Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 203. Cứu viện đến

Chương 203. Cứu viện đến


Lấy ngọn lửa phẫn nộ của chủ thể làm động lực, ngọn lửa bên trong Dạ Đao Thần như bừng cháy lên, gây ra không ít khó khăn cho kẻ đối diện kể cả khi hắn ta có là một Bán Thăng Hoa hùng mạnh.

Căn bản là khi mượn sức mạnh của một thanh Thần Khí như Dạ Đao Thần, lực lượng mà Himiko đang nắm giữ hiện tại cũng đã tăng lên rất nhiều, thừa sức để gọt đầu những tên Siêu Việt Giả thông thường... Và đây cũng là lí do khiến cô ấy không muốn l·ạm d·ụng nó.

Nó quá vô lí, vô lí đến mức chẳng cho cô ấy một chút cảm giác chân thực nào. Chiến thắng một đối thủ vốn mạnh hơn mình bằng cách này thật chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả.

Thế nên, cô ấy mới luôn xem Dạ Đao Thần như một át chủ bài, chỉ khi sinh mạng bị đe doạ hay tình huống gì đó tương tự thì cô ấy mới chịu sử dụng. Tỉ như hiện tại vậy, cô ấy sẽ sử dụng nó vì mong muốn của Trần Hoài Nam, cũng như là để bảo vệ sinh mạng của vô số người đang phải gắng sức sinh tồn ngay sau lưng cô ấy.

Dùng một thanh đao chủ trương tàn sát để chiến đấu vì một mục đích cao đẹp... Tất nhiên là bản thân Dạ Đao Thần sẽ không thoải mái gì với điều đó.

Kết quả là trong thời gian Himiko cố gắng dồn gã quái nhân vào chân tường, sự phản kháng của thanh đao đã càng lúc càng trở nên dữ dội, qua đó khiến cho sự tự tin của Himiko không ngừng sa sút.

Ban đầu, cô ấy tự tin là mình sẽ cầm cự được khoảng mười lăm phút... Cơ mà với cái tình trạng như hiện tại, cô ấy thậm chí còn không chắc liệu mình có đánh nổi thêm năm phút nữa hay không.

Nhất là khi đối thủ của cô ấy, một tên Bán Thăng Hoa đang dần hồi phục sinh lực trở lại sau đòn đột kích chớp nhoáng mà cả hai người đã dày công chuẩn bị trước đó.

Quả nhiên, Bán Thăng Hoa vẫn là quá sức với cô ấy, kể cả khi cô ấy đã mượn một nguồn ngoại lực khổng lồ.

Ở đối diện của chiến tuyến, gã quái nhân dường như cũng nhận ra những nỗ lực trong tuyệt vọng của đối phương. Hắn ta chỉ cười một tiếng đầy man rợ, sau đó bắt đầu sử dụng thực lực thực sự của mình, không ngừng dồn ép Himiko vào thế bất lợi, khiến cho cục diện đảo chiều chỉ trong một cái nháy mắt.

"Vẫn chưa đến nhỉ? Đúng là khó thật, coi bộ sự hi sinh là điều khó tránh khỏi rồi ha"

Thấy Himiko đã kiệt sức bởi trận chiến cũng như sự phản kháng kịch liệt của thanh đao tà ác, phân thân của A Thất rốt cục cũng không nhịn được mà thở dài.

Không thể tiếp tục đứng nhìn thêm được nữa, cô ấy nhảy xuống, đầu ngón tay hiện lên vô số sợi tơ mơ hồ trực tiếp cắm rễ vào đầu lũ quái vật, sau đó thao túng chúng t·ấn c·ông thẳng về phía gã quái nhân.

Tất nhiên, lũ quái vật yếu nhách sẽ chẳng thể gây nguy hiểm gì cho một Bán Thăng Hoa mạnh mẽ. Thế nhưng ít nhất, chúng vẫn đủ đông đảo để thí mạng cầm chân hắn ta lại, tạo khoảng trống cho Himiko có thể rút lui một cách an toàn.

Được A Thất đưa trở về với trạng thái thất khiếu chảy máu, ý thức của Himiko trở nên vô cùng mơ hồ, ngay cả khả năng ngôn ngữ cũng đã mất đi sự lưu loát: "Mạnh quá, dù có cố đến mấy cũng không chém được thêm một v·ết t·hương nào trên người hắn ta nữa... Khốn kiếp thật"

"Làm được vậy là giỏi rồi" A Thất cười cười, thuận miệng khen vài câu cho có: "Giờ thì mau cất nó đi, còn dám cầm nó nữa thì linh hồn cũng sẽ bị tổn thương đấy. Như tôi đã nói trước đó nha, cứ bỏ tôi lại mà chạy đi, tôi sẽ liều mạng với hắn"

"Anh ấy sẽ trách tôi đấy"

"...Cũng phải, trời ạ... Sao bản thể bị anh ta rizz dễ dàng thế nhỉ? Làm cả tôi cũng bị ảnh hưởng không ít"

Phân thân d·ụ·c vọng nặng nề thở dài, nghe cứ như thể cô ấy đang chế giễu chính bản thân mình: "Thôi thì cầm lấy cái này giao cho anh ấy đi. Có lẽ về sau chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa, nên hãy cứ xem thứ này như một món kỉ vật. Tôi nghĩ là anh ấy sẽ không trách cô nữa đâu"

"Nếu có, cô cứ nói như thế này..."

Thì thầm~ thì thầm~

"Cô..."

Himiko cầm trong tay chiếc mặt nạ tượng trưng cho d·ụ·c vọng, ngước mặt lên mà nhìn gương mặt xinh xắn của đối phương với một biểu cảm vô cùng đặc sắc: "Đúng là một kẻ kì quặc"

"Ha ha"

A Thất chỉ nở một nụ cười nhạt rồi quay lưng đi, kèo theo một cái phất tay từ biệt: "Nhớ mà đối xử tốt với anh ấy đó, miễn là anh ấy vui, tôi có ra làm sao cũng được. Thế nhưng nếu như cô dám làm anh ấy đau lòng, chính tay này sẽ c·ướp lấy anh ấy từ chỗ cô... Tôi không nói giỡn đâu"

Himiko trầm mặc: "..."

Cái lời thoại này nó khá sai về mặt vai vế thì phải?

"Yên tâm, tôi sẽ không làm thế"

"Vậy thì mau đi đi, trước khi tôi đổi ý"

...

...

Không lâu sau đó, phân thân A Thất lại ra trận với một nụ cười vô hồn đặc trưng. Cô ấy đứng đối diện với gã quái nhân, nhìn thẳng mà chẳng hề có ý định nhiều lời.

Tự tay giải quyết xong lũ quái, giờ thì gã quái nhân kia đã có thời gian để tính sổ với A Thất và Himiko. Nhận thấy Himiko đã không còn ở đây, hắn ta khẽ cười lạnh: "Rốt cục thì ai mới là sếp, ai mới là culi vậy nhỉ? Sao lại có một cấp trên chấp nhận ở lại bán mạng cho culi bỏ chạy thế?"

"..."

"Nói gì thì nói, mặt của cô xấu xí thật đấy. Mắt đã không có thì thôi đi, đằng này đến cả lỗ mũi cũng không còn luôn. Rốt cục là cô đã sống bằng cách nào vậy?"

"... Lắm chuyện thật. Không đánh thì tôi cũng chạy luôn đây"

"Chạy? Cô nghĩ cô chạy được à?"

Gã quái nhân gằn giọng cười to, đôi mắt long sòng sọc ẩn chứa ngập tràn sự thù hận: "Hết lần này đến lần khác, The Wayers các người luôn tìm cách phá hỏng kế hoạch của bọn ta. Ta nhớ rất rõ bọn ta vẫn chưa làm gì động đến các người cả, vì cái gì các người cứ thích chủ động kiếm chuyện thế?"

"Cái đó thì ông phải hỏi cái tên ngốc suốt ngày cứ đeo mặt nạ kia rồi"

Nhận được một câu trả lời mà có cũng như không, gã quái nhân triệt để nổi giận, hùng hổ lao thẳng tới định g·iết c·hết A Thất theo cách thức tàn nhẫn nhất: "Mượn da mặt của cô về trưng bày nhé"

"Nếu ông có thể"

Đối diện với thế t·ấn c·ông dũng mãnh của đối phương, phân thân A Thất chỉ giơ một ngon tay lên, sau đó... Tự mình chặt đứt nó đi ngay trước mặt hắn ta, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy bối rối.

"Hoang Thần Chi Tế"

Đột nhiên, từ chỗ A Thất đang đứng, một làn sóng màu đen bất chợt quét qua cơ thể của gã quái nhân, khiến cho tất cả mười ngón tay của hắn ta tự nhiên đứt lìa rồi rơi rụng xuống mặt đất, chẳng hiểu là bằng cách nào và bằng lí do gì.

Gã quái nhân cả kinh lùi lại, trên mặt đã không còn vẻ vênh váo tự đắc mà chỉ còn lại duy nhất là thứ cảm xúc dè chừng và cảnh giác trước phương thức t·ấn c·ông quỷ dị mà đối phương vừa mới phát động.

Cái quỷ gì vậy?

Rõ ràng cô ta mới là người tự cắt ngón tay cơ mà? Thế thì hà cớ gì ngón tay của hắn cũng rụng theo... Đã thế số lượng lại còn là gấp mười lần?

Cũng may là Bán Thăng Hoa vẫn có khả năng trọng sinh lại các cơ quan đã bị đứt lìa kể cả xương cốt, nếu không thì lần này phiền to rồi!

Đó là những gì hắn đã nghĩ...

Cho đến khi A Thất tiếp tục phát động Hoang Thần Chi Tế.

Lần này là hẳn một cánh tay.

Nhìn thấy làn sóng màu đen quỷ dị lại ập tới một cách thần tốc, trong thâm tâm của gã quái nhân dày dặn kinh nghiệm bắt đầu dâng lên cảm xúc sợ hãi trước một thứ sức mạnh nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, cũng chính là điểm mà hắn vẫn luôn tự tin về bản thân nhất.

Hắn vội vã dựng nên một lớp rào chắn bao phủ toàn bộ cơ thể của mình, bởi vì thứ hào quang quỷ dị kia là một thứ không thể nào tránh né được. Cứ như thế, làn sóng ập vào lớp rào chắn, trực tiếp xuyên qua nó và tác động lên cơ thể của hắn ta.

Rồi cũng ngay sau đó, đôi tay của hắn chậm rãi rơi xuống.

"A!"

Dù không hề có cảm giác bị chặt đứt, dù không hề có cảm giác đau đớn nhưng hắn vẫn hét lên... Bởi vì nếu như đối phương thực sự có ý muốn bán mạng, hắn sẽ không thể nào thoát khỏi c·ái c·hết được!

May thay, cho dù có sợ hãi như vậy, hắn vẫn không hề bỏ cuộc. Hắn là một Bán Thăng Hoa cao quý, là lân phượng trong cái thế giới này... Vì thế, hắn vẫn đủ bình tĩnh để đưa ra phán đoán hợp lí trong cái tình huống quá mức khó hiểu như hiện tại.

Nếu khả năng phòng thủ đã hoàn toàn bị vô hiệu hoá... Vậy thì hắn sẽ dồn toàn lực sang khả năng tái sinh!

"Huyết Thần tại thượng, xin hãy ban cho đứa con của ngài sức mạnh!"

...

...

Một bên khác.

Chạy đi được một đoạn, Himiko vì thương thế trong người trở nặng nên đâm ra tốc độ đã giảm đi đáng kể. Cuối cùng, cô ấy ngồi tựa lưng vào tường, tay cầm chiếc mặt nạ trong rồi nặng nề thở dài.

"Cô ta mà không thắng được chắc mình cũng đi luôn quá... Anh ấy vẫn chưa tìm được cứu viện sao? Cũng phải, chỉ tại mình yếu quá, không thể cầm cự được lâu"

Cộp~

Tiếng bước chân bất chợt vang lên giữa không gian tĩnh lặng làm Himiko khẽ giật mình một thoáng. Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt "có phần" quen thuộc hiện ra từ trong bóng tối, phần cảnh giác đó mới dịu đi đôi chút: "Anh...?"

"Biết ngay là em sẽ rất bối rối với bộ dạng của tôi hiện giờ mà"

Trần Hoài Nam suýt xoa gương mặt đã bị ai đó đấm sưng thành đầu heo của mình, một bộ than khóc kể khổ với bạn gái: "Cứu viện thì tìm được rồi đó... Và đây chính là cái giá mà anh phải trả"

Himiko: "...?"

Tại sao chứ!?

"Chẳng biết có phải tình cờ hay không nhưng giữa đường anh đã may mắn đụng phải một tay kiếm khách rất cừ... Anh ta thậm chí còn chủ động ngỏ ý muốn giúp đỡ anh nữa chứ... Nên là anh cũng không nghi ngờ gì mà dẫn anh ta theo"

Nói đến đây, Trần Hoài Nam vẫn còn trưng ra vẻ mặt mộng bức: "Rồi khi nhìn thấy vết hickey mà em đã để lại trên cổ của anh... Anh ta tự nhiên nổi xung lên tẩn cho anh một trận sống c·hết, sau đó liền một mình bỏ đi trước, chỉ nói là anh nên ở phía sau chăm sóc cho em thì hơn"

Himiko: "..."

Mười lăm giây sau.

"Mau chữa trị cho em, em nhất định phải quay lại chỗ đó!"

"Hả? À, ừ, cho anh một phút. Ủa mà em định quay lại thật đấy à? Khó khăn lắm mới chạy được mà em?"

"Nhanh lên!"

"Ờ...Ok"

Chương 203. Cứu viện đến