Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 193. Gregorius - Tông Đồ của Hoa Trắng
Dưới sự tác động của lực lượng thần thánh trong tay Trần Hoài Nam, các vong hồn vốn đang đắm chìm trong nỗi đau và thống khổ đã dần lấy lại được khả năng nhận thức ở một mức độ nhất định...
Nhờ có cậu ta kết nối với các linh hồn mà tiến độ thu thập t·hi t·hể của nhóm điều tra viên và nhân viên pháp y đã được đẩy mạnh. Tuy nhiên, tiến độ vận chuyển các xác c·hết về căn cứ địa lại không tính là quá suôn sẻ, nguyên nhân đơn giản là vì số lượng tử thi được tìm thấy là quá nhiều... Và hầu hết đều đã sớm ở trong trạng thái không toàn vẹn rồi.
Thậm chí còn có một vài hố chôn tập thể toàn xương là xương bị lẫn lộn vào nhau, buộc phải thông qua quá trình xét nghiệm mới có thể ghép lại thành một t·hi t·hể hoàn chỉnh của một ai đó... Hoặc cũng có thể là không bao giờ hoàn chỉnh được nữa.
Cứ như vậy, cả đám người hì hục làm đến cuối buổi chiều thì hàng trăm t·hi t·hể đã được vận chuyển trở về. Tuy rằng số đó vẫn chưa phải là tất cả nhưng ít nhất, các ác linh ở đây đã phần nào an yên khi được đưa về chôn cất cho tử tế rồi.
Nhận thấy trời đã gần tối, nhóm điều tra viên và nhân viên pháp y cũng nhanh chóng quay trở về, để công việc dang dở sang hôm sau lại làm tiếp. Dù gì thì Huyết Nguyệt cũng quá nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục ở lại làm việc thì đó rõ ràng không phải là lựa chọn khôn ngoan.
"Vẫn chưa tìm thấy sao...?"
Cô nàng Ma Cà Rồng lặng lẽ đứng trước lối ra vào khu hầm mộ, hai tay xiết chặt đến mức nhỏ máu. Cô ấy cắn môi, mặt rơm rớm nước mắt mà thì thầm: "Lẽ ra... Người nên c·hết phải là mình mới đúng..."
Trần Hoài Nam cũng nán lại một lát, nhìn thấy cô nàng Ma Cà Rồng đang đứng đó tự trách liền lên tiếng an ủi vài câu: "Có tôi ở đây mà, nhất định sẽ tìm thấy thôi... Bọn này tuy đến cả ăn thịt người còn dám nhưng chưa có bằng chứng nào cho thấy chúng ăn luôn cả xương cả"
"Cậu thật sự có biết cách an ủi người khác không vậy?" Cô nàng Ma Cà Rồng hung hăng trừng mắt cậu ta một cái.
Bất quá với cương vị là bạn trai của một con quỷ, cậu thật sự đã quá quen với loại ánh mắt đằng đằng sát khí này. Cậu chỉ bình thản nhún vai một cái rồi nói tiếp: "Cô lựa chọn ở lại đây tự trách có khi lại hay đấy... Vì tôi đang định làm một chuyện mà tôi vốn không có ý muốn làm trước mặt người khác đây"
"?"
Không buông lời giải thích, Trần Hoài Nam chỉ lấy ra một thanh kiếm dài và mỏng rồi cắm xuống mặt đất, từ đó triển khai thứ kết giới quen thuộc đã gây khó dễ cho vô số sinh vật đêm Huyết Nguyệt.
Chỉ có điều... Lần này nó lại có hương vị gì đó khang khác...
Kết giới lần này đã không còn là thứ ảo cảnh được linh lực mô phỏng mà chính là một cánh đồng hoa đang thực sự nở rộ. Những cơn gió chiều nhẹ nhàng khẽ lướt qua những cánh hoa ly trắng tinh khiết, mang hương thơm dịu dàng bay đi tràn ngập trong không gian, làm ngay cả cô nàng Ma Cà Rồng vốn đang buồn bực cũng phải ngây mặt ra.
"Cậu..."
Trên bàn tay Trần Hoài Nam, sợi dây chuyền thập tự giá cũng lặng lẽ phát ra ánh sáng. Một làn ánh sáng dịu êm có thể nhìn thẳng trực tiếp bằng mắt thường bao phủ xung quanh bề mặt sợi dây chuyền rồi từ từ biến đổi hình dạng của nó...
Kết quả là chỉ vài giây sau, từ là một sợi dây chuyền nhỏ bé tinh xảo, nó đã biến thành một chiếc vĩ cầm trông cũng tinh xảo và hoa lệ không kém, cứ như thể nó là một nhạc cụ được thần linh ban tặng, không một nghệ nhân nào có thể chế tạo hay thậm chí là mô phỏng nó.
"Lily tính troll mình hả? Mình có biết chơi vĩ cầm bao giờ đâu?"
Nâng chiếc vĩ cầm trong tay, Trần Hoài Nam trưng ra bộ mặt bối rối lẫn nghi hoặc. Cơ mà cũng không quá lâu sau đó, vẻ mặt của cậu ta lại biến thành một nụ cười khai sáng: "À... Thì ra là vậy"
"Đã thế thì mình cũng không thể để em ấy thất vọng được..."
Không suy nghĩ nhiều nữa, cậu liền vào tư thế chuẩn bị rồi bắt đầu kéo đàn.
Tiếng vĩ cầm du dương mà chậm rãi vang vọng trong không gian, tươi tắn và tinh khiết hệt như hoa nở. Nó như ẩn chứa một loại thần lực nào đó, khiến cho cả vùng biển hoa này trở nên xao động đến lạ thường... Đặc biệt là với một sinh vật n·hạy c·ảm như Ma Ca Rồng, cô nàng kia càng dễ dàng cảm nhận được sự thay đổi đó.
Từ bên dưới lòng đất, vô số các đốm sáng lần lượt trồi lên, bay động giữa biển hoa ly trắng hệt như một đàn đom đóm khổng lồ. Mặc cho nắng chiều đã dần tắt, bầy đóm đóm vẫn toả sáng rực rỡ giữa biển hoa, thắp sáng mọi thứ khỏi màn đêm đang dần buông xuống khiến khung cảnh này càng thêm phần tuyệt đẹp.
Tất nhiên, bầy đom đóm đó không phải đom đóm thật mà chính là linh hồn của những người đ·ã c·hết. Dù là mới hay cũ, dù là những người vô tội, kẻ dị giáo hay cả những chiến binh đã khuất nhưng vẫn chưa thể buông bỏ cõi trần thế... Tất cả họ đều đồng loạt tụ hội về đây, tại nơi biển hoa xinh đẹp này mà cất lên những giai điệu cuối cùng của vòng đời.
Khúc nhạc đưa tang mà Trần Hoài Nam tạo ra tuy u buồn nhưng vẫn ẩn chứa một niềm hi vọng nào đó, tựa như một tia sáng mạnh mẽ le lói trong màn đêm.
Chẳng ai có thể biết được liệu kiếp sau có thực sự tồn tại hay không, thế nhưng giai điệu này vẫn tạo cho những anh linh đã khuất một niềm hi vọng, dù nhỏ nhoi nhưng lại chưa từng biến mất... Một niềm hi vọng rằng sau khi được giải thoát khỏi xiềng xích mang tên chấp niệm và tội lỗi, họ sẽ có được một cuộc đời mới tốt hơn.
Giữa muôn vàn đốm sáng nhỏ đang nhảy múa lung linh, dường như đã có một con đom đóm chú ý đến sự hiện diện của nàng Ma Cà Rồng đáng thương. Nó chậm rãi bay tới chỗ cô ấy, lộ nguyên hình là một cô gái nhân loại xinh xắn đáng yêu, làm cho nàng Ma Cà Rồng đột nhiên bật khóc.
Bức tường vô hình giữa sự sống và c·ái c·hết được hạ xuống phần nào bằng một cách nào đó... Giờ đây họ đã thực sự có thể nhìn thấy nhau, có thể trò chuyện cùng nhau nhưng lại chẳng thể chạm vào nhau.
Dù vậy, họ vẫn thấy hài lòng khi được gặp nhau lần cuối, giữa một giai điệu và khung cảnh đẹp đẽ như thế này.
"Đừng tự trách, không phải lỗi của chị"
Cô gái nhân loại trong thân xác hư ảo nói, từng giọt lệ mờ nhạt lăn dài trên má cô ấy rồi rơi xuống nhưng cũng biến mất gần như ngay lập tức, thậm chí là trước cả khi nó kịp chạm đất.
Cô gái Ma Cà Rồng khóc nức nở, đưa tay tới tỏ ý muốn ôm lấy đối phương nhưng tất nhiên là không thể: "Nếu khi đó chị cẩn thận hơn một chút... Có lẽ em đã không phải c·hết thảm đến vậy. Chị xin lỗi..."
"Mọi chuyện đã qua rồi, chị ạ"
Cô gái nhân loại cố gắng mỉm cười, đồng thời nhìn về phía người nghệ sĩ đang mải mê giữa biển hoa: "Trong số những linh hồn này... Còn có cả những kẻ man rợ đã g·iết c·hết em và nhiều người khác. Dù vậy, họ vẫn sẽ nhận được sự rột rửa và cứu rỗi, chị có biết tại sao không?"
"Bọn chúng xứng đáng với điều đó sao?" Nàng Ma Cà Rồng cắn răng.
"Tất nhiên là không, theo góc nhìn của một nhân loại như em" Cô nàng nhân loại cười nói vô cùng chân thành: "Có lẽ với cả anh ta cũng vậy... Nhưng lại có một điều cần phải lưu ý, đó là anh ta... Là một người đang phụng sự cho thần linh"
"Dưới góc nhìn của thần linh, có lẽ mọi sự tranh đấu, cưỡng đoạt, g·iết chóc và tội lỗi của mọi sinh vật sống đều không đáng để họ cân nhắc rằng liệu ai đó có đáng được giải thoát hay không. Dù gì thì họ cũng là những thực thể tối cao, chẳng việc gì phải tuân theo cái gọi là đạo đức và nhân tính"
"Em nghĩ rằng vị thần kia... Chỉ muốn thanh lọc mọi mối ung nhọt mang tên ác linh ra khỏi thế giới này mà thôi. Chỉ cần một linh hồn chấp nhận buông bỏ tất cả để cầu xin sự siêu thoát, chắc chắn vị thần kia sẽ sẵn sàng bao dung mà giải thoát cho tất cả bọn họ, bất kể là khi còn sống họ có là dạng người gì..."
"Em thấy điều đó thật tuyệt vời"
Cô nàng nhân loại tiếp tục nở một nụ cười thánh thiện, làm trái tim của người ở lại phải đau nhói: "Dù gì thì người cũng đ·ã c·hết rồi, có bắt họ trả giá cũng thế thôi. Không cần biết khi còn sống có là người tốt hay kẻ xấu, một khi đ·ã c·hết đi, dù là ai cũng sẽ trở thành những linh hồn tìm kiếm sự giải thoát... Và vị Thần kia chỉ đơn giản là thực hiện điều đó mà thôi"
"Ít nhất thì em nghĩ vậy"
Nói đến đây, cô gái áp trán mình vào trán của cô nàng Ma Cà Rồng rồi nói tiếp: "Những ngày qua, nhờ có chị mà em đã không còn cảm thấy cô đơn nữa, em đã hoàn toàn mãn nguyện, nên đáng lí ra em phải siêu thoát từ sớm rồi. Thế nhưng cuối cùng, em vẫn phải ở lại..."
"Em lựa chọn ở lại không phải vì em muốn báo thù, mà là vì em thấy lo lăng cho chị. Vì thế, để em có thể thực sự an nghỉ, chị... Xin chị đừng dễ dàng từ bỏ cuộc sống này, có được không? Em không muốn bản thân là người duy nhất được chị cứu giúp..."
"Bởi vì ở ngoài kia, chắc chắn rằng vẫn còn rất nhiều người như em"
"Nếu như chị thật sự cảm thấy có lỗi với em... Vậy thì chị hãy chuộc lỗi bằng cách tiếp tục sống đi, với em thì chỉ cần làm như thế là đủ rồi. Kể cả khi chị đã chịu nhiều đau khổ, em vẫn tin rằng một ngày nào đó, chị nhất định sẽ tìm thấy hạnh phúc nếu chị tiếp tục sống"
"Giống như em của hiện tại này. Em đ·ã c·hết một cách đau đớn, thống khổ không gì sánh bằng... Thế nhưng khung cảnh trước lúc siêu thoát của em lại có thể làm bất cứ vong hồn nào phải ghen tị~"
Nàng Ma Cà Rồng mắt rướm lệ, nhẹ nhàng cười rồi gật đầu đồng ý: "Chị hứa với em... Chị sẽ không nghĩ tới chuyện t·ự s·át nữa, như vậy đã được rồi chứ gì?"
"Vâng..."
Tựa như tháo được nút thắt khổng lồ và nặng trĩu trong lòng mình, thân thể của cô gái trẻ chậm rãi bay lên trời cao cùng vô số những linh hồn khác: "Hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc cho cả phần của em... Em yêu chị nhiều lắm"
"Ừ..."
Cô nàng Ma Cà Rồng ngẩng đầu nở một nụ cười rạng rỡ, nhìn cô gái nhỏ đang ngày càng xa khỏi tầm mắt của mình: "Chị cũng yêu em nhiều lắm, xin lỗi... Và cảm ơn em"
"Hi..."
Khúc cao trào đã qua từ lâu, khung nhạc đưa tang cũng đã đến hồi kết thúc. Dưới biển hoa ly trắng đang nở rộ, hương thơm thuần khiết và giai điệu ngập tràn hi vọng, những linh hồn vất vưởng đã được đưa tiễn về với biển sao vô tận, an nghỉ trên nơi đất thánh và vòng tay của vị thần xa lạ.
Không lâu sau, tiếng đàn chấm dứt.
Vị nghệ sĩ kia quay đầu lại, nở một nụ cười đắc ý với nàng Ma Cà Rồng: "Bảo rồi mà, lựa chọn ở lại tự trách có khi lại hay có đúng không? Giờ thì cô sẽ trân trọng mạng sống của mình rồi chứ?"
Hắn chính là kẻ đưa tang, đồng thời cũng là kẻ được ban phước lành.
Gregorius - Tông Đồ của Hoa Trắng.
"Ừ... Cảm ơn anh"