Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 188. Chém đầu Siêu Việt Giả

Chương 188. Chém đầu Siêu Việt Giả


Ngay từ lúc bước vào trận chiến, Trần Hoài Nam đã vận dụng quyền năng mà ý chỉ của gió ban cho, âm thầm cài cắm vô số lưỡi đao gió ẩn mình trong hư không, chỉ đợi một hiệu lệnh của cậu là lập tức phát động t·ấn c·ông tựa như một cơn mưa.

Dù vậy, cậu biết rõ cơn mưa lưỡi đao này không có tác dụng với cấp Siêu Việt. Hắn ta đơn giản chỉ cần dựng một lớp bảo vệ xung quanh mình là có thể vô hiệu hoá sự chuẩn bị này hoàn toàn... Vì dù gì thì hắn ta cũng cấp Siêu Việt mà, hoàn toàn ưu việt về khoản linh lực!

Thế nên ngay từ đầu, cậu đã không có ý định sử dụng Liễu Diệp Phi Đao để t·ấn c·ông gã Hồng Y giám mục này... Mà là lũ tín đồ đông như ruồi nhặng của hắn.

"Rốt cục, mình vẫn phải đảm nhận vai trò công nhân quét dọn"

Thời điểm đám tín đồ zombie được gom lại một chỗ để đánh hội đồng Trần Hoài Nam cũng chính là lúc cơn mưa lưỡi đao được trút xuống, cắt chém từng tên một thành những mảnh nhỏ trước khi chúng kịp tiếp cận cậu và chơi trò tự hủy.

Lần đầu tiên trong đời ra tay g·iết c·hết nhiều người như vậy, kì lạ thay là cậu chỉ thấy ghê rợn chứ không hối hận. Cậu biết rõ vị Thần của cậu - Lily sẽ ủng hộ cậu... Và bản thân cậu cũng hiểu rõ lương tâm mình sẽ không thể tha thứ cho lũ người này.

Chúng không xứng đáng là con người... Cậu đã giác ngộ điều đó ngay từ khi phát hiện cái lò sát sinh bên dưới lòng đất rồi.

Chúng đối đãi với đồng loại chẳng khác gì s·ú·c· ·v·ậ·t, chẳng khác gì bầy cừu non chỉ dùng để g·iết thịt và hiến tế... Dù chúng có mang hình dạng giống cậu đi chăng nữa, cậu cũng không thể nhìn nhận chúng là đồng loại với mình sau khi đã tận mắt chứng kiến những gì chúng đã làm.

Cậu sẽ không cố tìm cách hợp lí hoá động cơ g·iết chóc của mình.

Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy mình nên làm điều này để bảo vệ ai đó, và cũng là vì chính bản thân cậu... Chỉ vậy thôi.

"Ngài thấy sự chuẩn bị của tôi chu đáo chứ, thưa ngài giám mục?" Trần Hoài Nam khẽ nở một nụ cười: "Giờ thì đường đường chính chính tiếp nhận sự thanh trừng đi, lũ man rợ"

Lizu thấy kẻ địch đã vơi đi ít nhiều, lập tức nảy sinh ý định tham chiến. Tuy nhiên, Trần Hoài Nam đã nhanh chóng truyền âm vào trong đầu anh ta: "Bên này tôi tự lo được, nếu có thể thì mong anh hãy hỗ trợ cho Himiko, tên Lam Y đó rất cổ quái, có khả năng là hắn ta đang giấu bài"

Lizu nghe thấy thanh âm vang lên trong đầu mình, ngây ra một lát rồi khẽ gật đầu.

Có lẽ anh ta không hiểu vì sao Trần Hoài Nam có thể làm được điều này, cơ mà anh ta cũng biết đây không phải thời điểm để anh ta cảm thấy bối rối.

"Già lùn, tai dài, anh bạn, nhớ bảo vệ cho bé tư tế, tôi sẽ tham chiến đây"

"..."

Trở về bên phía Trần Hoài Nam, sau khi đòn hội đồng bị một chiêu dọn sạch, sắc mặt của gã giám mục Hồng Y dần trở nên khó coi đến cực điểm.

"Mày..."

Tên Hồng Y nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, da mặt quánh lại, vặn vẹo đến đáng sợ: "Mày triệt để chọc giận tao rồi đấy, thằng oắt con phiền phức. Mày nghĩ chút ban phước đó sẽ đủ để đối đầu với một Siêu Việt Giả như tao ư?"

"Tao sẽ sớm cho mày biết nỗi đau của mấy con cừu mà tao đã moi ruột. Mày đợi đấy"

Dứt lời, thanh Huyết Kiếm trong tay gã giám mục Hồng Y bắt đầu tạo ra một làn sương máu y hệt như hồi Trần Hoài Nam chứng kiến nghi lễ bên trong giáo đường.

Chỉ có điều... Làn sương máu này có vẻ dày đặc hơn, tanh hôi hơn, quỷ dị hơn, và cũng độc hại hơn gấp nhiều lần. Nhiều khả năng là lượng máu khổng lồ mà các tín đồ đ·ã c·hết đã cung cấp cho thanh kiếm này một thứ lực lượng khó lường nào đó rồi.

"Làn sương máu quỷ dị đó hoạt động như một loại c·hất đ·ộc, hoặc cũng có thể là một loại lời nguyền. Khi b·ị c·hém trúng, nó sẽ lập tức xâm nhập vào cơ thể, làm mọi cách để khiến cho đối phương suy yếu, thậm chí là lấy mạng trong âm thầm"

Với đôi mắt đã được ban phước, Trần Hoài Nam nhanh chóng phân tích ra hiệu quả tiêu cực của làn sương máu đang bao quanh thanh Huyết Kiếm. Tranh thủ lúc đối phương vẫn chưa phát động t·ấn c·ông, cậu ta nhanh chóng lấy chiếc dây chuyền thập tự giá ra đeo lên cổ, biến nó trở thành vật phẩm chống lời nguyền bị động.

Trước đây, cậu chỉ sử dụng chiếc thập tự giá này để trị liệu hoặc buff linh ta linh tinh cho những người đồng đội. Tuy nhiên, lần này cậu đã đeo nó lên cổ, chính thức sử dụng nó lên chính mình...

Và chắc chắn điều đó sẽ mang lại một sự hiệu quả hoàn toàn khác!

"Lên thôi"

Để chiếm thế chủ động, Trần Hoài Nam là người đã phát động t·ấn c·ông trước. Tất nhiên, cậu cũng giống như gã Hồng Y này, cậu không biết cách dùng kiếm, càng không biết cách sử dụng kiếm kĩ... Có lẽ lợi thế duy nhất của cậu chính là sự khắc chế tuyệt đối mà Lily ban cho, cũng như quyền năng của gió mà cậu có thể sử dụng nếu như chấp nhận trả giá.

Trước tiên, cậu muốn biết rõ đối phương sâu cạn thế nào đã, sau đó mới từ từ tính đến những chiến lược tiếp theo dựa trên những gì cậu đang có.

Thấy Trần Hoài Nam xông lên với tốc độ kinh người, gã Hồng Y nhanh chóng đưa kiếm lên đón đỡ. Choang~ một tiếng, lưỡi kiếm của hai bên v·a c·hạm, và làn sương cũng nhân cơ hội đó mà t·ấn c·ông đối phương thông qua mọi con đường.

Tuy nhiên, đúng như dự tính, chiếc dây chuyền thập tự giá đã phát ra ánh sáng, trực tiếp đẩy lùi sự t·ấn c·ông của màn sương máu quỷ dị, làm cho gã Hồng Y tỏ ra có đôi chút bất ngờ.

Tận dụng cơ hội đó, Trần Hoài Nam vung kiếm t·ấn c·ông một cách dồn dập nhưng vẫn không tài nào vượt qua khả năng phản xạ của một Siêu Việt Giả. Dù vậy, ít nhất là cậu vẫn có thể khiến cho thanh Huyết Kiếm suy yếu sau mỗi lần v·a c·hạm, đó là một dấu hiệu tốt.

"Vung kiếm loạng choạng thật đấy, cứ tưởng thế nào cơ, hoá ra vẫn chỉ là một thằng nghiệp dư thích thể hiện"

Gã Hồng Y cười cợt, sau đó sử dụng quyển "Phúc Âm" điều động lượng máu của những tín đồ đ·ã c·hết, nhanh chóng bổ sung lại lực lượng cho Thanh Huyết kiếm, thậm chí là khiến cho nó mạnh hơn cả trước đó vài phần.

Nhận thấy khí thế của đối phương đột nhiên tăng lên, Trần Hoài Nam liền lùi lại một chút. Bất quá gã Hồng Y đã không có ý định để cậu rút lui trong an toàn, hắn ta xông thẳng lên, vung thanh Huyết Kiếm chém tới tấp về phía cậu, hệt như cái cách mà cậu vừa làm lúc này.

Lực lượng rất mạnh, khí thế cũng rất kinh... Thế nhưng nếu là những tay kiếm có kinh nghiệm khi nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn là họ sẽ chửi ầm lên vì sự nghiệp dư này chẳng khác nào sự xúc phạm đối với những thanh kiếm mỹ lệ.

Trần Hoài Nam biết rõ quay về kiểu gì cũng sẽ bị Himiko mắng cho một trận... Cơ mà chuyện đó cứ để về rồi tính tiếp đi. Trước tiên, cậu vẫn phải tìm cách đánh bại gã Hồng Y khó nhằn này đã.

Đối phương là cấp Siêu Việt, dù cho có không biết cách dùng kiếm đi chăng nữa, gã Hồng Y vẫn tỏ ra hoàn toàn áp đảo Trần Hoài Nam đến mức cậu ta còn chẳng có cơ hội để phản công.

Vấn đề là, cậu không hề đơn độc.

Ý chí của gió nghe theo chỉ thị của Trần Hoài Nam vẫn luôn âm thầm làm việc, và vì nó là gió, không có sự tham gia của linh lực đến từ Trần Hoài Nam nên gã Hồng Y mới không cảm nhận được, hệt như cái hồi cậu chuẩn bị Liễu Diệp Phi Đao trước đó.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sự chuyển động có chủ đích của không khí là một thứ vô cùng khó để nhận biết khi không có sự dẫn dắt của linh lực!

Đây chính là điểm đáng sợ mà ý chí của gió đang nắm giữ khi nó có thể tự động vận hành, cũng đồng thời là lợi thế cực lớn mà Trần Hoài Nam có thể tận dụng.

"Thế nào!? Thế nào hả!? Tao muốn xem thử mày sẽ chịu được bao lâu!? Tao muốn xem thử vẻ mặt của mày khi tín ngưỡng của mày bị Huyết Thần mà ta thờ phụng nghiền nát hoàn toàn! Nào, mau cho tao xem đi chứ?"

Choang~ choang~ choang~

Biết rằng đối phương đang vô cùng đắc ý, Trần Hoài Nam khẽ mỉm cười, bởi vì sự chuẩn bị của cậu đã gần như hoàn thành. Kể cả đối phương có là cấp Siêu Việt đi chăng nữa, nếu như không có sự phòng hộ kĩ càng, hắn ta vẫn sẽ c·hết như một người bình thường mà thôi!

Siêu Việt Giả... Nhiều lắm cũng chỉ ưu việt hơn người bình thường ở một lĩnh vực nào đó chứ chẳng phải thứ gì kinh khủng lắm...

Siêu Việt Giả, cũng có thể bị người bình thường g·iết c·hết!

"Ông sập bẫy rồi, Hồng Y"

Uỳnh~ uỳnh~

Từ bên bầu trời, một ngọn giáo bằng gió khổng lồ xuất hiện. Nó không phải thực thể, cũng rất ít dao động linh lực nên vô cùng khó để nhận biết, chỉ khi nó thực sự phát động t·ấn c·ông cùng với những luồng cương phong sắc bén có thể cắt da thịt mà hướng thẳng về phía gã Hồng Y, hắn ta mới bắt đầu nhận ra sự chuẩn bị trong âm thầm của đối phương.

"Nó ở đó từ lúc nào vậy!?"

Gã Hồng Y thật sự không hiểu. Tên nhóc này không hề niệm chú, cũng không có bất kì sự dao động linh lực nào trong cơ thể... Thế thì làm sao nó có thể tạo ra một ngọn giáo kinh khủng như thế kia? Chẳng lẽ còn có tên nào khác đang hỗ trợ nó?

Không, lũ người kia tuyệt đối không có khả năng này... Mà cho dù có đi chăng nữa, làm sao hắn không hề phát hiện ra chuyện đó từ sớm? Giác quan của một Siêu Việt Giả đối với sự chuyển động của linh lực đâu có thiếu n·hạy c·ảm đến vậy?

Đáp án rất đơn giản.

Vì ý chí của gió đã tự mình vận hành nên không có sự dao động của linh lực, mà cho dù có thật thì nó cũng chỉ hơn sự dao động linh lực bình thường trong không khí một chút xíu... Thế nên nó rất dễ bị bỏ qua khi người ta đang phải tập trung chiến đấu.

Sự chuẩn bị nằm ngoài khả năng nhận thức này chính là chìa khoá cho sự chiến thắng của Trần Hoài Nam, cũng là lí do vì sao cậu ta tự tin đến vậy.

Nhận ra đối phương muốn rút lui để tìm kiếm khoảng trống vận động linh lực bảo vệ bản thân trước ngọn thương gió xoáy, Trần Hoài Nam bất ngờ vùng dậy truy đuổi, đồng thời vận dụng chúc phúc gia tăng tối đa uy lực của thanh kiếm trong tay.

Nhân cơ hội này, cậu phải đánh cược tất cả để kết thúc trận chiến!

"Là một pháp sư mà không có cơ hội niệm chú thì ông cũng chỉ là một cái bao cát di động mà thôi!"

Phía trước có Trần Hoài Nam với thanh kiếm sắc bén trong tay, phía sau lại có ngọn thương xé gió đang lao thẳng tới với tốc độ kinh hồn. Gã Hồng Y bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là đối đầu với Trần Hoài Nam để rồi bị ngọn thương g·iết c·hết trong trạng thái không kịp phòng thủ, hai là liều mạng phòng thủ trước ngọn thương để rồi bị Trần Hoài Nam dùng kiếm chém c·hết...

Tóm lại, đường nào cũng là c·hết!

Muốn sống, hắn cũng phải giống như Trần Hoài Nam, phải đánh cược tất cả vào một đòn duy nhất!

"Hay đấy, vậy chỉ cần g·iết mày là tất cả mọi thứ sẽ kết thúc! Chỉ cần mày c·hết là tao sẽ sống được!"

Dứt lời, gã Hồng Y kích hoạt toàn bộ lực lượng có trong thanh Huyết Kiếm, tạo ra một luồng linh áp khổng lồ khiến cho ngay cả Himiko cùng những người khác đang chiến đấu ở gần đó đều cảm thấy khó thở. Tiếp sau đó, hắn ta từ bỏ việc rút lui, ngược lại còn lao thẳng về phía Trần Hoài Nam với ý định một đòn oneshot cậu ta.

Cách nghĩ này của gã Hồng Y không sai, là ai thì cũng sẽ làm như thế thôi. Đó chắc chắn là đường sống duy nhất mà bất cứ ai có thể nghĩ ra trong trường hợp này...

Tất nhiên, Trần Hoài Nam cũng hiểu rõ điều đó nên cậu đã tính toán luôn cả việc chặt đứt đường sống duy nhất này rồi.

"Elaina! Mạng của anh đều phụ thuộc hết vào em đó!"

"Vâng!"

Elaina mím môi, nâng cây thiền trượng lên rồi niệm chú, tận dụng toàn bộ lượng linh lực còn lại trong cơ thể cho một phép cầu nguyện duy nhất: "Hỡi Địa Mẫu nhân từ, xin hãy dùng đôi tay dịu dàng của người bảo vệ cho những đứa con đang dũng cảm chiến đấu trên chiến trận này..."

"Bảo Hộ!"

Ngay sau lời cầu nguyện, một lớp rào chắn vô hình đã bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt Trần Hoài Nam, trực tiếp chặn đứng thế t·ấn c·ông của gã Hồng Y khi thanh Huyết Kiếm của hắn ta đã chém vào bức tường đó, để rồi bị triệt tiêu hầu hết lực lượng mà nó đã bộc phát.

"Cái đ·é·o gì..."

Trong lúc gã Hồng Y không kịp phản ứng thì Trần Hoài Nam đã xông tới, một kiếm chém đứt đầu hắn ta rồi một bước phóng lên trên cao. Cùng lúc đó, ngọn thương gió xoáy cũng đã lao tới từ phía sau, đâm thẳng vào bụng rồi xoắn nát thân thể hắn ta ra thành trăm mảnh.

Cái đầu đang rơi xuống của gã Hồng Y đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng tứ chi của mình văng tung toé ra khắp nơi, cùng với bóng lưng của Trần Hoài Nam đang tra kiếm vào hư không: "Sai lầm lớn nhất của ông đó là nghĩ rằng bé tư tế nhà ta là một đứa NPC vô dụng đấy"

"Giờ thì xuống địa ngục đi, tên rác rưởi"

"Thằng... C·h·ó..."

Trần Hoài Nam bước tới, đáp trả bằng một nụ cười giễu cợt rồi một cước giẫm nát phần ý thức còn lại của hắn ta.

Chương 188. Chém đầu Siêu Việt Giả