Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Thần Sư

Unknown

Chương 206. Thảm hoạ kép

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 206. Thảm hoạ kép


Chương 206. Thảm hoạ kép

Ban ngày đã không còn an toàn nữa!

"Đi thôi"

Lucius lại thở dài: "Được rồi, bắt đầu ngay bây giờ luôn đi. Phải làm cho lớn lối một chút để sĩ khí còn có dịp phất lên. Quãng thời gian sắp tới sẽ khá là khó khăn đấy"

...

"Ngài Reinhard, có thư của tiểu thư"

Chẳng ai biết được nhân loại trong thời đại tăm tối đã phải trải qua chuyện gì để rồi bị đẩy đến bên bờ vực tuyệt chủng. Các ghi chép được để lại cho đến bây giờ vẫn còn vô cùng mơ hồ... Nhưng kể cả thế, con người vẫn tồn tại, tái thiết lại xã hội và không ngừng phát triển, hoà hợp cùng nhiều chủng loài khác để làm chủ sự sống!

Trong dinh thự của mình, Reinhard mở rèm cửa ra, ngắm nhìn vầng mặt trời đầy bóng tối rồi khẽ nhíu mày: "Thật kì lạ... Hình như đây là lần đầu tiên chuyện này diễn ra thì phải. Trong sử sách làm gì có nhắc đến loại t·hiên t·ai này đâu?"

...

"Lại phải ra trận một phen... Mệt quá"

Không lâu sau đó, Trần Hoài Nam đã quay trở về khu căn cứ lúc này đã trở nên loạn cào cào do Nhật Thực bất ngờ diễn ra khiến cho bầu trời trở nên tối đen, đồng thời cũng mở vết nứt không gian làm vô số quái vật tiếp tục xuất hiện trở lại.

Trên lãnh nguyên phía bắc, vua Lucius tỉnh dậy từ cơn ngủ gật, con ngươi mờ mịt nhìn ra ngoài trời rồi khẽ thở dài: "Coi bộ lần này không lười biếng được rồi nhỉ?"

Một lúc sau, "Patrick" bước tới nhặt lá thư lên rồi mỉm cười, như thể chẳng cần phải đọc cũng đã biết nội dung bên trong: "Công việc lại ập tới rồi đấy... Cậu chủ"

"Tao sợ mày lại dở chứng người tốt thôi"

...

Ngay cả ban ngày cũng không còn an toàn, tức là bất cứ thời điểm nào họ cũng phải chiến đấu và đối diện với nguy hiểm... Thế nên ngay từ cái thời điểm mặt trời bị bóng tối nuốt chửng, họ đã không còn bất kì quyền lựa chọn nào nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên dưới sàn của gầm giường là một không gian bí mật nhỏ được cất giấu bởi một tấm thảm vải tối màu rất dày. Chỉ việc lật tấm thảm lên, một viên gạch được gắn tay cầm liền hiện ra ngay trước mắt, và những gì anh ta đang che giấu cũng nằm ngay bên dưới đó.

"Hắc Nhật... Vậy là nó có tồn tại. Cũng không biết mấy đứa em đáng yêu của mình đang như thế nào rồi... Mình khá chắc là chuyện này đã vượt ngoài khả năng can thiệp của mấy đứa nó" (đọc tại Qidian-VP.com)

Dưới sức ép của t·hiên t·ai, dù họ có muốn cũng chẳng thể ngơi nghỉ được. Họ buộc phải chiến đấu vì mạng sống của bản thân, cũng như là vì sự an toàn của dân thường... Mặc dù những ngày trước đó công tác di tản dân thường vẫn luôn diễn ra thường xuyên, thế nhưng quy mô lại chưa bao giờ lớn và khó khăn giống như bây giờ.

Trần Hoài Nam vừa chạy, vừa thầm nghĩ trong lòng: "Bọn Huyết Giáo này đúng là khủng thật, ngay cả một sự kiện t·hiên t·ai lớn đến thế này cũng có thể âm thầm chi phối được. Quả nhiên là đứng trước thực thể tối cao... Mọi sinh linh bên dưới đều chỉ là những con rối trong hộp cát"

...

Lòng thầm nghi hoặc, người đàn ông liền mở rèm ra xem thử, kết quả là ngay lập tức phát hiện ra điểm dị thường khi mặt trời đã trở nên đen kịt, như thể nó đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng tối, khiến cho cả thế giới gần như không còn một chút ánh sáng tự nhiên nào.

Liều mạng đi tìm đường sống, hoặc là bị c·hôn v·ùi triệt để tại khu căn cứ này.

Cạch~

Trần Hoài Nam vừa nói, vừa quay sang vị tổng chỉ huy đang phải vất vả trấn an các binh sĩ: "Thưa chú, cháu nghĩ tước mắt thì nó chỉ giống như Huyết Nguyệt phiên bản kéo dài không cho người ta thời gian nghỉ giải lao thôi... Còn về sau nó sẽ trở nên như thế nào thì không biết được"

"Bệ hạ, xin hãy chú ý hình tượng"

"Chẳng biết có nên lạc quan không nữa. Cậu thấy đấy, ai cũng mệt lắm rồi, sĩ khí không có thì còn đánh trận cái gì?" Tổng Chỉ Huy cay đắng nói ra: "Hết cách rồi, giờ chỉ còn nước liều mạng mở đường đưa dân thường đến khu pháo đài bên ngoài thành phố mà thôi. Cậu... Sẽ giúp chúng tôi chứ?"

Sau khi cùng cả nhà thủ thỉ thêm vài câu, Trần Hoài Nam đã lên đường với sắc mặt thay đổi ngay tức thì khi cậu vừa quay lưng rời đi. Bởi vì cậu biết... Những gì A Thất đã nhắc nhở trước đó giờ đã hoàn toàn trở thành sự thật.

"Không biết ngoài kia thế nào rồi"

...

"..."

Ở một góc trong thành phố.

Đó là một viên hồng ngọc được điêu khắc rất tinh xảo, có hoạ tiết đoá hoa hồng với phần nhụy hoa hiện lên hai chữ "Thần Vũ" vô cùng rõ ràng.

...

"Hừm, hi vọng là ông chú chỉ huy sẽ kịp trở tay trước sự thay đổi này. Đang đưa dân thường đến pháo đài mà bị t·ấn c·ông sẽ khó tránh khỏi t·hương v·ong lớn... Nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì mình bắt buộc phải làm gì đó..."

"Thiên tai kép... Hắc Nhật - Huyết Nguyệt. Anh nhớ là A Thất đã nói như thế"

Anh quản gia lẳng lặng đứng trong phòng làm việc của Edgar, tạm quên đi mớ công việc chất chồng mà nhìn ra ngoài trời thông qua khung cửa kính: "Chà, tính ra có hơi trễ đấy... Xem ra các người đã bị ai đó làm khó dễ cho không ít nhỉ... Huyết Giáo?"

Một lão thần đứng gác hệt như pho tượng bên cạnh Lucius mở miệng nói như thể lão đã chờ đợi giây phút này từ lâu: "Thưa bệ hạ, nghi thức thăng hoa đã được chuẩn bị xong. Ngài có thể thăng cấp bất kì lúc nào"

Mất một khoảng thời gian chỉnh đốn, rốt cục thì ý chí chiến đấu của những vị quân nhân ở đây đã quay trở lại phần nào đó. Dù gì thì họ cũng không còn trách nhiệm phải bám trụ khu căn cứ này nữa, thay vào đó là cố gắng hộ tống dân thường đến pháo đài...

"Mà, tuy rằng đây là tai hoạ... Một tai hoạ có thể dẫn đến nhiều tai hoạ khác diễn ra nối tiếp nhau như một phản ứng dây chuyền... Nhưng đồng thời, nó cũng sẽ mở ra những cơ hội lớn"

Không chỉ ở nước Việt mà khắp nơi trên thế giới, ngay khi phát hiện ra ban ngày cũng đã không còn là thời điểm an toàn để nghỉ ngơi, mọi thứ đã dần lâm vào tình thế hỗn loạn đến tột cùng.

"Thật không ngờ một kẻ lạc lối trên chính con đường mình đã chọn lại một lần nữa sử dụng thứ sức mạnh này... Thật mỉa mai. Nhưng ít nhất, mình muốn đảm bảo rằng bọn nhỏ vẫn an toàn..."

"Tôi không có nhỏ nhen tới vậy" Reinhard cười một tiếng rồi mở thư ra xem: "Quả nhiên, q·uân đ·ội cũng đã rất mệt mỏi rồi. Bây giờ đất nước lại còn không có vua trị vì nữa, không ra trận là không được nhỉ"

... (đọc tại Qidian-VP.com)

Trừng phạt xong, cô ấy mới chịu mở miệng: "Rồi, chuyện này là sao đây?"

Tất nhiên, cậu cũng như bao người khác, đều sợ hãi trước những thứ mà mình không thể tưởng tượng được. Thế nhưng như thế không có nghĩa là cậu sẽ buông bỏ tất cả để chịu c·hết, đơn giản là vì cậu muốn tiếp tục sống, và cũng là vì cậu tin tưởng vào tiềm năng của nhân loại.

"Vâng"

"Còn về các dân thường, từ lâu rồi mình đã không còn tư cách để bảo vệ họ nữa"

Cùng lúc đó, ở khu dinh thự nhà Anderson. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chỉ hi vọng là cháu có thể làm được gì đó, mặc dù cháu cũng không chắc"

...

Reinhard định lấy điện thoại ra nói chuyện với em gái một chút, nhưng tất nhiên là anh ta sẽ không thể liên lạc được. Dù sao thì bọn quái đó cũng có sở trường là p·há h·oại, đâm ra rất nhiều công trình quan trọng đã không giữ được rồi.

Đứng trầm tư được một lúc thì bên ngoài căn phòng đã vang lên tiếng gõ cửa: "Ngài Patrick, tình báo đã thu thập được rồi"

Nhưng như đã nói trước đó, họ đã không còn sự lựa chọn, chỉ có thể cố gắng phấn đấu bằng cả mạng sống của mình!

Thấy Trần Hoài Nam xuất hiện, Himiko liền lao thẳng tới định cho cậu ta một đấm nhớ đời... Cơ mà nhớ lại tối hôm qua, cô ấy lại quyết định thôi không đấm nữa, thay vào đó là cái dúi tay vào hai bên thùy thái dương khiến cậu ta phải giãy đành đạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người kia vào phòng đặt lá thư lên bàn làm việc rồi lặng lẽ rời đi tựa như một người vô hình, hoàn toàn không cho người ta cảm giác về sự hiện diện nếu như người đó không mở miệng nói chuyện. Đó rõ ràng là một năng lực trời sinh dành cho công việc thu thập tình báo và á·m s·át.

Tất nhiên, lợi thế này vẫn sẽ có những điểm yếu chí tử, dễ thấy nhất đó là rất dễ bị cô lập hoặc bị bỏ lại nếu không chú ý. Một khi chuyện đó xảy ra, người phải bỏ mạng sẽ không chỉ là vị quân nhân... Mà còn là những người dân mà người đó phụ trách bảo vệ.

...

So với việc phải liều mạng giữ từng tấc đất, giờ đây họ đã có thể chiến đấu một cách thoải mái và linh hoạt hơn rất nhiều!

"T- tôi sẽ chuẩn bị áo giáp!"

"...Mà thôi kệ đi"

"Mình phải trở về trước khi bọn quái lại kéo đến t·ấn c·ông"

"Đi ngay bây giờ luôn hả con?"

Cô hầu gái hấp tấp đẩy cửa vào phòng, mặc kệ sự thất lễ của mình mà trao thư tận tay cho Reinhard: "Có đóng dấu hoả tốc ở đây... Thứ lỗi cho tôi thưa ngài"

...

Cảm thấy không an lòng, người đàn ông liền ngồi dậy, nhanh chóng thu dọn lại phòng ốc của mình, đem toàn bộ lượng rác thải đốt hết rồi mới loay hoay đi kiếm thứ mà mình đã cất giữ bấy lâu.

"Đừng có nói như kiểu con sẽ c·hết chứ. Cắm flag là không nên đâu mẹ ạ!" Trần Hoài Nam dở khóc dở cười: "Nếu cảm thấy bọn quái trở nên vượt ngoài khả năng của con thì con sẽ dẫn Himiko về ngay thôi mà, mẹ đừng lo quá"

"Mình băn khoăn không biết có nên tiếp tục quan sát không nhỉ?"

Chính vì thế, cậu tin tưởng vào sự kiên cường của nhân loại. Dù bọn Huyết Giáo kia có cố gắng làm chuyện tày đình đến đâu đi chăng nữa, cậu vẫn tin rằng chúng sẽ không bao giờ quét sạch được sự sống!

Sau khi cô hầu gái rời đi, Reinhard lại nhìn ra ngoài bầu trời, nặng nề trút thêm một tiếng thở dài: "Đất nước này sắp tàn rồi. Không có ai lèo lái thì sớm muộn gì cũng trở thành một miếng bánh ngọt"

Không lâu sau đó, công cuộc mở đường bắt đầu.

"...Lão già đó chu đáo thật. Phải chi ông ta không c·hết sớm thì mình đâu có khổ sở như thế này chứ?"

"Nhờ cô vậy"

Thấy Trần Hoài Nam còn chưa kịp cơm nước xong đã phải vội vàng rời đi, trên gương mặt khắc khổ của bà Hằng không khỏi hiện lên sự lo lắng. Dù vậy, bà vẫn biết con trai mình có chuyện cần phải làm, nên là bà dù có muốn cũng chẳng thể buông lời ngăn cản: "Vậy thì cố gắng lên... Mẹ sẽ đợi mày trở về"

"..."

"Cửa không khoá, để trên bàn đi"

Chuyện này nghe có vẻ khó hơn, nhưng trên thực tế là lại có phần dễ dàng hơn do các bộ cơ giáp đều có tính cơ động cao, ngoài ra thì một số thiết bị chuyên dụng cũng rất thích hợp cho việc vận chuyển... Vì vậy, khả năng tùy cơ ứng biến của họ đã được mở rộng lên không ít.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 206. Thảm hoạ kép