Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 202. Mi mi
Không lâu sau đó, cả nhóm giải tán.
Trần Hoài Nam sử dụng sức mạnh của ý chí sấm sét, nhanh chóng rời đi thực hiện phần việc của mình với đôi chút vẻ lo lắng trên mặt. Còn lại, Himiko và phân thân của A Thất đứng ở đó nhìn chằm chằm vào nhau, chẳng biết là cả hai đang nghĩ gì...
Cơ mà hình như trong mắt họ đang loé lên tia điện thì phải?
"Đừng có liếc tôi như thế chứ, cả tôi và bản thể đều không có ý muốn chen chân vào mối quan hệ của mấy người đâu~" Phân thân A Thất cười tinh quái: "Mặc dù cũng không thể phủ nhận là tôi muốn chiếm hữu anh ấy, cũng muốn cùng anh ấy đại chiến ba trăm hiệp cho đã... Đơn giản vì tôi là hiện thân của d·ụ·c vọng mà~"
Himiko: "..."
"E hèm, không giỡn nữa, cô có thể thôi liếc tôi và lên đường được chưa?"
Himiko không trả lời, chỉ lặng lẽ đi theo bước chân của phân thân A Thất với vẻ mặt hết sức khó chịu. Nhưng đồng thời, cô ấy cũng rất biết điều mà lên tiếng cảm tạ: "Cảm ơn vì đã cứu mạng anh ấy hết lần này đến lần khác"
"..."
Hai người cứ thế bước đi trong bóng tối, lẩn khuất qua từng đàn quái vật đang nhởn nhơ ngay bên dưới chân. Tuy rằng cả hai vẫn không mở miệng trò chuyện gì nhiều nhưng người đi sau lại có cảm giác hình như ẩn giấu đằng sau chiếc mặt nạ kia ngay bây giờ là một nụ cười.
"Tôi có thể cảm nhận được cô đã từng rất đau khổ... Thế nhưng ngay bây giờ, cô lại đang vô cùng hạnh phúc. Liệu đây có phải thời điểm thích hợp để cô buông bỏ thù hận rồi hay không?"
Himiko: "Đó không phải chuyện của cô"
"Tôi có quen một người rất giống cô... Và cũng rất khác cô" Phân thân A Thất không để tâm đến sự thô lỗ của đối phương mà chậm rãi nói tiếp: "Tôi chẳng quan tâm cô đang nghĩ gì về tôi... Tôi chỉ muốn nói là mạng sống của anh ấy đã không còn dài nữa, nên là đừng làm gì để ảnh phải ôm theo tiếc nuối mà c·hết"
Himiko: "...Chúng tôi sẽ chiến thắng"
"Ha ha, hi vọng là vậy... Chứ đừng có như tôi và bản thể, mãi mãi không thoát khỏi vận mệnh của mình, không thể thua cuộc, và cũng chẳng thể chiến thắng được nó"
Hai người tiếp tục lâm vào trầm mặc, được thêm một lúc thì phân thân A Thất lại mở lời nói tiếp: "Ngoài ra, trong lúc rảnh rỗi tôi có bói qua vài chuyện vặt vãnh về Lily, thân thế của cô bé đó quả thật không đơn giản như tôi đã nghĩ..."
"Làm sao?" Himiko hỏi.
"Hừm... Tôi cũng muốn nói lắm, trước khi tôi trở nên hoàn toàn biến mất" Phân thân A Thất cười giễu: "Tuy nhiên, các vị Thần lại cực kì n·hạy c·ảm đó, ở cấp độ như cô mà biết được thông tin kiểu này thật chẳng khác nào tự tìm đường c·hết"
"Chỉ là..."
"Đừng bao giờ để con bé đó tiếp xúc với Huyết Thần... Cũng là thực thể mà lũ tín đồ Huyết Giáo kia đang tôn thờ" Phân thân A Thất nói tiếp: "Huyết Thần không được tính là quá nguy hiểm, thế nhưng hắn ta lại là một kẻ xảo quyệt có tiếng ở thời đại thần thoại... Một khi Lily bị hắn ta phát hiện, rất có thể viễn cảnh đó sẽ..."
"À thôi... Chỉ là một khả năng nhỏ thôi mà"
Himiko: "...?"
Cái người này đúng chuẩn là thầy bói rồi, cứ nói được một đoạn lại thôi, thật muốn đấm cô ta một cái cho bõ tức quá!
"Thật ra tôi lại muốn biết về thân thế của cô hơn... Cô nói cứ như kiểu cô đã sống từ trước cả khi thời đại tăm tối diễn ra vậy. Thực sự đã từng có thời kì Thần Linh tung hoành khắp nơi sao?" Himiko hỏi cho có.
"Nói về tuổi tác, có đem mấy chục Lily cộng lại cũng chẳng bằng nổi tôi đâu" Phân thân A Thất cười khẽ: "Và cô đoán không sai, thực sự đã từng có một thời kì mà Thần Linh phổ biến giống như một chủng tộc thượng đẳng đó~ Nói ra chắc chẳng ai dám tin đâu ha?"
Himiko: "..."
Mấy... Mấy chục Lily cộng lại cơ á?
Mà lại...
Thần Linh có thể đông đến mức đó ư? Thế giới giống như vậy thì ai mà quản cho nổi?
"Ngành khảo cổ học bây giờ cũng không quá phế phẩm... Chẳng qua là mấy sự kiện của thời kì đó khủng kh·iếp quá, thành ra về sau cũng chẳng để lại cái gì cả. Mà cho dù có đi chăng nữa, hậu duệ đời sau của họ cũng sẽ giấu nó đi thôi. Cái gì không nên biết thì không cần biết, chỉ cần hướng mắt tới tương lai xa hơn là được~"
"Vấn đề là một lão yêu quái vạn năm tuổi như cô lại đi yêu một chàng trai mười tám như bạn trai tôi ư? Cô không biết xấu hổ thật đấy à?" Himiko giễu cợt.
"Thì sao? Sống nhiều năm thì không được phép yêu đương hả? Huống hồ suốt quãng thời gian đó nếu tôi không ngủ say thì cũng bị reset cảm xúc, thành ra tâm tính cũng chẳng lớn hơn được bao nhiêu cả..." Phân thân A Thất bĩu môi.
"Vớ vẩn, già là già! Đừng có ý đồ gặm nhắm nắm cỏ non nhà tôi!"
"..."
Phân thân A Thất nâng mặt nạ lên, thè lưỡi vào mặt Himiko một cái rồi vụt chạy đi trước, thể hiện một ý chí quật cường rằng mình vẫn còn rất trẻ, hoàn toàn đủ tư cách để yêu một ai đó giống như Trần Hoài Nam.
Himiko: "..."
Cái đồ bà già mặt dày này!
Trong lòng thầm chửi một tiếng, Himiko thật nhanh chóng gia tốc nhằm đuổi kịp bước chân của đối phương trước khi bản thân hoàn toàn bị bỏ lại.
Nhưng cũng không quá lâu sau đó, phân thân A Thất đột nhiên dừng bước, đồng thời còn ra hiệu cho Himiko giữ im lặng: "Sắp đến chỗ gã giáo sĩ kia rồi, ở khoảng cách như thế này... Có khả năng là hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của người ngoài, nên là đừng có làm gì ngu ngốc"
Himiko khẽ gật đầu.
"Tôi sẽ lên trước nhằm cố gắng tạo một chút lợi thế cho cô. Ngay khi cảm thấy có cơ hội, hãy sử dụng Dạ Đao Thần t·ấn c·ông hắn ta bằng toàn bộ những gì cô có thể, đừng cho hắn khoảng trống để phản đòn, không thì khó lắm. Chỉ cần lấy được vài bộ phận trên cơ thể hắn là đủ"
"Nói thì nói vậy chứ vẫn khó lắm" Himiko khẽ hít sâu một hơi: "Nhưng thôi kệ đi, không làm thì làm sao biết có làm được hay không? Trăm sự nhờ cô đấy"
Phân thân A Thất nghe vậy, phía sau chiếc mặt nạ khẽ nâng lên một nụ cười: "Tự nhiên thấy mát ruột ghê..."
Himiko che miệng: "..."
"Nếu như thất bại, cô hãy lập tức quay đầu bỏ chạy đi, đừng để tâm đến tôi. Tôi chỉ là một phân thân mà thôi, có c·hết cũng chẳng làm sao cả. Cứ vậy đi"
Không đợi Himiko kịp trả lời, phân thân A Thất đã một mình nhảy xuống khỏi toà nhà cao tầng, chân đạp từng con quái vật một mà lao thẳng về phía gã quái nhân, người vẫn đang mải mê thao túng lũ quái vật t·ấn c·ông căn cứ địa.
"Ồ? Cô gái này..."
Gã quái nhân nheo mắt lại nhìn chằm chằm cái thân hình nhỏ nhắn đang lao nhanh về phía mình, rồi đột nhiên... Tầm nhìn của hắn trở nên tối đen như mực, không thể nhìn thấy thêm bất kì cái gì nữa.
Không những thế, ngay cả khả năng lắng nghe và cảm nhận của hắn cũng bị thứ gì đó c·ướp đoạt, đến mức hắn có cảm tưởng như mình đã hoàn toàn mất đi liên hệ với hiện thực, từ từ tan biến vào hư không.
"C·ướp đoạt giác quan sao? Lại là một kẻ thú vị để ta nghiên cứu"
Đến cả giọng nói của chính mình, hắn cũng chẳng thể nghe thấy được. Đã đến nước này, hắn chỉ có thể tận dụng kinh nghiệm và khả năng phán đoán để chiến đấu, đồng thời cũng nghĩ cách hoá giải ám chiêu phiền phức này của đối phương.
Là một kẻ đã sắp sửa đột phá giới hạn, dĩ nhiên là kĩ năng chiến đấu của hắn ta hoàn toàn không phải dạng vừa. Kể cả khi đã bị A Thất phong bế ngũ quan, hắn ta vẫn có thể tiếp chiến một cách thuần thục, không thể hiện một chút sự nao núng nào.
"Tính nghiên cứu hả? Trùng hợp quá, đằng này cũng có ý định tương tự nha"
Vừa giao chiến với gã Bán Thăng Hoa, A Thất cũng vừa thầm thở dài vì bản thân đã trở nên yếu ớt đến mức bị một cái kẻ không hoàn thiện như thế này ức h·iếp... Nhưng tất nhiên, cô ấy vẫn sẽ không chịu cảnh lép vế trước đối phương.
Vì vậy, trong lúc chiến đấu, cô ấy đã âm thầm nghiên cứu dấu ấn trên pháp trượng mà gã quái nhân đang sử dụng, cũng đồng thời là thứ đã và đang chi phối lũ quái vật. Kết quả là chỉ sau nửa phút, A Thất đã dần để lộ một tiếng cười kinh dị: "Ha ha ha~ đúng là thứ thuật thức nửa mùa!"
Gã quái nhân vẫn không hề biết hay lúc này mình đang dần mất đi lợi thế số đông, cả trận chiến chỉ chăm chăm vào việc lấy lại giác quan cho chính mình. Kết quả là khi hắn dần lấy lại được tầm nhìn thì ngay trước mắt hắn, một luồng sát khí xung thiên đang điên cuồng ập tới...
"Con mẹ-!"
Gã quái nhân hoảng hồn sử dụng phép thật để tránh né, tuy hắn ta đã may mắn giữ lại được cái mạng thế nhưng lưỡi đao chí tử kia vẫn kịp thời đoạt lấy một bên tay phải của hắn ta, khiến cho sức đe doạ của hắn ta giảm đi khá nhiều.
Nhanh chóng nhặt lại cây quyền trượng và cánh tay phải, gã quái nhân bình tĩnh làm phép thôi thúc lũ quái vật t·ấn c·ông cô gái đã bất ngờ xuất hiện kia nhằm tranh thủ chút thời gian hồi phục. Và đó cũng là lúc hắn nhận ra thuật thức mà hắn đã khắc ghi trên pháp trượng đã bị thứ gì đó mạnh mẽ và hoàn hảo hơn ghi đè.
"Cái gì!?"
Giờ đây, lũ quái vật đã hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của A Thất. Himiko cũng tận dụng cơ hội đó mà điên cuồng phát động công kích, khiến cho gã quái nhân không cách nào tự hồi phục, chỉ có thể cố gắng chống trả trong khi A Thất vẫn đang ở đó đứng nhìn với một nụ cười.
"Đừng cho hắn cơ hội phục hồi nhé... Đã đến cấp Bán Thăng Hoa rồi, việc hắn nối tay lại ngay giữa trận chiến cũng không lạ lắm đâu. Cố gắng tận dụng cơ hội đi"
Nghe thấy những lời A Thất đã nói, đôi mắt của gã quái nhân dần đỏ lên. Không phải vì hắn đã hoàn toàn thất thế, mà là vì hắn đã nhận ra điều gì đó...
"Một cô gái nhỏ sử dụng thứ gì đó để che mặt, mái tóc đen nhánh, sở trường thao túng tất cả mọi thứ... Cô hẳn là một trong Thập Tam Quan - Damselette rồi nhỉ?"
"Exactly, đoán đúng rồi đó. Cứ nghĩ một giáo sĩ cấp thấp như ông sẽ không nhận ra cơ đấy, kiến thức không tồi đâu" A Thất vỗ vỗ tay tán thưởng.
"Lũ đỉa đói, rốt cục là các người muốn cái gì hả!?" Gã quái nhân nổi giận, bắt đầu vận dụng sức mạnh của một Bán Thăng Hoa đàn áp ngược lại Himiko: "Con oắt con này sẽ không chịu được lâu đâu! Cứ đợi đó, ta sẽ lột da cô!"
"Culi của tôi không có yếu tới vậy đâu~" A Thất cười hắc hắc.
Nghe thì giống như đang tự tin về thuộc hạ, nhưng thực thất thì cô ấy lại đang cố ý nói móc nhằm chọc giận Himiko.
Và tất nhiên, là một người có cái tôi cao, Himiko đã thực sự bị chọc giận, nhờ đó mà nhanh chóng lấy lại được thế cân bằng trước gã quái nhân.
"Mi mi~ Tôi sẽ phải mất một tí thời gian để kiểm soát hoàn toàn bọn quái vật đó~ Nên là cố gắng cầm chân hắn lại nha~"
Mi mi!?
Đồ bà già rỉ sét vô liêm sỉ đó dám ví von cô ấy như mèo đấy hả!?
"Cứ rửa cổ đợi đấy cho lão nương!"