Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 204. Cố nhân gặp lại
Ở phía bên kia, lúc này A Thất và gã Bán Thăng Hoa kia đang bước vào một trận chiến tái sinh. A Thất thì thực hiện hiến tế các bộ phận trên cơ thể để tổn thương đối thủ của mình, trong khi đó gã quái nhân thì lại dồn toàn lực vào khả năng hồi phục, khiến cho trận chiến này trở nên dài hơi và vô học đến mức không cần thiết.
Đây thậm chí còn chẳng phải một trận chiến đúng nghĩa nữa...
Như cảm thấy đã quá chướng mắt với tình thế như hiện tại, A Thất khẽ thở dài, chậm rãi đưa tay lên rạch cổ của chính mình: "Để coi ông có mọc đầu ra được không?"
Rốt cục, A Thất vẫn đưa ra hạ sách đó chính là t·ự s·át. Tuy rằng việc làm này sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến bản thể nhưng cũng chẳng sao cả, bởi vì bản thể của cô ấy nhất định sẽ không phiền đâu.
Cho đến khi một người đàn ông áo đen xuất hiện giữa chiến trường, kịp thời lên tiếng can ngăn cô ấy lại: "Dừng lại, Damselette. Đừng có biến chuyến đi này của tôi trở thành trò vô nghĩa"
"...Anh đến đây làm gì?"
"Monsieur bảo tôi đến đây ngăn cản cô. Hiện tại bản thể của cô đã bị giữ lại rồi, chiến lực tổng thể của tổ chức đã giảm đi không ít nên ông ấy không muốn bất kì ai phải hi sinh thêm nữa... Dù cho có là phân thân cũng vậy"
"..."
A Thất bắt đầu thể hiện khả năng đa nhiệm, vừa hiến tế các bộ phận trên cơ thể vừa trêu chọc người đàn ông áo đen: "Để tôi đoán nhé, thật ra mục đích chính của anh khi tìm đến đây chính là để ngó qua cô em gái của mình có đúng không?"
"..."
"Sau đó, anh bị lạc đường. Đang lúc bối rối không biết phải đi đâu tìm em gái thì anh lại vô tình đụng phải bạn trai của cô ấy"
"..."
"Biết rằng cả em gái lẫn bạn trai đều đang gặp khó khăn nên anh mới ngỏ lời muốn giúp, xong lại phát hiện ra em gái đã mất trinh nên anh nổi xung lên đấm người ta đến không còn mặt mũi... Đúng không?"
"...Thôi đủ rồi"
Mặc kệ khuôn mặt người đàn ông đang dần trở nên cứng ngắc, A Thất vẫn cứ cười cười chọc ngoáy: "Vốn định đi ngắm trộm em gái một lát ai mà ngờ lại gặp luôn đối tượng của nhiệm vụ chính là tôi... Như thế phải gọi là quá may mắn rồi còn gì?"
Blade: "Tha cho tôi đi"
"Yà~ trông vậy mà siscon chưa kìa~"
"Im!"
Blade bắt đầu không chịu nổi, trực tiếp dùng băng keo dán miệng A Thất lại.
Tiếp sau đó, anh ta rút kiếm ra, chậm rãi tiến thẳng về phía gã quái nhân lúc này vẫn còn đang chật vật với những v·ết t·hương: "Bán Thăng Hoa cơ à? Em ấy phải điên lắm mới đi chơi đùa với cái loại này"
"Do dại trai cả đấy" A Thất trực tiếp truyền âm vào não Blade.
Blade: "..."
Đúng vậy, hắn có thể dán miệng A Thất... Nhưng như thế không đồng nghĩa với việc hắn sẽ không còn nghe thấy những lời châm chọc đến từ cô ta nữa.
"Mệt quá, giải quyết nhanh rồi về, trước khi em ấy kịp đuổi đến đây"
Thấy một kẻ đột nhiên xuất hiện lại còn đòi giải quyết nhanh mình, nội tâm gã quái nhân có cảm giác dường như lòng tự trọng của bản thân vừa bị giẫm đạp. Dù vậy, hắn vẫn là một kẻ khôn ngoan nên hắn biết rõ bản thân nên làm gì trong tình huống này.
Không bị chi phối bởi cảm xúc và sở hữu một lí trí thật vững vàng, đó chính là một trong những nhân tố lớn nhất để tạo nên hắn với vị thế như hiện tại.
Hắn biết rõ, nếu như hai người này hợp sức lại cùng t·ấn c·ông thì hắn hoàn toàn không còn một chút cửa thắng nào hết. Vì vậy, lựa chọn sáng suốt nhất ở thời điểm hiện tại chính là... Chạy!
Thấy gã quái nhân chuẩn bị sử dụng Huyết Độn Đại Pháp, Blade chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉa mai: "Thông minh đấy, chẳng qua là có hơi muộn rồi"
"Đừng chém nát quá, trên người hắn ta có thể có đồ tốt đấy" A Thất nhắc nhở.
"Hên xui"
Dứt lời, thân ảnh của Blade trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, giữa cái không gian lạnh lẽo và những tia sáng quỷ dị của đêm Huyết Nguyệt, tức thì hàng trăm, hàng nghìn nhát kiếm đột nhiên xuất hiện, đồng loạt loé lên chỉ trong một khoảnh khắc.
Cuối cùng, Blade lại xuất hiện ở vị trí cũ, chậm rãi tra kiếm vào bao trong khi gã quái nhân Bán Thăng Hoa còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương chém thành vô số mảnh thịt vụn.
Tất cả mọi thứ tưởng chừng như phức tạp vừa rồi chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đến một cái chớp mắt.
"Đi thôi" Blade cất thanh kiếm đi, ngữ khí có chút vội vàng nói ra.
Thế nhưng đáp lại hắn ta, A Thất chỉ khẽ lắc đầu cùng một nụ cười rất chi là khó ưa: "Ha ha, muộn rồi"
"Nii-san!"
Blade: "..."
Đến lúc này thì Himiko đã xuất hiện, hớt hải chạy tới đứng đối diện với Blade, trong khi hắn ta chỉ có thể quay lưng đi, trầm mặc nửa ngày vẫn không nói một lời.
Còn A Thất thì bước đến bên cạnh Trần Hoài Nam, cười hỏi: "Đến lúc nào vậy?"
"Từ cái đoạn anh trai kia kết liễu gã Bán Thăng Hoa. Phải nói là ngầu điên!" Trần Hoài Nam một mặt ngưỡng mộ.
A Thất: "..."
Trẻ con quá.
Nhưng mà thôi vậy, xem kịch rồi về thôi.
"Anh... Là Kunai đúng không?"
"Nhầm người rồi"
"Không nhầm được. Chỉ có anh Kunai mới cố chấp với tốc độ xuất kiếm đến mức đó" Himiko dứt khoát phủ nhận, đồng thời cũng lên tiếng buộc tội đối phương: "Tại sao dù anh vẫn còn sống nhưng anh lại không hề đến thăm mẹ một lần nào?"
"..."
"Còn nữa, anh là người đã âm thầm bảo vệ em khỏi t·hế g·iới n·gầm có đúng không? Không lí nào một đứa nhóc như em có thể chạy nhảy tung tăng ở dưới đó, g·iết người uống máu suốt một thời gian dài như vậy mà không bị để ý tới... Em đã luôn cảm thấy kì lạ, nhưng bây giờ thì em hiểu rồi"
"..."
"Trả lời em đi, nii-san"
"...Tôi không phải anh trai của em, nên là đừng có gọi tôi thân mật như vậy" Blade cuối cùng cũng chịu trả lời nhưng vẫn không hề quay đầu lại: "Ngoài ra, người đã bảo vệ em cũng không phải tôi"
"Nói dối! Kiếm thuật như thế... Dù có bị chọc mù mắt em cũng nhìn ra được! Kunai, anh đang bị cái quái gì vậy!?"
"Ha..." Blade thở dài, không đầu không đuôi nói ra: "Em cứ sống như hiện tại là được rồi, còn lại cứ để tôi lo. Himiko, hẳn là em hiểu tôi đang nói gì"
Himiko: "...Em hiểu, nhưng em không thể cứ nói buông bỏ là buông bỏ được. Hơn thế nữa, anh cũng chưa có trả lời câu hỏi đầu tiên của em"
"Tại sao anh lại để mẹ c·hết?"
Blade không nói gì, chỉ lặng lẽ cất bước rời đi cùng với thứ tốc độ chẳng anh có thể sánh kịp của mình.
Phía bên này, A Thất cũng đứng dậy, nhẹ nhàng thổi vào tai Trần Hoài Nam một cái rồi cũng lặng lẽ rời đi: "Kể cả có Thăng Hoa thành công thì Bladie cũng chỉ là con người thôi... Anh ta vẫn biết sợ hãi, phân vân, do dự và nhiều khi cũng chẳng hiểu bản thân mình đang làm gì"
Trần Hoài Nam: "..."
"Nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy nhé, em đi trước đây"
"Em vẫn không định cho tôi xem mặt nhỉ?"
"Đây chính là mặt em rồi còn gì nữa?"
"...Thôi, để khi khác, tôi sẽ tự mình lột chiếc mặt nạ của em ra. Đó là lời hứa mà Tiếu Diện đã thành lập tới tôi"
Nghe đến đây, bước chân của A Thất hơi dừng lại, miệng nở một nụ cười chua xót như thể đang khóc. Nhưng cuối cùng, cơ thể nhỏ nhắn ấy vẫn hoà vào màn đêm, rời đi mà không để lại thêm một lời nào nữa.
Thấy đối phương đã biến mất, Trần Hoài Nam cũng đứng dậy tìm đến chỗ Himiko, cái người lúc này vẫn đang đứng yên ở đó hệt như trời trồng.
"Em ổn đấy chứ?"
Himiko: "...Em đã thành công rồi. Một phần lí do em đồng ý với chiến dịch này chính là vì em muốn sử dụng Dạ Đao Thần làm mồi nhử... Để dẫn dụ anh ấy đến đây"
Trần Hoài Nam: "..."
"Em không sao. Em biết anh ấy có nỗi khổ riêng nên mới không thể trả lời những câu hỏi của em. Em không có ích kỷ nhỏ nhen đến mức không thể bao dung với chính người thân của mình đâu... Cho dù anh ấy có phạm phải sai lầm lớn đến như vậy"
"Thứ em cần chỉ là một câu trả lời mà thôi"
"..."
"Mình về thôi anh"
Thấy bạn gái có vẻ buồn bã, lần này Trần Hoài Nam đã chủ động nắm lấy tay cô ấy, từ từ dẫn cô ấy quay trở về. Dẫu sao thì quái vật quanh khu vực này cũng đã bị dọn sạch hết rồi, nên là họ hoàn toàn có thể thong thả mà không sợ bị phục kích.
Himiko yên lặng đi theo Trần Hoài Nam, vẻ mặt trĩu nặng vô cùng, dường như là cô ấy lại vừa nhớ đến những kí ức không quá tốt đẹp trong quá khứ.
Là một người bạn trai có đôi chút đần độn, cậu thật sự không biết mình nên mở lời an ủi bạn gái như thế nào. Sau cùng, cậu chỉ có thể nói ra một câu với toàn bộ lượng chất xám mà mình có: "Ngày mai anh sẽ nấu một nồi canh gà cho em ăn"
Dứt lời, cậu ta liền vươn tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Himiko... Mặc dù cô ấy có cao hơn cậu một tí, khoảng chừng bốn năm centimet gì đó.
"Em vẫn chưa tính sổ với anh chuyện của A Thất đâu đó"
"Đã bảo là safe rồi mà..."
"Chắc là anh không biết cô ấy đã hăm doạ em như thế nào rồi... Mà thôi kệ đi. Em cũng nghĩ là cô ấy "safe" thật. Kiểu... Cô ấy đang sợ mình sẽ yêu phải một ai đó"
Trần Hoài Nam khẽ gật đầu: "Quan trọng là em phải tỉnh táo lại cái đã. Có lẽ sau này hai anh em nhà em sẽ nói chuyện được với nhau thôi... Dù gì cũng là máu mủ ruột thịt duy nhất còn sót lại mà, anh ấy sẽ không thể lãnh cảm với em mãi được đâu"
Bằng chứng dễ thấy nhất chính là mấy cú đấm đau điếng đó... Lúc đấy cậu đã có cảm tưởng như thể mình bị đấm cho sắp c·hết đến nơi luôn rồi.
Anh ta mà không yêu thương em gái thì làm gì phải đấm cậu đau đến vậy?
"Ừm, hi vọng là vậy"
"Anh thì lại rất mong đợi được gặp lại anh trai của em đây" Trần Hoài Nam đột nhiên mười phần hào hứng nói ra: "Kiếm thuật của anh ấy đẹp trai thật... Xoẹt xoẹt mấy cái là đối thủ tan thành trăm mảnh rồi... Phải nói là ngầu điên!"
"Vergil IRL!"
Himiko quay sang, lặng nhìn đôi mắt sáng trưng của thằng bạn trai ngốc nghếch: "..."
Trẻ con.
Thằng cha này có thể trẻ con đến vậy à?