Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 194. Mùi đào hoa
Xa xa trên đỉnh một toà nhà nào đó.
Ikki, người cũng độc lai độc vãng từ rất lâu đã sớm quan sát mọi thứ từ xa. Như một con người bình thường trong xã hội hiện đại ngày nay, cứ thấy có gì hay là cậu sẽ móc điện thoại ra quay chụp lại... Nên lẽ dĩ nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
"Lớp trưởng đẹp trai như vậy, đem đoạn phim này đi hối lộ Himiko chắc cũng kiếm chác được một mớ nhể?"
Trong nhóm lớp.
[ShiroIkki]: "@all, ê tụi bây, xem tao có gì hay lắm này"
Tiếp đó, Ikki liền tải đoạn video lên nhóm, ngay lập tức liền có một khối người trong lớp xem qua, bao gồm cả Himiko. Tuy nhiên, trước khi cô ấy kịp đưa ra phản ứng thì nhóm lớp đã p·hát n·ổ bằng một loạt icon hình trái tim được thả một cách điên cuồng và hỗn loạn.
[Limestone]: "Gì đấy? Ai mà đẹp trai lai láng thế? Kĩ thuật siêu độ này thật sự chưa từng thấy qua nha... Kiểu này chắc nhóc Hoshino sẽ mất việc mất thôi"
Sau đó Limia liền lặn mất tăm, có vẻ như đã bị Hoshino cằn nhằn một phen.
[Kisuzu]: "Đẹp trai thật, ngay cả tôi cũng bị cuốn hút đây này"
[SatanBanzai]: "..."
[Jokerr3]: "Còn ai trồng khoai đất này nữa mấy cậu? Lớp trưởng nhà ta chứ ai!? @Nam, mời chính chủ lên tiếng xác nhận!"
Đúng như ý muốn của mọi người, chỉ vài giây sau, chính chủ đã xuất hiện kèm theo một dòng thông báo hiện lên trên màn hình khiến Edgar tái mặt.
[Hệ thống]: [@Jokerr3 bị chủ nhóm @Nam cấm nhắn tin trong 30 phút]
Vẫn chưa hết.
[Hệ thống]: [@ShiroIkki bị chủ nhóm @Nam cấm nhắn tin trong 3 ngày]
Thấy Trần Hoài Nam vùng lên chơi mạnh tay đến vậy, ai nấy trong lớp đều không khỏi có chút rùng mình. Có ai mà ngờ một thư sinh hiền lành như cậu ta đột nhiên lại trở nên hung dữ đến thế đâu?
[Nam]: "Bóc mẽ thì giỏi lắm, nhưng gặp chuyện thì lại chả thấy mặt đâu. Lần đầu vi phạm nên tôi chỉ nhẹ tay thế thôi, bất quá lần sau thì lại chưa chắc à nha. Nói trước luôn, dạo này tôi hung dữ lắm đó"
[Nam]: [Sticker giận sôi 1000°C]
[Takahashi Hoshino]: [Sticker cười to]
[Takahashi Hoshino]: "Mới chợp mắt có tí thôi mà trong nhóm đã nhộn nhịp thế này rồi hả? Hay đó, mà công nhận là lớp trưởng nhà ta hôm nay đẹp trai thật"
[Mio]: "Công nhận"
[Đao]: "..."
Thấy chính thất hiện hồn lên, cả nhóm lại trở nên im bặt, ngay cả chủ nhóm Trần Hoài Nam cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ có thể ngồi yên ở đó chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô ấy.
[Đao]: "@Nam. Câu hỏi: Cô gái đang đứng ở kia chính là người mà chúng ta cứu được tối hôm qua đúng không?"
[Nam]: "Ờ"
[Đao]: "Sao đi mà không rủ em? Lại còn đi riêng với gái lạ nữa chứ... Bộ anh chán cơm thèm phở rồi hả?"
[Nam]: "Ê, suy bụng ta ra bụng người là không được đâu nha má trẻ. Má trẻ biết rõ lí do vì sao thằng này đi một mình mà có đúng không?[Icon vỗ trán]"
[Đao]: [Icon mặt cười][Icon con dao]
[Nam]: "..."
[Đao]: "Không giỡn nữa, mau gửi vị trí qua, em sẽ đến ngay đây. Đêm cũng sắp tới rồi, chúng ta còn phải đi săn nữa. À phải, hôm nay chúng sẽ tiến hoá về mặt thực lực có đúng không? Thật đáng để mong chờ đó"
[Nam]: "Ờ, để anh gửi riêng"
[Takahashi Hoshino]: "Hả? Sao mấy người có vẻ biết rõ về Huyết Nguyệt quá vậy?"
[Nam]: "Chỉ là một vài suy đoán sơ bộ thôi, đợi đến đêm nay mới kiểm chứng được. Tất nhiên, kể cả có đúng thì tôi vẫn không thể đảm bảo được điều gì, tốt nhất vẫn nên học cách tùy cơ ứng biến thì hơn"
[Limestone]: "Có mánh gì thì nhớ nhắn lên nhóm đấy, mánh khoé càng nhiều thì tỉ lệ sống sót càng cao. À, nghe nói đêm nay trường vẫn sẽ mở cửa cho học sinh ra ngoài rèn luyện đấy, có khi ta sẽ vô tình gặp được người quen chăng?"
[Nam]: "Quen ai đâu mà gặp, về cơ bản thì lớp cá biệt chẳng khác gì một lũ tự kỉ bị cô lập khỏi các lớp khác... Và công lao lớn nhất thuộc về ai chắc tôi khỏi nói mọi người cũng tự mình hiểu được"
[Iris]: "Có gan đó, không sợ bị lão ta ghim cho một trận hả?"
[Nam]: "Ghim thì cũng chịu thôi. Dám nói ra thì người ta mới sửa được, tôi đoán vậy"
Tiếp tục tám thêm vài câu phong long, mọi người trong lớp ai nấy đều cũng phải trở về với công việc của mình. Dù gì thì đêm cũng đã sắp sửa buông xuống, bọn họ đã không còn thời gian để làm những chuyện ngớ ngẩn nữa.
Đêm thứ ba đã tới rồi.
Không quá lâu sau đoạn tin nhắn vừa rồi, Himiko đã nhanh chóng có mặt bên cạnh Trần Hoài Nam, tất nhiên là còn có cả Lục và Edgar nữa.
Edgar trông có vẻ khá thất thần sau khi bị Trần Hoài Nam lạnh lùng phát lệnh cấm ngôn, dù rằng đó chỉ là án phạt kéo dài có đúng ba mươi phút ngắn ngủi. Còn Lục thì... Chẳng hiểu vì sao cậu ta hôm nay trông có hơi u ám.
"Cô nàng Ma Cà Rồng kia đâu rồi?"
Quan sát một lúc vẫn không thấy người cần tìm đang ở đâu, Himiko liền cất giọng lên hỏi. Tuy nhiên, ngoài ý muốn, cậu ta lại đáp lại Himiko bằng cái nhún vai: "Không biết nữa, sau khi tôi làm xong chuyện thì cô ấy cũng lủi đi mất từ lúc nào"
Himiko cau mày, một lúc sau mới thở dài một hơi: "Thôi vậy, chắc là cô ta cũng có năng lực phòng thân. Chỉ cần giữa hai người không có gì đó mờ ám là được"
"Em n·hạy c·ảm quá đấy"
"Có một thằng bạn trai sặc mùi đào hoa như anh, không n·hạy c·ảm chắc phải mọc lên tám tấc sừng mất" Himiko trừng mắt.
"Anh mà đào hoa á?" Trần Hoài Nam chỉ chỉ chính mình, sau đó nhìn về phía mấy người ngoài cuộc bằng bộ mặt nghi hoặc: "Mấy cậu có thấy vậy không?"
Lục và Edgar nhìn nhau, mất khoảng hai giây rồi thống nhất ý kiến bằng cách đồng loạt gật đầu: "Không đào hoa thì làm sao Tiểu Thiên Thần có thể thích cậu đến mức không màng tất cả như vậy được? Còn cả Himiko nữa chứ... Chuyện đó rõ ràng hơn cậu nghĩ nhiều đấy"
Trần Hoài Nam: "..."
Cậu nào có biết bản thân mình sở hữu mị lực xung thiên đến vậy chứ?
Tính cách thì hướng nội, ngoại hình thì không ưu nhìn, tài năng thì không có gì nổi bật, thậm chí đến cả lực lượng cũng đều là hàng vay mượn mà thôi. Người như cậu thì đào hoa chỗ nào được hay vậy?
Chả hiểu nổi.
Nhưng dù gì thì Himiko cũng không mọc sừng được đâu. Điểm ấy cậu có đủ tự tin và khí phách để bảo đảm.
"Được rồi, không nói chuyện ngoài lề nữa, kế hoạch của hôm nay rất đơn giản... Đó là đi săn và rèn luyện khả năng chiến đấu, chỉ đơn giản vậy thôi" Trần Hoài Nam nói: "Ngoài chuyện ấy ra thì tôi còn phải tìm cái gì đó ngon ngon để trả nợ cho ý chí của gió nữa... Khất nợ lâu quá sẽ bị giảm điểm tín nhiệm đó nha"
"Cái gì đó ngon ngon?" Cả ba trưng ra bộ đầy dấu chấm hỏi.
"Chả biết, người ta nói sao thì mình nghe vậy thôi" Trần Hoài Nam lại nhún vai: "Đợi đến khi người ta bắt gặp cái gì đó ưng ý thì mình phải săn lùng cho bằng được. Chuyện trả nợ chỉ đơn giản có vậy"
"Hiểu rồi, phải săn "cái gì đó" nhỉ? Cũng được thôi, một công đôi việc ấy mà"
"Thì đấy, mau đi thôi"
Nhóm ba người lên đường, chờ đợi những vết nứt hư không mở ra, nơi bọn quái vật tràn xuống tàn phá thế giới giống như những ngày trước đó.
Không lâu sau, mặt trăng trên bầu trời chậm rãi chuyển đỏ, báo hiệu cho tai hoạ đã sắp sửa ập tới. Tuy nhiên, lần này có vẻ không giống như những ngày trước... Không chỉ là sắc đỏ trở nên đậm hơn, mà cỗ áp lực vô hình nó tạo ra cũng trở nên mạnh một cách đột biến, khiến không ít người bị ngạt thở chỉ trong thoáng chốc.
Thậm chí là đối với những phàm nhân không có quá nhiều lực lượng trong người, họ đã bị cỗ áp lực thoáng qua kia đánh ngất ngay lập tức mà chẳng kịp chống cự!
Trần Hoài Nam hơi run lên, khoé miệng nở một nụ cười khổ sở: "Có khi nào sắp sửa có boss giáng lâm không nhể? Cái cảm giác nhảy vọt đột biến này..."
"Có boss thì vui, vừa trả nợ vừa luyện tay luôn nha, tuyệt thế còn gì?" Himiko đáp lời với tâm trạng tương đối vui vẻ.
Dù áp lực đã mạnh hơn rất nhiều nhưng coi bộ nhiêu đó vẫn chả nhằm nhò gì so với cô gái này... Thật không hổ là quái vật hạng nhất trong lớp cá biệt!
"Thành thật mà nói, tôi cũng thích đánh boss hơn đi farm lũ crep. Đánh boss thì chỉ cần tập trung vào đúng một mục tiêu thôi, không cần phải xử lí quá nhiều thứ cùng lúc có đúng không?" Edgar tỏ vẻ đồng tình với Himiko.
"Mấy người thích choảng nhau thật..." Lục thì khẽ thở dài, trông có vẻ khá bất lực.
Cậu ta đang bắt đầu toả ra cái aura "sói cô độc" của Trần Hoài Nam.
Một tín hiệu khá là bất thường.
...
...
Ở một góc nào đó.
Dạ Trầm Uyên đã tìm thấy nhóm Trần Hoài Nam, cơ mà cậu ta lại không vội tiếp cận bọn họ làm gì. Ít nhất là hiện tại, cậu cảm thấy mình không nên lộ diện.
Với năng lực ẩn thân trời sinh, việc cậu trốn khỏi khả năng cảm tri của cả nhóm nọ cũng không phải quá khó khăn, thậm chí là cậu còn có thể nghe lén một số thông tin hữu ích từ họ.
"Ra vậy, mỗi đêm trôi qua là bọn quái sẽ lại tiến hoá theo nhiều hướng khác nhau..." Dạ Trầm Uyên hơi cau mày: "Cũng phải, chả trách cách bọn quái ở đêm thứ hai hành động khác hẳn với đêm thứ nhất"
"Sao anh không chịu đến gặp họ đi? Vất vả tìm kiếm đến vậy mà, giờ kiếm gặp rồi lại không muốn hội họp là sao vậy?" Cô nàng mèo nghi hoặc.
Dạ Trầm Uyên khẽ lắc đầu: "Việc anh xuất hiện trước mặt họ sẽ thiếu đi tính bất ngờ em hiểu không? Yên tâm đi, khi nào họ cần anh thì anh sẽ xuất hiện ngay thôi"
"Vậy hả? Chứ chẳng phải do anh có ý đồ muốn chiếm spotlight của người ta ư?"
Cô nàng mèo ngồi vắt chân, miệng nở một nụ cười tinh ranh: "Biết tỏng tính anh rồi, cảm thấy bản thân mờ nhạt quá nên muốn tìm cơ hội làm cái gì đó thật nổi bật chứ gì? Trời ạ, anh đúng là..."
Dạ Trầm Uyên đỏ mặt: "Im đi..."
"Nya haha~ em không có chọc gì anh đâu. Thậm chí nếu như anh muốn, em có thể giúp anh một tay đó~ Tuy nhiên, tất nhiên rồi, em muốn phần thưởng từ anh nha"
Dạ Trầm Uyên: "Muốn cái gì?"
"Một thùng pate, và cả cỏ mèo nữa~"
"Điên hả? Em điên quá rồi đấy, cái con mèo vừa béo vừa nghiệp ngập này!"
Miêu nữ: "..."
Chỉ khoảng năm giây sau, Dạ Trầm Uyên bị nàng mèo cào rách mặt.