Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 205. Hiểm hoạ đến gần
Với sức mạnh mà ý chí của sấm sét ban cho, chỉ không quá lâu sau đó, Trần Hoài Nam đã thành công dẫn Himiko trở về khu căn cứ một cách bình an vô sự.
Tối hôm qua khi nhận ra cả hai người họ đều đột nhiên biến mất, Edgar và Lục đã hết sức lo lắng, cố gắng liên lạc hỏi thăm nhưng lại không được do nhiều công trình liên quan đến viễn thông đã bị phá hủy trong suốt mấy ngày vừa rồi.
Giờ đây, ngay cả việc gọi điện về để hỏi thăm người thân của Trần Hoài Nam cũng phải mất rất nhiều thời gian và công sức. Mạng Internet tuy vẫn sử dụng được nhưng tốc độ lại chẳng khác nào rùa bò, ngay cả việc load tin nhắn còn không xong thì việc gọi điện lại càng không thể.
Thế nên sáng hôm nay, sau khi nấu cho Himiko một nồi canh gà thật no bụng, Trần Hoài Nam liền quyết định sẽ âm thầm quay về nhà một phen nhân lúc cô ấy vẫn đang ngủ mê. Quãng đường từ đây đến đó thật sự cũng không xa lắm, thế nên cậu cũng sẽ quay trở lại sớm thôi.
Hôm nay dậy sớm nên cậu mới thấy rõ được mấy chú q·uân đ·ội đêm qua đã mệt mỏi đến nhường nào. Dù đã trải qua vô số buổi huấn luyện khắc nghiệt nhưng bây giờ họ lại đang ngủ gà ngủ gật... Thậm chí ngay cả vị Tổng Chỉ Huy cũng có chút không tỉnh táo, đôi mắt thâm quầng đen kịt trông vô cùng thiếu sức sống.
"Chú nên nghỉ ngơi đi, cháu nói thật đó"
"Ồ, là cậu à... Cảm ơn vì đã bán thông tin cho chú nhé. Cách khắc chế rất hiệu quả"
Trần Hoài Nam ngồi xuống, đặt cốc cà phê nóng lên bàn làm việc ngoài trời của ông chú Chỉ Huy: "Vậy là hôm qua mấy gã to con đó đã thực sự t·ấn c·ông sao?"
"Số lượng của chúng nhiều hơn cậu nghĩ đấy. Nhưng ít nhất vẫn nằm trong phạm vi có thể đối phó được..." Ông chú thở dài: "Nhưng viện quân không tới, đ·ạ·n dược cũng sắp hết rồi... Chắc là chúng ta phải đẩy nhanh việc vận chuyển dân thường đến pháo đài khác kiên cố hơn thôi... Chủ yếu là để đề phòng trường hợp thất thủ"
Trần Hoài Nam nghe vậy, hơi cau mày do dự một lát rồi cũng nói ra chuyện của đêm hôm qua cho vị Tổng Chỉ Huy nghe, bởi vì thông tin này có thể sẽ liên quan đến rất nhiều sinh mạng trong khu căn cứ địa này.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt điềm tĩnh như mặt hồ cuối thu của vị Tổng Chỉ Huy rốt cục cũng có chút gợn sóng: "Huyết Giáo hả? Chú có nghe qua rồi... Một tổ chức dị giáo lớn mạnh đến mức ngay cả chính phủ cũng không thể dẹp nổi"
"Đến mức đó cơ ạ?"
"Tất cả những đội quân được cử đi đều bị t·hảm s·át, đến cả mảnh xương cũng chẳng còn sót lại. Nhiều nhất, chính phủ chỉ có thể hạn chế hoạt động của chúng lại chứ không thể để binh lính hi sinh vô ích được" Vị Tổng Chỉ Huy thở dài: "Nhiều người suy đoán quy mô sức mạnh của chúng có thể sánh ngang với cả một quốc gia đấy"
Trần Hoài Nam nghe xong, trên trán không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cậu v·a c·hạm với chúng nhiều đến vậy rồi... Liệu sau này cậu có thể sống yên ổn với chúng hay không?
Khả năng là không...
"Nếu những gì cậu nói là đúng thì khu căn cứ này đã không còn an toàn một chút nào đối với dân thường nữa rồi. Có lẽ ta nên bắt đầu s·ơ t·án luôn đi, pháo đài được xây dựng sẵn sẽ kiên cố hơn ở đây nhiều"
"Vâng, mong là mọi người sẽ thuận lợi"
"...Cậu định đi đâu à?"
"Vâng, mặc dù sẽ quay lại sớm thôi"
"...Vậy thì mau đi đi. Có thể chỗ này sẽ thất thủ ngay trong tối hôm nay đấy"
"Vâng"
...
...
Một tiếng sau, tại nhà Trần Hoài Nam.
Không gian của căn nhà tuy không nhỏ nhưng để chứa hết toàn bộ người dân trong làng thì nó vẫn có chút không đủ. Bất quá, so với việc phải chen chúc vào khu căn cứ địa, giành từng miếng ăn rồi lại còn phải sống trong sợ hãi thì chút chật chội và bất tiện này thật sự chẳng là gì cả.
Lương thực dự trữ đều đã mang theo đầy đủ hết cả, thế nên họ hoàn toàn có thể yên tâm về vấn đề lương thực... Thậm chí là còn dư dả đến mức họ có thể chiêu đãi vài nhóm vũ trang đã từng đi qua đây.
Có thể nói, thứ duy nhất họ cảm thấy lo lắng đó chính là kết giới... Liệu rằng nó có trụ được đến đêm cuối cùng hay không, hay là nó sẽ bị vỡ giữa chừng để rồi cả đám phải trở thành mồi cho quái.
Cơ mà thực tế đã chứng minh là họ hoàn toàn có thể tin tưởng vào toà kết giới này.
"Thằng Nam nó đi một lần là không thèm quay trở lại luôn nhỉ?"
Ngồi trong nhà xem tin tức cùng nhiều người hàng xóm khác trong làng, Bà Hằng thật không khỏi lo lắng mà thở dài.
"Mẹ lo lắng thừa thãi rồi, mới hôm qua anh ấy còn gọi về hỏi thăm cơ mà. Với tính cách của anh ấy, con không nghĩ là anh ấy sẽ làm gì liều lĩnh đâu... Hơn nữa, khi có chị Himiko bên cạnh, chuyện đó lại càng không thể xảy ra"
"Dù mày có nói vậy thì tao cũng chả thể yên tâm nổi..."
Nói đến đây, bà Hằng đưa mắt nhìn đến chỗ ông Lâm, cái người lúc này đang ngồi ở ban công chơi cờ cũng mấy lão già gân guốc trong làng.
Bà Hằng: "..."
Đang định mở miệng nói gì đó thì bà Hằng đột nhiên bị cô con gái nhỏ chặn họng: "Đừng có mắng ông già nữa mẹ, ổng nhìn vậy thôi chứ cũng lo lắm đó... Thua thông mười mấy trận luôn mà"
"Lâm nó thua do thực lực thôi cháu gái" Ông già đang làm đối thủ với ông Lâm cười suồng sả, làm ông ta tức muốn lật bàn.
Cạch~
Lựa đúng lúc này, Trần Hoài Nam đã quay trở về, tự mình đẩy cửa tiến vào nhà trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người: "Con về rồi đây, mấy đêm này mọi người vẫn ổn đấy chứ?"
"Anh hai!"
Không phải bà Hằng, bé Hoa mới chính là người đầu tiên lao thẳng tới nhào vào người anh trai mình mà oà khóc: "Chị dâu của em đâu rồi?"
"Ơ cái con này, mày đang khóc vì lo cho anh hay chị dâu vậy hả?" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười ném em gái qua một bên rồi trả lời: "Chị dâu của em đang nghỉ ngơi ở khu căn cứ địa rồi, tối hôm qua cô ấy có quá sức một tí. Cơ mà thể lực của cô ấy tốt lắm nên chắc sẽ sớm chạy nhảy như thường thôi"
"Ồ..."
"Nam về rồi hả? Đói chưa con? Mau vào nhà ăn sáng đi, đồ ăn thừa vẫn còn nhiều lắm đó"
"Thôi, con ăn rồi" Trần Hoài Nam nhìn qua một loạt người hàng xóm trong nhà rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Không sụt cân gì mấy, coi bộ mấy ngày nay mọi người ăn ngủ khá là tốt ha?"
"Ngủ được mới lạ đấy!" Bà Hằng dứt khoát phản bác: "Kết giới này đúng là rất vững chắc, chúng có làm thế nào cũng không phá được... Và điều đó khiến cho chúng điên tiết hơn bình thường, đêm nào cũng làm ầm ầm chả ai ngủ nổi!"
Trần Hoài Nam gãi gãi đầu: "..."
"Ít ra con đỡ hơn đi c·hết, Hằng à, mày nên biết thoả mãn đi" Một bà lão hàng xóm mỉm cười: "Thằng Nam ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì đâu... Mang tiếng là đi rèn luyện mà bây giờ trông nó sắp sửa sụt thêm mấy kí luôn rồi kìa"
"Con phải ăn ké mấy chú bên q·uân đ·ội mà, thi thoảng thu hoạch được chiến lợi phẩm mới coi như có được một bữa no. Ví dụ như sáng nay chẳng hạn..."
Trên đường quay về may mắn tìm được một kho đông lạnh... Dù đã bị người khác thu thập đi hầu hết nhưng bằng cách nào đó vẫn còn sót lại vài miếng thịt gà cùng vài loại thịt khác nữa.
"Mày gặp cả q·uân đ·ội luôn rồi à?"
"Vâng... Các chú ấy rất vất vả, vất vả vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng"
"Tao thấy rồi, thi thoảng có mấy ông bên đó cũng ghé qua đây xin chút tiếp tế mà. Mấy ổng có vẻ ganh tị lắm, trong khi chúng ta ở đây ngồi chơi xơi nước thì họ lại phải liều mạng với quái vật để bảo vệ căn cứ và vô số dân thường. Đúng là rất vất vả, và cũng không công bằng"
Ông Lâm vừa đánh cờ vừa thở dài nói tiếp: "Nhưng biết làm sao được? Vì đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của quân nhân mà, dù có ở đâu cũng vậy thôi"
"Thôi được rồi, thằng Nam vừa mới về, đừng có nói mấy chuyện nặng nề như vậy chứ ông thần?" Bà Hằng không nhịn được gắt gỏng một tiếng: "Nam mau vào nhà ăn cơm đi con, để mẹ đi hâm đồ lại"
"...Chắc là không từ chối được rồi"
Ông Lâm: "Mẹ mày bả thừa biết lương thực nuôi q·uân đ·ội không hề ngon miệng như cơm ở nhà mà. Ờ quên, lát nữa có đi thì mang theo vài bao gạo cho mấy chú đi con, ngoài sân còn chất nhiều lắm"
Trần Hoài Nam mỉm cười khẽ gật đầu.
Cậu thầm biết rõ chỉ mấy bao gạo đó thì sẽ chẳng thấm vào đâu so với vô số cái miệng ăn đang ngày đêm chịu cảnh đói khát ở căn cứ địa... Nhưng thôi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy.
Không tiếp tục suy nghĩ nhiều, Trần Hoài liền Nam vào trong nhà ăn cơm, và mọi người trong làng cũng sinh hoạt giống như thường ngày, không quây quần bên chiếc TV với kết nối Internet như rùa bò thì cũng tụ tập ở chỗ khác ngồi đánh cờ hoặc chơi board game.
Một phần lỗi cũng do cậu... Lẽ ra cậu nên lắp đặt truyền hình số hoặc truyền hình vệ tinh thay vì phụ thuộc hoàn toàn vào Internet, nếu không thì việc giải trí của họ chắc hẳn đã không nhàm chán như vậy.
"Anh hai"
Ngồi đối diện trước mặt Trần Hoài Nam, bé Hoa lấy ra chiếc điện thoại với phần ốp lưng cực kì dễ thương, lướt lướt một chút rồi đưa cho cậu ta xem: "Người này chính là anh có đúng không?"
Trần Hoài Nam: "...?"
"..."
Trần Hoài Nam trừng to mắt: "!!?"
Bên trên màn hình chính là đoạn video ghi lại khung cảnh nơi cậu đã dựng kết giới, kéo đàn đưa tang cho vô số linh hồn vất vưởng bên dưới khu lăng mộ cổ được siêu thoát khỏi trần thế... Và tất nhiên, khỏi cần phải suy nghĩ, cậu ta cũng biết rõ thủ phạm thật sự là ai!
Shirogane Ikki!
Con hàng đó dù bị cấm ngôn 3 ngày vẫn dám bày trò hố cậu!
"Ơ khoan đã, sao em nhận ra đó là anh?"
"Anh là anh trai của em mà, anh có hoá thành tro em cũng nhận ra chứ đừng nói gì đến dăm ba cái trò biến hình" Bé Hoa cười tít mắt chống cằm: "Phần bình luận thú vị lắm đó, anh muốn đọc thử không?"
"...Sợ lắm, để khi khác đi"
"Người ta có biết danh tính thực của anh đâu mà sợ~ hì hì~ chắc là chị Himiko lúc đó thấy vui lắm nha~"
"...Dạng vậy"
Đột nhiên, nhà cúp điện.
"Máy phát điện hết nhiên liệu rồi hả? Đứa nào mau ra châm lại đi chứ?"
Ồ, hoá ra là thế. Lẽ ra hệ thống điện đã sớm sập từ lâu rồi mà, té ra đó là lí do vì sao nhà vẫn có điện ha.
"..."
"Nam!"
"Dạ?"
"Sao tự nhiên trời tối đen rồi con? Nhật Thực hả gì vậy? Tại sao trên đài không ai báo trước gì hết thế? Ở chỗ con có ai nhắc đến vụ này không?"
Trần Hoài Nam ngây ra: "Nhật Thực?"
"Nhật... Thực...?"
"..."
"Tiêu rồi!"