Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 181. Sẵn sàng

Chương 181. Sẵn sàng


Phải mất thêm một lúc nữa, tất cả mọi người mới có thể sẵn sàng để tiến vào triệt phá hang ổ của đám dị giáo.

Thực chất, kế hoạch mà họ đã đề ra không được tính là chỉnh chu do lượng thông tin thu thập được là quá ít. Vì vậy, họ vẫn chỉ có thể tùy cơ ứng biến dựa theo tình hình thực tế mà thôi!

Giữa lúc mọi người đều đứng dậy chuẩn bị xâm nhập thì Trần Hoài Nam đột nhiên phát choáng, cảm tưởng như thể cả thế giới xung quanh cậu đang bị bóp méo vậy. Cậu đã không còn lạ với cảm giác này nữa, ngược lại còn tỉnh táo nói ra: "Đợi tôi, tôi phải đi đến nơi này một lát"

"...?"

Nói rồi cậu ta đột nhiên ngã ngang, phải nhờ Himiko kịp thời đỡ lại chứ không là bị u đầu trước khi kịp đánh nhau rồi: "Thi thoảng anh ấy sẽ bị như vậy, cơ mà cũng không lâu lắm đâu... Mong mọi người thông cảm một chút"

Edgar nói bổ sung: "Yên tâm đi, những lúc cậu ta bị như thế này đều sẽ có chuyện tốt xảy ra đấy... Không ít thì nhiều"

"Mọi người không lo lắng cho sức khoẻ của anh ấy sao?" Elaina sốt ruột hỏi.

"Cái này không liên quan đến sức khoẻ"

"???"

...

...

Khi lần nữa mở mắt ra, cậu lại bị "ai đó" đưa vào một thế giới tối tăm và c·hết chóc.

Bất quá, lần này mọi thứ xung quanh cậu đã không còn là một bầu không khí tĩnh lặng và đơn điệu. Chẳng biết xuất phát từ nơi nào, tiếng đàn dương cầm đầy u buồn cứ loáng thoáng bên tai, làm cậu không tự chủ sờ đến chỗ trái tim mình: "Quái? Cái cảm giác rung động này là sao vậy?"

Tiếng đàn kia tuy trầm lặng và du dương nhưng thi thoảng, sự ổn định đó lại bị phá tan bởi những nốt cao tăng dần. Dù vậy, những nốt cao đó cũng không tạo cho người nghe một sự thăng hoa về cảm xúc, trái lại còn có vẻ gì đó gượng gạo... Tựa như một ai đó đang cố gắng nở nụ cười trong khi đang khóc thảm vậy.

Dựa theo âm thanh mà tiếng đàn phát ra, Trần Hoài Nam nhanh chóng tìm đến chỗ người đã đưa cậu vào thế giới này. Quả nhiên, cô ấy chính là A Thất.

Tuy đã chạm mặt nhau rồi nhưng Trần Hoài Nam cũng không có vội vàng lên tiếng chào hỏi cô ấy. Cậu không muốn phá bĩnh người nghệ sĩ đang say sưa trên những phím đàn và giai điệu của riêng mình, vì điều đó là cực kì bất lịch sự.

Cứ đứng ở đó lắng nghe cho đến khi tiếng đàn yếu dần, cậu ta mới lên tiếng: "Lâu rồi không gặp... Thì ra cô cũng biết đánh đàn. Mà, cũng không bất ngờ lắm"

A Thất nhẹ nhàng mỉm cười.

Vẫn như vậy, một nụ cười qua loa như chỉ cho có lệ.

"Kéo tôi vào đây làm gì vậy?"

A Thất nhảy xuống ghế, sửa sang quần áo một chút rồi tiến tới ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài Nam như bình thường: "Sắp tới sẽ có biến lớn nên em muốn nhắc nhở anh một chút... Để anh đỡ phải c·hết oan"

"Hả?"

"Một tổ chức dị giáo... Ừm, nghe ông ấy bảo là Huyết Giáo thì phải? Bọn chúng đang muốn làm gì đó với Huyết Nguyệt, và nếu như bọn chúng thực sự thành công thì ngay cả ban ngày cũng không còn an toàn với sinh vật sống nữa..."

"...Huyết Giáo?" Trần Hoài Nam nhéo cằm: "Giáo phái như vậy có tồn tại sao? Vậy chúng muốn làm gì?"

"Em không biết. Em chỉ muốn nhắc nhở anh hay chú ý an toàn, đừng chủ quan vào ban ngày bởi vì tai hoạ thật sự có thể ập tới bất kì lúc nào đó"

"Vậy sao...? Cảm ơn em"

Trần Hoài Nam nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu rơi vào trầm tư. Có vẻ như cậu đã không có đoán sai, đêm Huyết Nguyệt này không hề đơn giản như vậy nghĩ...

"Cảm ơn cũng phải làm sao cho thiết thực chứ anh? Em đâu có giúp anh để anh nói lời cảm ơn đâu?"

"...Hiểu rồi"

Trần Hoài Nam khẽ thở dài, đặt tay lên xoa xoa đầu cô gái nhỏ. A Thất ban đầu không có biểu cảm gì nhiều, cơ mà cũng không quá lâu sau đó, cô ấy bắt đầu lộ ra một nụ cười thoả mãn...

"Ấy c·hết, lại nữa rồi"

"?"

Trước con mắt hoảng sợ của Trần Hoài Nam, từ phía A Thất, một vầng hào quang màu đen bất chợt xuất hiện rồi quét ngang qua cơ thể cậu, để lại cho cậu một cảm giác cực kì khó chịu.

Hào quang màu đen này giống như lần trước, mà thật ra cũng chẳng giống gì cả. Thay vì g·iết sạch sinh vật, rồi tạo ra zombie như hồi ở Lãnh Nguyên phía bắc thì bây giờ nó lại... Tạo ra một mảnh đất xanh tươi và tràn đầy sức sống.

"Hả?"

"Đây là lời nguyền trên cơ thể em, tạm gọi là lời nguyền nghịch đảo..." A Thất giải thích: "Khi bất kì sự vật gì bị hào quang kia đáng trúng, trạng thái của chúng sẽ ngay lập tức bị đảo ngược... Những thứ đ·ã c·hết đi sẽ sống lại, và những thứ còn sống sẽ c·hết đi. Cứ hiểu đại khái như vậy là được"

"...Nghe có vẻ nguy hiểm"

"Vâng, rất nguy hiểm. Anh hiểu mà, những thứ c·hết đi được sống lại... Nhưng chúng sống mà chẳng giống đang sống chút nào. Khi linh hồn đã hoàn toàn bị hủy diệt thì dù có sống lại cũng chỉ là một cái vỏ rỗng vô hồn chỉ biết thuận theo bản năng"

Trần Hoài Nam: "..."

Bảo sao... Những người lính đó tuy đã sống lại nhưng lại chẳng khác gì đám zombie sống dở c·hết dở. Như vậy còn tệ hơn cả một c·ái c·hết thực sự đấy!

Thử nghĩ xem lời nguyền này tác động lên cả một vùng đất rộng lớn đi? Hự, độ đe doạ của A Thất còn kinh khủng hơn cả một thứ v·ũ k·hí hủy diệt hàng loạt nữa!

"Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó" A Thất khẽ mỉm cười, đôi tay nhỏ nhắn đặt lên má Trần Hoài Nam: "Quả nhiên... Anh là người đặc biệt. Anh không bị nó hủy diệt... Đúng như em đã nghĩ"

"Ê..."

"A, xin lỗi, em có hơi cao hứng quá"

Trần Hoài Nam nhíu mày, trong đầu bắt đầu xâu chuỗi lại một số thứ.

Huyết Giáo, Huyết Nguyệt... Một lũ tà giáo âm thầm b·ắt c·óc con tin để thực hiện nghi thức quỷ quái gì đó...

Thôi nào, chuyện này sẽ không trùng hợp đến vậy chứ?

"Thật ra thì... Anh nghĩ là anh đã chạm trán với lũ Huyết Giáo đó rồi"

A Thất không tỏ ra bất ngờ là mấy, chỉ khẽ nghiêng đầu: "Ở đâu?"

"Ngay tại nơi anh đang đứng... Ngoài kia"

A Thất: "..."

"..."

"Oh, vậy là anh đang định triệt phá cái ổ đó hả? Ừm, không tệ chút nào... Vậy là em có thể mượn tay anh nha, khỏi cần phải ra mặt làm gì cho mất công, lỡ lời nguyền kích hoạt thì cả đám toi đời"

Trần Hoài Nam: "Để anh làm đi, xin em..."

"Fufufu~"

Huỵch~

Lời nguyền lại kích hoạt, khiến cho đất rừng xanh mướt trở thành một mảnh đất c·hết hệt như ban đầu... Bonus thêm cảm giác buồn nôn bên trong Trần Hoài Nam.

Có vẻ như lời nguyền này hoạt động dựa trên cảm xúc của A Thất, và còn thuộc vào dạng không thể tự khống chế!

"Vì em sẽ phải mượn tay anh... Nên là em sẽ cố gắng giúp đỡ anh một chút. Tuy dấu hiệu không quá rõ ràng nhưng bên trong cái ổ đó có tồn tại giáo sĩ cấp Siêu Việt đó, mong anh hãy cẩn thận"

"Ngoài ra thì... Ừm, cho anh cái này"

A Thất vừa nói, vừa lấy ra một bộ bài trông có vẻ khá là quen thuộc. Hình như trước kia cậu có rút một lá khuyến mãi từ cô ấy thì phải? Ừm, và nó đúng là đã cứu cậu một mạng...

Thứ này quá quý giá để có thể cho không...

"Anh cứ rút đi, cỡ như anh thì không đánh lại giáo sĩ cấp Siêu Việt nổi đâu. Đó là còn chưa tính đến trường hợp số lượng nhiều hơn một người, vậy nên một món bảo hiểm là điều cần thiết đúng không?"

"...Thì cũng đúng"

"Ừm ừm, thế nên mau rút đi. Còn về ơn nghĩa gì đó á, cứ để lần sau gặp rồi tính tiếp đi ha? Kỳ thật, đối với em mà nói, mấy lá bài này cũng chẳng đáng là gì"

Nghe A Thất hối thúc, Trần Hoài Nam do dự mãi rồi cũng chịu rút một lá... Nhìn cũng quen thuộc không kém: "Lại là lá này hả? Có duyên đến vậy sao?"

Chẳng biết vì lí do gì, A Thất khẽ nở một nụ cười rạng ngời.

Huỵch~

Và không ngoài dự đoán, lời nguyền lại lần nữa kích hoạt, khiến phong cảnh xung quanh tiếp tục bị đảo ngược.

"...Em thật sự không nên đi đâu, A Thất... Khi nào cảm thấy tâm trạng không tốt thì cứ kéo anh vào, đừng có để lời nguyền phát tác lung tung như vậy"

"Hì..."

A Thất khúc khích thêm một tiếng rồi đặt một ngón tay lên môi đối phương: "Em sẽ coi đó là một lời hứa... Và anh cũng đừng có cảm thấy mắc nợ em làm gì. Anh đã giúp em lấy lại một chút sự sống, vậy nên... Em mới là người đang mắc nợ anh"

"Mặc dù đối với một kẻ như em... Sự sống lẽ ra là thứ nên được vứt bỏ"

"Hả? Em đang nói gì vậy?"

"..."

A Thất không đáp trả, chỉ đưa tay lên nhấn vào giữa trán cậu ta một cái rồi ngay tức khắc, cậu ta quay trở về với hiện thực cùng lá bài kì lạ lơ lửng trong tay.

"..."

"Xin lỗi vì đã làm trễ tiến độ"

Đó là những lời đầu tiên Trần Hoài Nam nói ra sau khi vừa mở mắt và đụng phải ánh nhìn truy vấn của tất cả mọi người.

"Vậy, cậu thu thập thêm được gì rồi?" Edgar tỏ ra tinh ý hỏi.

"Giáo phái đó dường như được gọi là Huyết Giáo thì phải... Và nghi thức mà chúng muốn thực hiện có tác động nhất định đến Huyết Nguyệt, từ đó khiến cho tình hình dần trở nên xấu đi... Hoặc ít nhất thì đó là suy đoán của tôi"

Lizu nghe xong, hai tay chắp lại với vẻ mặt quyết tâm: "Hỡi tổ tiên của tôi... Giờ thì tôi lại càng có thêm lí do để tận diệt tất cả bọn chúng rồi. Tuy nhiên, có một việc mà tôi muốn hỏi..."

"Liệu các cô cậu có sẵn sàng để g·iết người hay chưa?"

Edgar khẽ gật đầu: "Chuyện vặt"

Himiko: "Quá quen rồi"

Lục chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu: "Tuy vẫn chưa quen lắm nhưng ít nhất thì đã còn không còn là lần đầu nữa"

Trần Hoài Nam nhìn về phía đám bạn.

Cái lũ này rốt cục đã trải qua những chuyện gì trong quá khứ vậy?

"Coi bộ có ai đó ở đây vẫn chưa sẵn sàng lắm nhỉ?" Lizu cười tít mắt: "Nếu vẫn không nghĩ thông được thì cứ giao chuyện đó cho bọn tôi đi"

"Không hẳn là vậy... Tôi nghĩ là mình sẽ làm được thôi. Dù gì thì... Cái lũ khốn kiếp đó không xứng đáng để được gọi là con người, thành ra tâm lí của tôi cũng không thấy nặng nề đến vậy" Trần Hoài Nam nói.

Elaina: "Anh nghĩ thông được thì tốt rồi... Chúng ta chuẩn b·ị đ·ánh vào thôi"

"Được, vậy thì..."

"Dọn sạch cái ổ dị giáo này thôi!"

Chương 181. Sẵn sàng