Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 180. Những điều cần làm
Ba mươi phút sau.
Trần Hoài Nam chậm rãi mở mắt.
Tuy rằng cậu ta vẫn không để lộ ra bất kì cảm xúc gì, thế nhưng Himiko vẫn có thể cảm nhận được ánh lửa từ sâu trong nội tâm lẫn đôi mắt của cậu ta. Tất nhiên, ánh lửa đó không phải là nhiệt huyết hay thứ gì đó tích cực, mà chính là... Phẫn nộ.
"Anh đã thấy cái gì rồi?"
Himiko trong lòng khẽ động, biết rằng bạn trai đã nhìn thấy cái gì đó không ổn liền cất lời hỏi... Mặc dù bản thân cô ấy cũng không trông đợi gì nhiều vào câu trả lời.
"Học Viện Tân Sinh mở cửa, cho phép học sinh ra ngoài rèn luyện. Tôi nghĩ rằng quyết định này không tệ, dù gì thì người ta cũng phải đánh nhau một chút mới có thể nắm vững căn bản được..."
"Nói thẳng trọng điểm, anh đã nhìn thấy cái gì rồi?" Himiko nghiêm giọng.
"..."
Là một đứa con gái n·hạy c·ảm, Himiko dễ dàng nhận ra đối phương đang cố tình đánh lạc hướng mình. Cậu ta không hề nói dối, cậu ta chỉ đơn giản là lảng tránh không muốn nói ra sự thật mà thôi.
Tuy vậy, cậu ta vẫn nhận thức được rằng mình sẽ không thể nào qua mặt được cái bà cô có giác quan nhạy bén đến mức không cần thiết này.
"Tôi nhìn thấy một giáo phái đang ẩn náu dưới lòng đất... Chúng bắt đã giam giữ rất nhiều người, già trẻ đều có cả... Và những gì chúng đã làm với họ, chắc là tôi không cần kể thẳng ra đâu có đúng không?"
Himiko trầm mặc, bắt đầu suy tư: "Vậy à... Có thể ẩn náu ngay dưới lòng thủ đô mà hành sự như thế, nếu không có ô dù khổng lồ đứng sau chống lưng thì cũng là do chúng quá mức tài giỏi trong việc lẩn trốn... Nghe có vẻ khá khó nhằn đó"
"Chính vì thế tôi mới không có tự tin để dấn thân vào chuyện này, đành phải nhờ người lớn đến giải quyết thôi... Hoặc là cũng không hẳn là vậy"
Trần Hoài Nam tỏ ra u sầu nói tiếp: "Thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tàn nhẫn. Cái gọi là hoà bình chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc đẹp đẽ che giấu đi đủ thứ sự thật phũ phàng đến xấu xí bên trong..."
"Tôi đã tự mình nhận thức được điều này ngay từ khi đặt chân đến Lãnh Nguyên phía bắc kia rồi... Nhưng ngay bây giờ, khi phải tận mắt chứng kiến điều đó một lần nữa, tôi lại cảm thấy khó chịu..."
"Phải chăng hỗn loạn và c·hiến t·ranh mới chính là bản chất thực sự của con người?"
Himiko khoé miệng nhảy một cái, dùng sức tát vào sau gáy cậu ta một cái rõ đau: "Lại cả nghĩ nữa rồi ông tướng! Anh cũng đâu phải triết gia, suy nghĩ sâu sắc như vậy làm gì chứ? Không sợ bạc đầu hả?"
"Nghe em nói nè, chỉ cần làm theo những gì mà anh cho là đúng là được rồi... Còn về thế giới này sẽ đi về đâu, bản chất của nhân loại là gì hay đại loại thứ gì đó tương tự... Những thứ đó rõ ràng không phải vấn đề mà anh có nghĩa vụ hay trách nhiệm phải suy nghĩ đến! Rõ chưa?"
"... Phải ha"
Himiko nói đúng, một kẻ phàm trần và đơn độc như cậu không cần thiết phải suy nghĩ đến những vấn đề vĩ mô như thế.
Nếu như bản chất của nhân loại chỉ đơn giản là hỗn mang và c·hiến t·ranh... Vậy thì họ đã sớm bị tuyệt diệt trong thời đại tăm tối nhất của thế giới rồi. Rõ ràng là bên trong họ vẫn còn điều gì đó khác... Và đó cũng là lí do giải thích cho việc họ vẫn tồn tại và đứng vững cho đến tận bây giờ.
Chỉ cần hiểu như vậy là đủ.
Không cần quá bi quan, cũng không cần quá cả nghĩ... Cậu chỉ đơn giản là một phần tử trong số họ, cậu không thể làm điều gì lớn lao đến mức thay đổi tất cả... Nhưng ít nhất, cậu có thể làm những gì mà mình tin tưởng là đúng đắn và nên làm.
"Có lẽ tôi sẽ thử đột nhập vào đó cứu họ một phen..." Trần Hoài Nam nói: "Mặc dù tỉ lệ thành công không cao, có thể bọn họ đã bị hiến tế trước khi chúng ta kịp đến cứu rồi... Nhưng liệu cậu có đồng ý..."
"Hả?! Tất nhiên rồi!" Himiko chống nạnh, bày ra vẻ đương nhiên nói: "Chẳng phải chúng ta đã hứa với nhau rồi sao? Đã săn thì phải đi cùng nhau, chỉ cần như thế, chúng ta là bất khả chiến bại!"
"...Tôi không nhớ mình đã nói như vậy bao giờ, cơ mà thôi được rồi. Lần này chúng ta không thể đi một mình được" Trần Hoài Nam cười nói: "Tuy rằng ý chí của gió có thể giúp chúng ta t·ẩu t·hoát chỉ trong nháy mắt... Nhưng chỉ riêng lần này, tôi chỉ muốn thắng chứ không muốn chạy, nhất định phải thắng mới được!"
"Hiểu rồi, anh muốn nhờ giúp đỡ nhỉ?" Himiko tỏ ra đôi chút tiếc nuối nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của đối phương: "Vậy anh tính nhờ ai đây? Chúng ta không nên mang cả mội đội quân đánh ập vào trong đó đâu nhé... Bọn quái trong đêm Huyết Nguyệt không phải hàng trưng bày đâu"
"Một nhóm dưới mười người là đủ. Tôi biết mình nên nhờ cậy ai rồi"
...
...
Không quá lâu sau đó, cụ thể là chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ, những người mà Trần Hoài Nam muốn nhờ cậy đã tập hợp đầy đủ. Kì thực trong số này cũng chẳng có ai lạ mặt cả, ngược lại còn khá là dễ đoán ấy chứ...
Trần Hoài Nam, Himiko, Lục, Edgar và nhóm bốn lính đánh thuê gồm Elaina, anh chàng Lizardman Lizu, ông lão bợm rượu người lùn và quý cô Thượng Tiên tuổi thì lớn nhưng phẳng còn hơn cả Lily.
Tổng cộng có tám người, không hề phá hủy chỉ tiêu mà cậu đề ra.
"Tôi nghe nói ở xung quanh đây có dị giáo. Thân là một con chiên ngoan đạo, tôi tuyệt đối không cho phép chúng tiếp tục tồn tại. Những gì chúng làm đã hoàn toàn đi ngược lại với tín ngưỡng của tôi, đó là lí do tôi sẽ cố gắng giúp đỡ mọi người bằng tất cả những gì tôi có" Anh chàng Lizardman chắp tay thành tâm nói ra.
Lizu có phong cách ăn mặc khá hoang dã, và bản chất chủng tộc của anh ta cũng là một bộ tộc săn bắn với những chiến binh hùng mạnh và kiêu hãnh. Vì vậy, khi một tồn tại nào đó đe doạ đến lí tưởng mà họ tuân theo, họ sẽ không ngần ngại mà săn lùng cho đến cùng.
Elaina tay cầm cây trượng nặng trịch, miệng khẽ thở dài: "Em cũng có hơi bất ngờ khi anh đột nhiên đưa ra yêu cầu giúp đỡ như vậy đó... Cũng may là đêm thứ hai này vẫn chưa đến nỗi, thành ra bọn em vẫn có thể tự ý hành động được"
"Xin lỗi, tôi sẽ trả tiền" Trần Hoài Nam nói.
"Nhóc con làm đúng đấy, đó mới chính là cách mà cậu sai khiến một lính đánh thuê" Lão già người lùn cười ha hả: "Mà thật ra cũng chẳng cần tiền nong gì cho cam... Người lùn bọn ta chỉ cần rượu thơm và đồ ăn ngon thôi! Ha ha~"
"Bảo sao bọn người lùn tên nào tên nấy đều như cái thùng phuy, chỉ biết ăn uống rượu chè như thế thì được cái tích sự gì?" Cô nàng Thượng Tiên kiêu ngạo hất cằm.
"Nói cái gì đó hả cái đe!?"
Bốp~
Lão già người lùn không hề khách khí tát vào mông cô Elf khiến cô ta đau điếng, bật lên chửi lại: "Lão già không ra gì! Ông nghĩ mình đang chạm vào cái gì vậy!?"
"Người phẳng lì như thế, có đánh vào chỗ nào thì cũng chỉ là cái đe thôi!"
"Ông... C·hết chắc rồi!"
Elaina khẽ thở dài, trong khi anh chàng Lizu thì cố gắng hết sức đứng ra làm trung gian hoà giải giữa hai người kia.
"Bộ nhóm của em ngày nào cũng như thế này hả?"
"Vâng, ngày nào cũng vậy... Xin lỗi"
Trần Hoài Nam đưa tay xoa xoa đầu Elaina trong vô thức rồi cười nói: "Cũng không phải việc gì lớn. Tuy là cãi nhau khá to nhưng anh không thấy giữa họ có bất kì sự sứt mẻ tình cảm nào cả..."
"A ha ha..."
"Ấy? Xin lỗi, anh lỡ tay"
"Không sao, em không ghét điều này"
Trần Hoài Nam: "..."
"Elaina, em mà còn ăn nói như thế... Lỡ có chuyện gì xảy ra thì anh không chắc là em sẽ toàn mạng đâu"
"Eh?"
"E hèm!"
Trước khi ai đó sau lưng cậu trở nên mất kiểm soát, Trần Hoài Nam bắt đầu tiến vào chế độ làm việc: "Đầu tiên vẫn là phải bàn bạc chiến thuật cái đã. Tiếp tới, chúng ta sẽ phải chiến đấu trong một lăng mộ... Cấu trúc cơ bản giống như một mê cung, nhưng do đã thăm dò từ trước nên tôi cũng biết đại khái lối đi rồi"
"Lăng mộ hả... Đây đúng là một không gian hẹp, nhưng lại không thích hợp để những chiến binh như tôi lăn xả..." Lizu xoa cằm: "Nhưng ít nhất, tôi thấy thế này vẫn tốt hơn là đánh nhau giáp lá cà. Thực chất, lính đánh thuê chúng tôi không quen đánh nhau trên quy mô lớn giống như những gì chúng tôi đang làm ở Huyết Nguyệt"
"Tôi hiểu"
Lính đánh thuê trong các nhiệm vụ phải học cách tận dụng mọi thứ xung quanh để đưa ra chiến thuật, từ đó có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng và hiệu quả nhất có thể...
Tuy nhiên, khi bước ra chiến trường quy mô lớn giống như trận địa phòng thủ ngoài kia, những chiến thuật và tri thức của họ sẽ phần nào mất đi độ hiệu quả... Nguyên nhân đơn giản chỉ vì họ không biết cách tác chiến kiểu đó, chỉ có thể dựa vào kĩ năng và kinh nghiệm để xoay sở mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác...
Nhiệm vụ mà Trần Hoài Nam đưa ra đã giúp họ quay trở về với con đường mà mình thành thạo nhất!
"Mọi người giới thiệu một chút về khả năng của mình đi... Ừm, để tôi trước nhé..."
"Khỏi, bọn này biết hết rồi" Nàng Elf trực tiếp chặn họng Trần Hoài Nam: "Và cả cô nàng trông có vẻ rất u ám này nữa. Hôm đó bọn này đã nhìn thấy hết rồi"
"Nhưng mà..."
"Có mánh khác thì cứ giữ lại xem như một lá bài tẩy đi. Lỡ như ai đó trong chúng ta b·ị b·ắt đi, bị t·ra t·ấn rồi khai ra tất cả... Đến lúc đó mọi thứ sẽ trở nên rất nguy hiểm đấy. Đây là thường thức thôi, đừng lấy làm lạ"
Hớp một ngụm Hoả Tửu, lão già người lùn nói tiếp: "Điển hình như tôi, ngay cả khi chúng tôi đã làm việc với nhau lâu rồi, chúng tôi cũng chưa từng để những người còn lại biết hết về khả năng của mình mà"
Nhóm bốn người bạn trẻ nghe xong, cảm giác tựa như được khai sáng.
"Ý ông là... Chỉ cần hiểu sơ bộ về đối phương để có thể lập kế hoạch là được rồi đúng không?"
"Đúng vậy, chỉ cần hiểu sơ bộ là được... Tất nhiên là vẫn phải thể hiện ra những gì mình có khi cảm thấy cần thiết chứ đừng có giấu nhẹm đi luôn nhé?"
"Cháu hiểu rồi"
Nhóm Trần Hoài Nam gật đầu lia lịa, chậm rãi tiếp thu kiến thức mới.
"Để xem, nếu tôi đoán không lầm thì hai cậu thanh niên có phần lạ mặt này đều thuộc tuýp chiến đấu nhỉ? Có ai sử dụng được phép thuật không?" Lizu hỏi.
Edgar khẽ lắc đầu: "Phép của tôi phần lớn đều là tự cường hoá để gia tăng khả năng chiến đấu... Tôi không nghĩ rằng mình sẽ thích hợp cho vai trò pháp sư đâu"
"Đã hiểu. Vậy còn cậu?"
"Tôi có thể khiến kẻ địch bị rơi vào trạng thái bất lợi, ví dụ như câm lặng, ru ngủ... Thậm chí là chi phối vận rủi, khiến cho chúng c·hết một cách ngẫu nhiên"
"Đã hiểu. Năng lực này sẽ rất hữu ích"
Anh chàng Lizardman khép mắt lại, mất một khoảng thời gian suy nghĩ rồi nhìn về phía Trần Hoài Nam: "Vậy giờ thì... Chúng ta bắt đầu bàn chiến thuật thôi nhỉ? Hãy nói ra rất cả những gì cậu thu thập được đi, chúng tôi sẽ cố gắng lắng nghe"
"Được"