật đầu: "Hiểu"

"Nếu cô ấy đã nhờ em đến chỗ tôi nói những lời này thì chứng tỏ cô ấy đã nhìn thấy cái gì đó trong tương lai rồi nhỉ?"

Thiếu nữ khẽ gật đầu.

"Vậy, bây giờ ta lại nói đến yêu cầu mà cô ấy đã gửi gắm trong thư" Vũ Trường Phong chống cằm, nhìn thẳng vào thiếu nữ với thái độ cực kì áp lực: "Em xác nhận là mình muốn vào lớp học của tôi sao? Nói trước là nó không hề dễ chịu đâu đấy"

"Đó là mệnh lệnh của sư phụ... Cũng như ý muốn của em. Nhưng trước đó... Dù biết là không có tư cách nhưng liệu em có thể yêu cầu sự giúp đỡ của thầy hay không?"

Thiếu nữ nói ra những lời này với thái độ rất ngượng ngùng, trông giống như một thiếu nữ đang yêu vậy. Vũ Trường Phong tự nhiên nhận ra điều đó nhưng hắn cũng chả thèm hỏi gì nhiều, chỉ trực tiếp xoáy thẳng vào vấn đề: "Nói"

"..."

Thiếu nữ há miệng, lập tức kể ra một loạt mong muốn lẫn kế hoạch của mình sắp tới. Sau khi nghe kĩ toàn bộ, Vũ Trường Phong xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Giỏi, con gái mấy em biết cách bày trò thật đấy... Thôi được rồi, khi nào cần giúp gì thì cứ việc nói với tôi một tiếng"

"À, nếu được thì dùng số liên lạc đi. Thư nặc danh sẽ rất dễ khiến vợ tôi nảy sinh những hiểu lầm không cần thiết. Em tốt nhất là đừng có học theo cái thói xấu đi không kịp thời đại của sư phụ em"

"Rõ ạ, cảm ơn thầy nhiều lắm!"

Thiếu nữ mừng rỡ, ra sức cúi đầu cảm ơn Vũ Trường Phong, trong khi hắn chỉ khoát tay với nụ cười trông rất khó ưa: "Nhấc tay chi lao, không cần khách khí. Cả tôi cũng muốn xem thử những chuyện thú vị gì sẽ diễn ra tiếp theo mà..."

...

...

Mấy ngày sau.

Gần như mọi ngóc ngách trên thế giới này đều tồn tại sự giá·m s·át của lực lượng q·uân đ·ội các quốc gia.

Mất một khoảng thời gian tương đối dài để chuẩn bị, rốt cục thì Trần Hoài Nam cũng có thể biến khu vực xung quanh nhà mình trở thành một nơi trú ẩn tương đối an toàn... Hoặc ít nhất thì vẫn đỡ hơn là ngồi không và không làm gì cả.

Tất nhiên, trong quá trình này sẽ không thể thiếu đi sự hỗ trợ của Lily và Lycoris. Hai em ấy là người những duy nhất ở đây có khả năng dựng kết giới bất khả x·âm p·hạm, nên là Trần Hoài Nam cũng chỉ có thể dựa dẫm vào họ mà thôi.

Himiko thì suốt mấy ngày nay vẫn luôn đi vắng nhà, mỗi lần trở về đều mệt lử đến mức không mở mắt lên được. Có vẻ như cô ấy cũng đang rất cố gắng để mạnh lên, đồng thời cũng là một lí do để cậu ta không thể nào lười biếng.

Sự thật là ngoài mấy việc lặt vặt như giúp đỡ Lily củng cố và mở rộng kết giới, cậu ta cũng dành rất nhiều thời gian để luyện tập khả năng kết nối với các ý chí. Tuy vậy, những ngày này các ý chí trở nên rất khó chiều chuộng, thành ra kết quả rèn luyện đối với cậu mà nói cũng không quá khả quan.

Nói sao nhỉ...?

Nếu phải dùng cảm xúc của loài người để miêu tả hành động của các ý chí vào thời điểm này thì nó nhất định sẽ là "bồn chồn" và "mất sự bình tĩnh".

Chính vì chúng đang thiếu sự bình tĩnh nên mới không thèm đếm xỉa đến một sinh linh nhỏ bé như Trần Hoài Nam.

"Tuần Trăng Máu sắp tới khủng kh·iếp đến mức khiến chúng trở nên hoảng loạn sao? Mình càng lúc càng thấy tò mò về bản chất của loại t·hiên t·ai này rồi đó"

Lòng thầm nghĩ vậy, Trần Hoài Nam chậm rãi thoát khỏi trạng thái thiền định, vừa hay đụng phải ánh mắt của Lily khi cô bé lúc này đang ngồi đối diện mà mải mê ngắm nhìn gương mặt của cậu.

"...Gì đấy?"

"Em chỉ đang cảm thấy giá như anh đẹp trai thêm một tí thì tuyệt..."

"..." Trần Hoài Nam vỗ trán, dở khóc dở cười hỏi lại: "Vậy tức là em đang chê anh đây xí trai rồi? Cũng được, anh chưa bao giờ dám nhận là mình đẹp trai cả..."

"Em đâu có chê anh đâu? Em chỉ đơn giản là đang cảm thấy mình nên làm gì đó để anh trông đẹp trai hơn thôi... Anh biết đấy, con gái mà, ai chẳng muốn có một người chồng đẹp trai đâu nhỉ...? Fufu~" Lily vừa nói, vừa để lộ ra một nụ cười bí ẩn.

Và mỗi lần em ấy cười kiểu này đều chẳng có gì tốt lành xảy ra cả.

Trần Hoài Nam: "..."

Đã là thời điểm nào rồi mà em ấy còn muốn chơi cậu vậy?

"Giờ anh sẽ gọi về nhà nhắc nhở bọn họ chuẩn bị, khoảng chiều nay đành nhờ em mở cổng không gian đưa họ đến đây đi. Biết là điều này nghe thật ích kỷ nhưng anh muốn đặt sự an toàn của họ lên làm ưu tiên hàng đầu"

Nghe vậy, Lily nghiêng đầu hỏi: "Anh cảm nhận được cái gì rồi à?"

"Không chắc nữa, nhưng cẩn tắc vô ưu"

Lily khẽ thở dài: "Nhà mình không đủ diện tích để cho cả làng ở cùng đâu... Sẽ rất chật chội đó, anh thật sự muốn làm vậy luôn hả? Mà... Dù gì thì cũng là anh mà..."

"...Trong trường hợp chật chội quá thì anh sẽ dẫn số còn lại đến ở nhờ trong khuôn viên trường... Khá chắc là cô Hiệu Trưởng sẽ cho phép thôi"

"Biết rồi mà..." Lily bĩu môi, lại nhào tới ôm ôm Trần Hoài Nam chẳng vì lí do gì cả: "Em có hỏi chú ấy rồi... Sự kiện lần này có thể là cơ hội để em mạnh lên giống như chị Himiko vậy... Nên là em sẽ không ở nhà đâu, anh đừng có lo vấn đề chỗ ở cho em"

"Em sẽ đi với thầy hả?"

"Không, em sẽ đi một mình. Chú ấy nói em cũng đủ trưởng thành để tự mình giải quyết vấn đề rồi... Nên là chú ấy chỉ chịu trách nhiệm quan sát thôi chứ không có ý định giúp đỡ em gì cả. Em nghĩ là chú ấy nói đúng... Cứ dựa dẫm vào người lớn mãi thì làm sao lớn lên được phải không?"

Trần Hoài Nam mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô gái nhỏ đang nằm cuộn tròn trong ngực mình.

"Lần này... Em nhất định sẽ lớn lên"

Lily tựa đầu vào lồng ngực Trần Hoài Nam, thủ thỉ tâm tình bằng chất giọng ngọt ngào nhất của mình: "Em sẽ lớn lên và sinh con nối dõi cho anh... Sau đó, em cũng sẽ cố gắng mạnh lên để giúp anh chiến thắng vận mệnh của mình"

"Thú thật, em không cần biết anh sẽ sống được bao lâu nữa... Bởi vì đối với em, mỗi ngày anh còn sống đều là những ngày em phải trân trọng và khắc ghi thật kĩ, để anh không trở thành một khách qua đường trong cuộc đời dài của em"

"Những ngày hạnh phúc như thế này... Dù biết rằng nó sẽ phải kết thúc, nhưng em nhất định sẽ kéo dài nó bằng mọi giá"

"..."

"Anh thì không nghĩ sinh con sớm như vậy là một ý hay đâu em à..."

...

...

Tối hôm đó.

Một vầng trăng khổng lồ đến bất thường đã chậm rãi trồi lên, hiện hữu trên bầu trời tựa như một con mắt vĩ đại đang nhìn xuống cả thế gian này.

Rồi đột nhiên, tại trung tâm của vầng trăng tròn vành vạnh đẹp đẽ chẳng biết vì lí do gì mà xuất hiện một điểm màu đỏ nhỏ xíu xiu, so ra còn thua cả quả trứng gà.

Tuy nhiên, theo thời gian, điểm đỏ ấy cứ ngày càng lan rộng như một loại d·ịch b·ệnh c·hết chóc. Thế là chỉ sau vài phút, cả vầng trăng tròn đã biến thành một bể máu khổng lồ treo giữa bầu trời, đem vầng hào quang c·hết chóc của nó nhuộm đỏ cả thế giới mà nó đang quan sát.

Và rồi...

Vô số cánh cổng không gian đột ngột hiện ra, từ khắp mọi nơi trên thế giới.

Tiếng gầm rú của quỷ dữ, tiếng bước chân hành quân, tiếng gào thét của những con mãnh thú xa lạ mà khát máu... Cả tiếng than khóc của những linh hồn nữa...

Giai điệu của sự hỗn loạn chỉ trong phút chút đã len lỏi đến mọi ngóc ngách trên thế giới này.

Huyết Nguyệt...

Đã chính thức giáng lâm!

Chương 171. Huyết Nguyệt giáng lâm