Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 179. Kẻ lạc loài

Chương 179. Kẻ lạc loài


Trước khi đêm Huyết Nguyệt thứ hai thực sự bắt đầu, thân là những người tham chiến, bọn họ phải chuẩn bị rất nhiều thứ để phòng tránh mọi trường hợp bất ngờ có thể xảy ra... Nhất là với q·uân đ·ội - những người đang phải dùng cả tính mạng để bảo vệ dân thường ở sau hậu phương.

Trong một căn lều riêng biệt, Trần Hoài Nam lúc này đang phải bận bịu giúp Himiko dùng băng quấn ngực lại cho gọn.

Có một điều cần phải công nhận là mặc dù ngực to trông rất quyến rũ, tuy nhiên nó cũng rất là vướng víu đối với một chiến binh sở hữu khả năng chiến đấu với cường độ cực cao như Himiko. Chỉ có áo ngực thôi là không đủ để giải quyết được vấn đề này, vì vậy cô ấy buộc phải sử dụng đến băng quấn ngực mỗi khi phải tham gia bất kì trận chiến nào.

Thực chất là trước khi gặp được Trần Hoài Nam, Himiko rất hiếm khi chịu sử dụng đến áo ngực. Băng quấn ngực đã luôn là một vật bất li thân bởi vì cô ấy cần phải đánh nhau rất rất nhiều để sinh tồn...

Cơ mà kể từ cái ngày được cậu ta thuần phục, Himiko đã nhận ra rằng thân là một đứa con gái, cô ấy cần phải học cách chăm chút đến ngoại hình nhiều hơn để có thể thu hút sự chú ý của cậu ta. Đó là lí do vì sao cô ấy bắt đầu sử dụng áo ngực mỗi khi không cần phải chiến đấu.

Ngược lại, mỗi khi phải chiến đấu, cô ấy đều cần thời gian để chuẩn bị... Và nếu như tự làm thì nó sẽ mất kha khá thời gian. Cho nên, cô ấy đã quyết định sẽ giao trách nhiệm cao cả này cho bạn trai của mình.

"Thế nào? Ngực của em mềm mại thoải mái lắm có đúng không nè?"

Với cương vị là bạn trai, không lạ gì khi Himiko đã vui vẻ giao cho cậu ta nhiệm vụ mười phần kích thích ham muốn này. Như một lẽ dĩ nhiên, trong suốt quá trình đó, việc động chạm là không thể nào tránh khỏi, cơ mà việc đó hình như lại chính là những gì cô ấy đang mong muốn.

"Bớt ăn nói kiểu đó lại đi, dù cái gì cũng đã làm rồi nhưng tôi vẫn biết ngại đấy. Đáng tiếc thật đó, dây thần kinh xấu hổ của tôi đây vẫn chưa có bị đứt!"

"Heeheehee"

Himiko cười khúc khích, dường như là rất hài lòng với phản ứng của Trần Hoài Nam. Tiếp sau đó, cô ấy lại hỏi: "Em thấy cô gái đó có ý tốt muốn phối hợp với anh đó... Em cũng đâu có ghen tị gì mấy đâu, sao anh tự nhiên lại từ chối dứt khoát quá vậy?"

"Mấy tên quái con này sẽ không thể thoả mãn được cơn đói của cậu, tôi biết tỏng. Vì vậy, chúng ta cần phải đi săn... Mà nếu đã đi săn rồi thì tôi cũng không thể tiếp tục ở lại đây, bỏ mặc cậu đi săn một mình được. Mục đích giữa chúng ta và họ đã khác nhau ngay từ đầu rồi, thành ra tôi không thể hứa chắc gì được. Thế thôi"

"Ồ... Anh cũng tinh ý đó"

Himiko vốn đã vui nay lại còn hạnh phúc hơn nữa, chỉ đơn giản là vì cậu ta đã nhìn ra được tâm tư của cô ấy.

Đã thông minh lên không ít rồi nha...

"Mà này, em thật sự không cần mặc giáp hay sao?" Trần Hoài Nam lại hỏi.

Cậu ta vẫn không nhận ra có gì đó bên trong mình đang thay đổi từ trong vô thức.

Himiko cười hì hì đáp lại: "Không cần, có anh đứng sau hậu thuẫn rồi... Em còn sợ gì mấy thứ thương thế vớ vẩn đó nữa? Mà bản thân anh hình như cũng có thể buff gì đó cho em thay thế cả giáp mũ luôn mà?"

"Thì đúng là có thể buff đó... Nhưng tôi không muốn dựa dẫm quá nhiều vào quyền năng mà Lily ban cho. Kiểu gì quay về nó cũng sẽ vòi vĩnh đủ thứ cho coi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài: "Khác hẳn với các ý chí ngoài kia... Người ta làm ăn sòng phẳng nên tôi chẳng cần phải đề phòng"

"Ha ha ha~"

"Cười cái gì? Xong rồi đó, mau mặc quần áo lại đi rồi chào tạm biệt mọi người. Đừng để Edgar và Lục phải đợi quá lâu, bọn họ có vẻ nóng lòng lắm rồi đó"

"Ừm, anh ra ngoài trước đi"

...

...

Sau đó, nhóm bạn chào tạm biệt mọi người rồi rời đi một cách lặng lẽ... Bởi vì họ biết những người đó sẽ không đồng ý để họ đi săn trong cái đêm Huyết Nguyệt đầy rẫy nguy hiểm này đâu, dẫu rằng đây chỉ mới là ngày thứ hai.

Đi được khoảng vài cây số tính từ doanh trại nơi mà q·uân đ·ội và Hội đang cố thủ, cả nhóm đã bắt đầu cảm nhận được sự hiện diện của đám sinh vật ngoại lai.

Chỉ có điều lần này chúng đã không t·ấn c·ông một cách điên cuồng giống như đêm đầu tiên. Thay vào đó, chúng hành động có tổ chức hơn, tựa như đang ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ nào đó... Hoặc là mệnh lệnh nào đó từ thủ lĩnh của chúng vậy.

Edgar đứng trên cao, âm thầm quan sát hành động của lũ quái vật từ đầu đến giờ. Khi được tận mắt chứng kiến chúng cử một ít quân ra khiêu khích kẻ địch, trong khi một đám quái khác thì ẩn nấp trong bóng tối để bày trò phục kích... Cậu ta liền nhận ra rằng đợt này chúng đã thông minh hơn rất rất nhiều.

Tất nhiên, không chỉ mỗi Edgar nhận thức được điều đó.

"Mặc dù bọn chúng bày trò rất lộ liễu... Nhưng không thể phủ nhận một sự thật là chúng đã bắt đầu thông minh lên rồi. Cái cách chúng hoạt động bầy đàn kiểu này sẽ khiến cho chúng trở nên khó đối phó hơn trước rất nhiều" Trần Hoài Nam nói.

"Ờ, cảm giác khác hẳn với cái đám vô tổ chức chỉ biết lao vào chém g·iết theo bản năng giống như đêm đầu tiên" Lục khẽ gật đầu đồng ý.

Himiko: "Mặc dù chúng vẫn rất yếu..."

Trần Hoài Nam khẽ lắc đầu, nói tiếp: "Không nói đến đêm hôm qua, đêm thứ hai này là sự tăng trưởng về mặt trí tuệ của bọn quái vật ngoại lai... Thế nên, tôi suy đoán là ngay đêm tiếp theo, thứ mà bọn chúng tiến hoá chính là sức mạnh"

"Có lí"

Trong khi ba đứa con trai đang bàn bạc này nọ thì Himiko chỉ nhìn đám quái vật rồi khẽ lắc đầu: "Không đủ... Bọn này quá yếu rồi, đánh không đã tay, không thể thoả mãn mình được"

"Biết ngay là cậu sẽ nói thế mà" Trần Hoài Nam nghe được câu ấy liền khẽ thở dài: "Thôi vậy, tôi sẽ mượn tay ý chí của gió đi thăm dò một lát, nếu may mắn sẽ tìm ra kẻ địch nào đó mạnh mạnh cho cậu luyện tay. Trước mắt thì cứ ngồi đợi ở đây đi"

"Ừm..."

Edgar và Lục nhìn nhau, lòng tự biết sắp tới mình sẽ khá là rảnh rỗi nếu cũng lựa chọn ngồi đợi như Himiko. Vì vậy, hai người họ đã tỏ ý muốn đi săn một mình trong thời gian Trần Hoài Nam đi thăm dò, và dĩ nhiên là cậu ta đã đồng ý.

Dù gì thì Trần Hoài Nam cũng sở hữu khả năng cách không truyền âm, thế nên nhóm bọn họ có thể tập hợp lại bất kì lúc nào. Cậu chẳng có lí do gì để ngăn cản hai người họ rèn luyện trong lúc rảnh rỗi cả.

Sau khi Edgar và Lục rời đi, Trần Hoài Nam ngồi xuống, bắt đầu thực hiện liên kết với ý chí của gió. Còn Himiko thì lặng lẽ ngồi ngay bên cạnh, cốt là để bảo vệ cậu ta khỏi các mối nguy trong thời gian tâm trí cậu ta không còn ở đây.

Nương theo sự giúp đỡ của ý chí, ý thức của Trần Hoài Nam thuận theo cơn gió đêm mà lan toả ra khắp nơi.

"Không còn người dân nào bị mắc kẹt trong thành phố nữa... Xem ra q·uân đ·ội đã rất nỗ lực s·ơ t·án rồi, mặc dù cũng thất thoát không ít nhân mạng..."

"Kể ra thì kinh khủng thật, xác c·hết của người dân lẫn q·uân đ·ội đều bị ăn hết, chỉ còn lại mỗi vũng máu, đến cả một mảnh xương cũng chẳng còn sót lại... Vận mệnh này thực sự quá tàn nhẫn"

"A...?"

"Huy hiệu kia là... Học viên của Học Viện Tân Sinh sao? Sao họ lại ở ngoài này được hay vậy? Theo lí mà nói thì họ lẽ ra phải trốn trong khuôn viên trường mới đúng chứ?"

Ban đầu, Trần Hoài Nam ôm theo một bụng nghi hoặc mà lặng lẽ quan sát đám học viên đang tổ chức đánh phá hang ổ của một lũ sói đen đang bày mưu phục kích bọn họ... Cho đến khi cậu nhìn thấy một giáo viên cũng đang ẩn nấp trong bóng tối âm thầm quan sát đám học viên, tức thì cậu liền hiểu ra toàn bộ sự tình.

"Ra vậy, nhà trường muốn mượn đêm Huyết Nguyệt để các học viên thực luyện. Dễ hiểu, không mấy khi có dịp để rèn luyện như thế này mà..."

Đang lúc định tiếp tục công việc thăm dò thì một cảm giác kì lạ đã níu giữ cậu lại chỗ này. Ý chí của gió đã cố tình không để cậu đi, ngược lại còn ép cậu nhìn về một hướng... Nơi mà một học viên đã âm thầm tách khỏi đội ngũ để đi đâu đó.

"Ngài muốn cho tôi xem gì vậy, gió?"

Như hiểu được những lời mà Trần Hoài Nam vừa nói, ý chí của gió đã tự tay mang cậu đi theo tên học viên khả nghi. Bằng cách nào đó, tên này đã thành công trốn khỏi con mắt của cả bạn bè lẫn giáo viên của cậu ta... Một điều tưởng chừng như không thể, và điều đó càng cho người ta thêm cơ sở để nghi ngờ tên này.

"Có gì đó mờ ám sao? Đành vậy, biết là nên tôn trọng quyền riêng tư của người ta nhưng tên này khả nghi quá, mình cần phải theo dõi chặt chẽ... Ít nhất là cho đến khi mối nghi ngờ được hoá giải"

"Mà kể ra thì hình như tên này trông hơi quen quen"

Tạm gác lại công việc tìm kiếm, Trần Hoài Nam tập trung vào việc theo dõi tên học viên nghi là gián điệp này. Không phải tự nhiên khi ý chí của gió lại cố tình đưa ra gợi ý cho cậu... Điều này nhất định phải có can hệ gì đó với nó.

Dõi theo bước chân của tên học viên, hắn ta đi sâu vào bên trong một căn nhà nằm dưới một con hẻm tăm tối và bẩn thỉu, đầy rác rưởi và phân của động vật, nhất là chuột và các loại gặm nhấm.

Trong căn nhà này, mọi thứ nhìn chung cũng không có gì đặc biệt... Ấy là cho đến khi tên học viên dùng tay lật tấm ván gỗ trên sàn lên, để lộ ra một chiếc cầu thang hướng thẳng xuống lòng đất.

"Đù, mật đạo? Sao trong thành phố lại có chỗ như thế này hay vậy?"

Trần Hoài Nam tỏ ra khá bất ngờ với diễn biến này, và đồng thời cậu ta cũng càng có thêm động lực và lí do để theo dõi tên học viên khả nghi.

Bịch~

Bịch~

Tiếp tục đi sâu xuống lòng đất, trước sống mũi của Trần Hoài Nam bắt đầu xộc lên một mùi hôi tanh vô cùng khó chịu. Cái hương vị này... Nếu phải mô tả thì nó giống như mùi của nước cống trộn lẫn với xác thịt thối rữa vậy, không tài nào ngửi nổi.

"Mình có một dự cảm chẳng lành về chuyện này"

Tiếp tục đi sâu xuống lòng đất, mùi hôi tanh kia cũng càng lúc càng dữ dội hơn. Dù cho Trần Hoài Nam đã phải nhăn mặt nín thở, tên học viên kia vẫn không hề có biểu lộ cảm xúc gì, như thể cậu ta đã quá quen với cái mùi này rồi vậy.

Tiếp sau đó, từ là một bức tường đá bị rong rêu bám và vô cùng cũ kĩ, Trần Hoài Nam đã bắt đầu nhìn thấy những thứ không nên xuất hiện trong một mật đạo.

Đó là đầu lâu, xương xẩu và các mảnh da thịt được lắp ghép lại thành những bệ đèn một cách vô cùng tỉ mỉ, thậm chí là tỉ mỉ đến mức đáng sợ.

Mắt thấy một đống bệ đèn bừng sáng lên thành một con đường thật dài, Trần Hoài Nam lập tức sinh ra cảm giác buồn nôn. Chỉ tiếc là cậu ta đang không phải thực thể, thành ra cũng chả có gì để nôn cả... Tuy vậy, cảnh tượng này vẫn làm cậu cảm thấy vô cùng kh·iếp đảm.

Cậu biết rõ đống đầu lâu, xương và những mảnh da thịt được làm thành bệ đèn đó đều không phải của bất kì loài động vật nào... Mà chính là của con người!

"Mẹ kiếp... Coi bộ mình lại sắp sửa lập công lớn rồi đây"

Chương 179. Kẻ lạc loài