Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 190. Trú ơi mình đi đâu thế

Chương 190. Trú ơi mình đi đâu thế


Dọn dẹp tàn cuộc xong xuôi, Trần Hoài Nam liền móc ví ra trả tiền cho cho nhóm lính đánh thuê sau những công sức mà họ đã bỏ ra chỉ vì cái nhiệm vụ có phần nguy hiểm và quá sức của cậu.

Tất nhiên, sẽ không một ai trong nhóm lính đánh thuê từ chối phần tiền thưởng này cả, kể cả khi mối quan hệ giữa họ là không tệ. Dù sao thì đó cũng là công việc của họ mà, nên đây chỉ đơn giản là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà thôi.

"Thật không ngờ làm học viên của Học Viện Tân Sinh lại có nguồn kinh tế tốt đến vậy nha, nhiêu đó tiền mà cũng tự mình chi trả được, xin lỗi vì chụy đây đã nghĩ là cưng định thiếu nợ bọn chụy nhé~"

Elf vừa nói, vừa nhìn qua tài khoản ngân hàng của mình, miệng cười toe toét hết cả lên, trông có vẻ rất vui sướng.

Trong nhóm lính đánh thuê chắc chỉ có mỗi cô ấy là lựa chọn nhận tiền thông qua phương thức chuyển khoản, trong khi những người còn lại đều lựa chọn tiền mặt vì những lí do khác nhau.

Ví dụ như... Sở dĩ lão người lùn muốn tiền mặt là bởi vì nó tiện thanh toán đồ ăn hơn. Không phải quán nào cũng có chức năng thanh toán thông qua chuyển khoản cả, mà thanh toán bằng tiền mặt thì quán nào cũng có... Hơn nữa, lão ta lười đi rút tiền.

Hay nói thẳng ra là lão bị mù công nghệ.

Tha cho người già đi, không thể tiếp thu nổi mớ công nghệ tiên tiến đó đâu!

Còn về cô Elf, sở dĩ cô ấy muốn nhận tiền thông qua chuyển khoản là vì... Ừm, nó dễ nạp game. Bằng chứng là ngay khi vừa mới nhận tiền, Trần Hoài Nam đã "vô tình" nhìn thấy cô ấy đập luôn một nửa số tiền vừa nhận được vào một tựa game gacha.

Gặp gacha thủ thì hết cứu rồi... Bao nhiêu tiền cũng không cứu nổi.

Bảo sao cô ấy vui đến vậy...

Ting~

"Hửm?"

Một chiếc bong bóng chat bất chợt hiện lên trước màn hình điện thoại Trần Hoài Nam, làm cậu không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

Đối phương là Limia, người vẫn đang độc lai độc vãng ở đâu đó ngoài kia từ đêm đầu tiên cho đến giờ, và việc thằng cha đó đột nhiên tìm đến cậu làm cho cậu thật sự có chút hứng khởi.

Sắp có thêm đồng đội, tức là tỉ lệ sống sót sẽ tăng cao hơn!

[Nam]: "Sao vậy?"

Limia gửi cho cậu một tấm ảnh, đó chính là gã Lam Y giám mục trong trạng thái vô cùng kiệt quệ, hay nói đúng hơn là đã sắp sửa chạm đến cửa tử. Thấy vậy, Trần Hoài Nam không khỏi ngây ra: "Đù?"

Trùng hợp vậy sao?!

[Limestone]: "Xin lỗi vì đã không tham chiến nhé, tôi biết các cậu tự lo được nên mới cùng Hoshino đi giăng lưới, kẻo bọn chúng chạy thoát thì phiền to"

[Limestone]: "Vốn dĩ bọn này còn đang định áp giải hắn về để thu thập thêm thông tin cơ... Ai mà ngờ hắn ta lại chơi trò cắn thuốc độc t·ự s·át luôn. Giờ thì tụi này bó tay rồi, Mio đã nói độc tố quá mạnh, đủ để lấy mạng hắn ta trước khi mẫu độc được cô ấy phân tích xong"

[Nam]: "Tiếc nhể... Nhưng cảm ơn"

[Limestone]: "Đừng vội cảm ơn, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng chưa kịp nói xong đây, đây mới là lí do tôi chủ động liên lạc với cậu... Lớp trưởng"

[Nam]: "?"

[Limestone]: "Trong trường đang có gián điệp mà hắn ta cài vào, cậu tin không?"

[Nam]: "Tôi biết, tôi đã nhớ mặt tên đó rồi. Quay về phải âm thầm theo dõi hắn ta một phen xem vẫn còn bao nhiêu tên gián điệp đang ẩn nấp trong trường, để còn lên kế hoạch bắt gọn một mẻ nữa..."

[Nam]: "Chẳng là..."

[Nam]: "Tôi không biết mình có nên báo cáo chuyện này cho giáo viên hay không. Cũng có thể là họ biết hết rồi nhưng lại không muốn động tay vội, kẻo bứt dây động rừng ấy mà"

[Limestone]: "Vẫn là bí mật báo cáo đi"

[Nam]: "Được rồi, vậy bao giờ thì cậu quay lại hội nhóm đây?"

[Limestone]: "..."

[Limestone]: [Sticker ngẩng đầu nhìn trời]

[Limestone]: "Cái cô nhóc Hoshino này không muốn chung nhóm với cậu, chẳng biết vì sao nữa... Nhưng ít nhất, tôi vẫn có thể đảm bảo là cô ấy không có ghét cậu. Mà thật ra thì tôi cũng chẳng hiểu cái con nhóc này sao cứ thích bám lấy tôi suốt"

[Nam]: "..."

Trần Hoài Nam quay đầu lại, nhìn Himiko lúc này cũng đang đứng ngay phía sau cùng đọc đoạn tin nhắn với cậu. Thế là chỉ trong thoáng chốc, cô ấy cũng nhìn lại cậu rồi hai người khẽ bật cười.

Là những người có kinh nghiệm, não của họ nhảy số rất nhanh.

"Thằng cha này đầu đất y chang anh hồi mới quen, không khác tẹo nào" Himiko vừa nói vừa cười, trong khi tay lại cứ nhéo nhéo lỗ tai bạn trai mình.

Rõ ràng, cô ấy đang giận dỗi vu vơ...

"Rồi rồi, bé biết sai rồi, bé đã khắc phục rồi nên thôi đào lại đi được không?" Trần Hoài Nam gạt tay Himiko qua một bên cười xoa cằm cười tủm tỉm: "Cái cô Hoshino nó thực sự ưng ý một gã to tướng như Limia đấy à? Hừm... Hơi căng à nha"

"So với họ, cuộc tình "ngang trái" giữa anh và Lily coi bộ còn đỡ hơn nhiều" Himiko nở một nụ cười tà mị tiếp lời.

Trần Hoài Nam: "Ê"

Himiko khoanh tay, không chút nể nang mà chất vấn: "Sao? Em nói không đúng hả? Tiện đây nhắc nhở anh luôn nhé, nếu anh cứ gõ đầu con bé như vậy... Đợi đến ngày nó giật đứt xích, chỉ có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra với anh. Ngay cả em cũng không chắc chắn là mình biến thái hơn Lily đâu, em nói thật đấy"

Trần Hoài Nam nghe xong, không nhịn được hung hăng rùng mình một cái: "..."

Đâu phải cậu không biết con bé Lily có hơi... "hư hỏng" đâu...

Cơ mà nếu Himiko không lừa cậu thì con bé đó thật sự hơi quá rồi!

Chắc là cậu nên hạn chế dùng đến chiếc búa thần kì đó. Nó thần kì thật, tuy nhiên tác hại mà nó đem đến nếu quá l·ạm d·ụng cũng là vô cùng khó lường!

"Ủa mà... Sao em nói như kiểu em đã chấp nhận con bé ấy thế?" Trần Hoài Nam đột nhiên phát hiện ra vấn đề liền hỏi lại.

"Ha ha..."

Himiko cười ha ha, từ từ toả ra một luồng hào quang khiến người ta kh·iếp sợ: "Trông em giống kiểu người sẽ chấp nhận để chồng mình lập hậu cung lắm à?"

"Xin lỗi... Bé lỡ miệng"

"Nói trước nha..."

Himiko cúi xuống, dùng ngón tay lạnh ngắt chậm rãi rạch từ bụng xuống tận thân dưới của đối phương cùng một nụ cười hắc ám: "Thứ mà em đã muốn độc chiếm thì sẽ không có chuyện em chia sẻ nó cho bất kì cô gái nào khác đâu... Nếu như anh dám cả gan cắm sừng lên đầu một con quỷ á nha..."

"Ai mà biết được sau đó... Thứ gì trên cơ thể anh sẽ biến mất đâu nhỉ?"

Trần Hoài Nam dứt khoát giơ tay lên thề: "Bé thề là bé sẽ không bao giờ làm thế!"

Một "thứ gì đó" sẽ mất đi ấy hả...? Dù có là thứ gì cũng cực kì nguy hiểm!

Cuối cùng thì... Himiko cũng chịu để lộ cái bản ngã Yandere của mình rồi!

"Ngoan, chỉ cần anh không cắm sừng em, anh có muốn làm gì em cũng được, không vấn đề gì cả" Himiko khẽ liếm môi: "Anh biết đấy, em nha, thể loại nào em cũng có thể chiều anh được, đảm bảo là anh sẽ không thể chán cơ thể này được đâu"

Không chỉ bản ngã Yandere, cô ấy còn thể hiện cả bộ mặt d·â·m đãng của mình nữa!

Đáng sợ!

Nhưng không phản kháng lại được...

...

...

"Hắt xì!"

Ở một nơi nào đó, Lily vốn đang yên lặng đi theo Trần Hoài Nam thì đột nhiên lên tiếng hắt xì, kèm theo một tràng nghi hoặc: "Quái lạ, Á Thần như mình còn có thể bị cảm lạnh sao? Hừm... Chắc là chị Himiko đang NTR hay nói xấu mình rồi"

Vũ Trường Phong: "..."

Mối quan hệ rối rắm giữa ba đứa nhỏ này cũng có một phần lỗi lầm của hắn. Hắn nào có ngờ được con bé Lily này lại dễ dãi đến mức đó đâu? Chẳng nói chẳng rằng, đùng một cái liền đem lòng yêu một đứa tầm thường như thằng Nam...

Hay là nói thằng Nam vận đào hoa không tệ, lại rất biết cách đốn tim thiếu nữ trong vô thức đây ta?

Thú thật, cho dù đã sống ngần ấy năm rồi nhưng hắn vẫn không quá thông minh trong khoản này.

Mà, thật ra thì thằng Nam cũng có phần giống hắn... Và mẹ của Lily chính là bằng chứng rõ ràng nhất! Đến giờ hắn vẫn chả hiểu sao cái bà cô phiền nhiễu đó lại đem lòng yêu mình... Rồi bây giờ đây, hắn lại phải è cổ ra chăm lo cho con gái cô ta.

Haizza... Nghiệt duyên.

"Chú ơi, mình đang đi đâu thế?"

Ha... Nghĩ là thì chắc cũng không hẳn là nghiệt duyên đâu nhỉ? Tiếng "chú" phát ra từ cái miệng nhỏ này rất dễ nghe đó...

"Chú đang đi tìm cho con một đối thủ để luyện tay trong lúc rảnh rỗi. Chẳng phải con muốn thằng Nam chiến thắng số mệnh của bản thân sao? Đã vậy thì con cũng phải mạnh lên đấy" Vũ Trường Phong khẽ cười nói.

"Vậy sao? Con cứ tưởng chú định dạy con cái gì cơ... Hoá ra là muốn tìm đối thủ cho con luyện tập à... Cũng được" Lily cười tít mắt đáp lại: "Từ trước đến giờ con chưa từng chiến đấu giống như anh chị... Nên là con cũng muốn thử một lần cho biết"

"Con là một Á Thần, muốn tìm đối thủ cũng không dễ đâu. Nếu là nghìn năm trước thì khoẻ cho chú quá rồi..." Vũ Trường Phong khẽ thở dài rồi nhìn lên mặt trăng đỏ: "Mới đêm hai thôi à... Chắc con boss cũng không mạnh lắm"

"Không sao, có là được. Lily bây giờ đã có mục tiêu để phấn đấu rồi, không chỉ một mà là hai cái đó nha! Hư hư hư~"

Lily hai tay chống nạnh, trông có vẻ rất là đắc ý khi đã nhìn ra mục tiêu của mình.

Mục tiêu chính là bánh lái, chỉ cần có nó thì con thuyền sẽ luôn đi đúng hướng. Miễn là con bé không bị lạc lối, con bé nhất định sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ!

"Nhớ phối hợp sức mạnh của cả hai linh hồn đấy nhé, Lycoris có vẻ giỏi khoản này nên đừng có để con bé làm linh vật trong không gian linh hồn của con" Vũ Trường Phong cười nhắc nhở.

"Vâng, em ấy có vẻ cũng rất háo hức"

Vũ Trường Phong khẽ mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi, đã đánh nhau thì phải có một chút nhiệt huyết và quyết tâm đánh mới sung chứ... Giống như thách thức một con boss khó trong mấy dòng game khổ d·â·m vậy"

"Phép so sánh của chú nghe lạ quá"

Chương 190. Trú ơi mình đi đâu thế