Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 191. Đêm 2 kết thúc
Sau khi lực lượng đến từ phước lành của Trần Hoài Nam cạn kiệt thì phần kết giới bảo vệ mọi người từ đầu đến giờ cũng chậm rãi biến mất.
Hiện giờ thì ai trong nhóm cũng đã thấm mệt rồi, vì vậy việc phải liên tục đối đầu với các sinh vật Huyết Nguyệt đang lũ lượt ập tới càng làm cho họ kiệt sức hơn. Tất nhiên, cũng có một vài cá nhân trong nhóm khá là dai sức... Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thiểu số mà thôi.
Con đường mà họ lặn lội trở về nhìn chung là tương đối khó khăn, cơ mà cũng may là Hội Trưởng nhìn xa trông rộng đã sớm cử thêm một nhóm đến hộ tống nhóm người. Có vẻ như tình hình bên phía tiền tuyến đã ổn thoả phần nào rồi nên Hội Trưởng mới có thể chia người mạnh tay như vậy...
Việc này không thể trách ông ấy được.
Giữa lúc chiến trường đang căng thẳng mà lại dám đòi thêm quân chi viện để đánh với dị giáo... Hội Trưởng hay Chỉ Huy lúc đó không chửi cho đã là may lắm rồi.
Huống hồ các lính đánh thuê chỉ hoạt động dựa trên lợi ích và mong muốn của chính họ, không ai có thể bắt ép họ được. Còn q·uân đ·ội thì có trách nhiệm và bảo vệ người dân, không thể nói đi là đi.
Tóm lại là không ai trong nhóm cảm thấy buồn bực vì chuyện này. Ngược lại, họ còn cảm thấy có chút tự đắc khi đã tự mình dọn sạch hang ổ dị giáo, đồng thời g·iết c·hết Siêu Việt Giả!
Chí ít, phần chiến tích này là đủ để bọn họ cười vào mặt đám người kìa rồi!
"Elaina, em trông xanh xao quá đó, diễn biến bên đấy căng thẳng đến vậy à?" Anh chàng cầm thương vừa dìu Elaina, vừa lên tiếng hỏi thăm.
"Vâng, nếu anh Nam không kịp thời chém c·hết một trong hai cấp Siêu Việt thì tụi em chuyến này khó về rồi... Hì hì, cũng may là phần thưởng khá hậu hĩnh"
"Một thằng học viên chưa quá đôi mươi chém c·hết cấp Siêu Việt!?" Anh chàng cầm thương nhìn Trần Hoài Nam cũng đang vật vờ bằng ánh mắt kinh dị: "Ra vậy, đây là điều bình thường ở Học Viện Tân Sinh"
Edgar thở dài phủ nhận: "Kể cả bọn em có là học viên của Học Viện Tân Sinh cũng không thể xem đó là điều bình thường được đâu anh zai. Tại thằng cha lớp trưởng này hack game quá thôi!"
"Sức mạnh vay mượn thôi mà, không đáng để nhắc đến đâu"
Trần Hoài Nam khoát khoát tay, khoé miệng có đôi chút co lại, thầm nghĩ: "Mình còn quên chưa trả nợ cho ý chí nữa... Có trời mới biết ngài ấy đòi cái gì"
Lizu: "Ở bên đấy đang có kha khá t·hi t·hể đấy, có cả lũ dị giáo lẫn người dân vô tội. Đến khi nào thì bên q·uân đ·ội mới cử người tới dọn dẹp hiện trường đây?"
"Nghe lão Hội Trưởng nói là đến mai họ mới làm, dù gì thì cũng chỉ có ban ngày mới an toàn" Anh chàng cầm thương đáp: "Sau khi thu thập t·hi t·hể, họ sẽ lập tức mang đi nhận diện ở khu hậu phương luôn. Còn về phần lăng mộ, chắc là đợi Huyết Nguyệt đi qua rồi mới tính tiếp"
"Vậy là được rồi" Lizu khẽ gật đầu.
"Ờ, mọi người mau về nghỉ ngơi đi, cứ để tình trạng tàn tạ như thế này thì đêm hôm sau đánh đấm kiểu gì được? Nhất là em đấy Elaina, em lại quá sức rồi"
"A ha ha"
...
...
Không lâu sau đó.
Bình minh dần ló dạng, báo hiệu cho đêm Huyết Nguyệt thứ hai đã kết thúc.
Thời điểm mà lũ sinh vật bóng tối rút đi cũng chính là lúc mà mọi người có thể an tâm nghỉ ngơi phần nào đó. Ví dụ như Hoshino chẳng hạn, có vẻ cô ấy đang sở hữu một biệt tài mang tên "ngủ siêu tốc" chỉ cần bản thân cô ấy muốn là có thể tiến vào giấc ngủ gần như ngay lập tức.
Do là nguồn sát thương chủ lực nên cô ấy luôn là người giàu thể lực nhất, cũng đồng thời là người tiêu hao nhiều thể lực nhất trong nhóm ba người. Limia đúng là có hỗ trợ không ít, nhưng nhìn chung vẫn không có ra sức được như Hoshino.
Cậu về cơ bản giống như một người anh cả đang đi theo bên cạnh để quan sát và hỗ trợ cho đứa em tăng động hiếu kì vậy. Chuyện đó đã là thói quen luôn rồi.
Còn Mio thì thật ra cũng không có cử động gì nhiều về mặt thể chất. Chức nghiệp của cô ấy là bắn tỉa kiêm luôn phân tích viên lẫn trinh sát, vì vậy, nói về lao lực thì cô ấy chỉ lao lực về mặt trí não mà thôi.
Tuy rằng cô ấy vẫn cố tỏ ra là mình đang tỉnh táo nhưng Limia vẫn thấy được sự trĩu nặng nên mí mắt của cô ấy. Nhiều khả năng là việc phải phân tích quá nhiều luồng thông tin đã khiến cho não bộ của cô ấy phát mệt rồi... Đó là còn chưa nói đến việc cô ấy phải đổi vị trí liên tục và theo dõi mọi thứ thông qua drone.
Tóm lại là cả hai cô nàng này đều cần phải được nghỉ ngơi.
Dù vậy, trong khi người chị gái bé nhỏ của mình đang ngủ chảy dãi trên bắp đùi của Limia thì Mio vẫn cứ loay hoay bên chiếc máy tính, dường như là đang phân tích cái gì đó bên trong t·hi t·hể của các sinh vật xuất hiện vào đêm Huyết Nguyệt.
"Trời sáng trưng rồi đấy, mau nghỉ ngơi đi, không là đêm nay không có sức đâu" Limia lên tiếng nhắc nhở.
Mio liếc Limia một lát, sau đó lấy ra một lọ nước tăng lực: "Chỉ cần thứ này là đủ rồi, tôi không có mệt đến vậy đâu... Chả cần cậu phải quan tâm"
"Vậy ư?"
Limia khẽ cười, sau đó tự mình nói vu vơ: "Vậy thì tiếc quá, nếu tối nay lỡ có ai đó vì mệt quá mà lăn ra ngủ quên thì bọn này gặp phiền phức to rồi. Hi vọng là người đó không chỉ cứng miệng nha..."
Mio: "..."
Cô ấy quay đầu lại, nhìn cô chị đang nằm lăn lóc ra ngủ say sưa rồi nặng nề thở dài: "Thôi được rồi, nghe lời cậu... Tôi cũng sẽ cố gắng chợp mắt một lát. Mong là cậu sẽ không làm gì quá đáng với bọn tôi"
"Ờ"
"Sau khi tôi tỉnh lại, cậu cũng nên nghỉ ngơi luôn đi, đừng chỉ chú ý đến người khác mà bỏ quên chính bản thân mình. Bị chị ấy kéo tới kéo lui như vậy, dù có là vận động viên điền kinh cũng phải mệt lử thôi"
"Công nhận"
Mio khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đóng chiếc máy vi tính lại. Tiếp đó, từ trong không gian riêng, cô ấy lấy ra một đôi chăn nệm trải ra trên nền đất rồi chui vào nằm ngủ.
"Nhờ cậu chăm sóc cho chị tôi"
"Ờ"
Cuối cùng thì đôi chị em ngang bướng này cũng chịu ngủ rồi. Cảm giác thư giãn thật... Làm cậu cũng bắt đầu cảm thấy có đôi chút buồn ngủ...
"Ban ngày ban mặt, chắc là không có trộm c·ướp gì đâu ha..."
Lòng vừa nghĩ vậy, Limia tựa đầu vào bức tường rồi cũng lặng lẽ tiến vào giấc ngủ.
...
...
Zzzz....
Zzz...
"Ngộp thở quá..."
Sau khi chợp mắt được vài tiếng đồng hồ, Trần Hoài Nam lại bị cái nết ngủ cực xấu cùng sự hùng vĩ của Himiko đánh thức. Nếu lần trước chỉ đơn thuần là nằm đè lên người thì lần này đã không còn đơn giản như vậy nữa, không hề.
Trần Hoài Nam đưa tay định đẩy Himiko qua một bên cho đỡ ngộp, cơ mà cô ấy lại đang ôm cậu rất rất chặt. Thậm chí một bên chân của cô ấy còn gác qua người cậu để hình thành một thế kẹp thịt hoàn hảo, không tài nào trốn thoát được.
"Cái bà cô này... Biết chừng nào mới sửa được cái tướng ngủ xấu khủng kh·iếp này đây ta? Nếu mà mình ngủ chung giường với cô ấy thật, nhiều khả năng là mình sẽ bị đá xuống sàn từ lúc nào không hay"
"Ha..."
Himiko ngủ đến chảy cả dãi, trong miệng cứ thì thầm cái gì đó rất nhỏ, nghe dường như là đang nói mớ. Trần Hoài Nam ban đầu cũng không bận tâm lắm, chỉ định nằm yên ở đó chịu trận hoặc là ngủ tiếp... Ấy là cho đến khi những lời thì thầm của cô ấy dần trở nên rõ ràng hơn.
"Heeheehee..."
"Em lại mang thai rồi..."
"Lần này... Là song sinh..."
"Đủ một đội bóng..."
Trần Hoài Nam toát mồ hôi lạnh: "..."
Thôi nào, đừng có bảo đó là mong muốn thầm kín của cái bà cô này đấy nha?
Hết Lily muốn một đội bóng, giờ lại đến lượt cô ấy sao? Sinh nhiều con như vậy thì kế hoạch hoá gia đình cái choá gì nữa? Cả nhà cùng nhau c·hết đói thì có đấy!
Nhà nhiều con nít như vậy thì ai mà quản lí cho nổi!? Thử nhìn Limia đi, chỉ vài ba đứa em nghịch ngợm thôi là cậu ta đã muốn khóc đến nơi rồi đấy!
Đằng này...
Thật sự, cậu còn chẳng dám tưởng tượng đến cái viễn cảnh đó.
"Nhẹ một chút... Hì hì hì..."
Trần Hoài Nam: "..."
Cái đầu của bà cô này chỉ có thế thôi hả!?
"Ha... ha..."
Thông qua sự tiếp xúc da thịt, Trần Hoài Nam có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Himiko đang dần nóng lên. Chẳng những vậy, hơi thở nóng bỏng cùng những thanh âm yêu kiều cứ phả vào tai cậu, từng chút một đánh thức con ác thú đang ngủ say bên trong cậu.
Himiko quả thực rất giỏi trong việc đánh thức bản năng nguyên thủy bên trong một con người lí trí như Trần Hoài Nam.
Nhưng tất nhiên, sau bao nhiêu năm tu luyện từ đủ mọi nguồn, lại thêm nhiều lần được trải nghiệm một cách trực tiếp đã khiến cho định lực của Trần Hoài Nam trở nên vững chãi chưa từng thấy... Thế nên, chút khiêu khích này vẫn là chưa đủ để nghiền nát lí trí của cậu.
Mà vấn đề là bây giờ cậu không trốn đi được mới đau chứ...
Đúng lúc này, Himiko đột nhiên thay đổi tư thế ngủ, từ đó một bên chân của cô ấy đã vô tình chạm phải nơi cô ấy không nên chạm nhất... Hoặc là ngược lại.
"Cái gì cộm cộm...?"
Himiko n·hạy c·ảm mở mắt, ngay lập tức phát hiện ra mình đang làm gì với người bạn trai trong lúc còn đang ngủ mê.
Đụng phải ánh mắt chất vấn của Trần Hoài Nam, Himiko chỉ tinh nghịch thè cái lưỡi: "Coi bộ em lại lỡ thể hiện bộ mặt dơ bẩn của mình cho anh xem rồi... Nhưng chắc là anh sẽ không ghét đâu ha?"
Trần Hoài Nam: "..."
"Ai đó ở dưới kia đang sung sức quá kìa, có cần em tập luyện với nó một phen cho bớt tăng động không nhỉ? Thật là... Nhìn tướng thì thư sinh đó nhưng lại có một vài chỗ chẳng giống thư sinh tẹo nào"
"Ê!"
"Cứ yên tâm giao cho em!"
Không thèm quan tâm bạn trai đang muốn nói gì, Himiko thuần thục lột hết bộ đồ ngủ rồi ném sang một bên, trên mặt không hề che giấu sự thèm khát một chút nào. Mà bản thân Trần Hoài Nam cũng hiểu rõ một khi cô ấy để lộ ra bộ mặt này, dù cho cậu có nói gì cũng vô dụng...
Dẫu sao thì Himiko cũng là một đứa con gái cực kì khao khát tình cảm, lại còn có chút khuynh hướng nghiện ngập nữa... Nên là thôi, chẳng biết làm gì khác ngoài nằm im chịu trận.
Vì nếu không thoả mãn thì cô ấy sẽ đâm ra rất dễ trở nên buồn bực, phiền lắm.
"Đến khi nào thì em mới chịu hành xử như một thiếu nữ mười tám tuổi bình thường đây... Himiko, em không thể tỏ ra điềm đạm hơn một tí được hả?"
"Ứ chịu, mà em cũng sắp mười chín rồi, nếu nói điềm đạm thì phải là vẻ điềm đạm của người phụ nữ trưởng thành chứ?" Himiko khẽ liếm môi: "Mà, chuyện đó chả quan trọng, mời cả nhà xơi cơm~"
Trần Hoài Nam: "..."
Có bạn gái "cá tính" quá đôi khi cũng vất vả lắm...