Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 215. Chuẩn bị sân khấu
Sau khi những người cuối cùng được đưa vào bên trong căn hầm, giờ đây cửa cầm đã hoàn toàn bị khoá chặt để hạn chế tối đa sự công phá của bầy Phi Long, cũng như là để các Thể Thăng Hoa đỡ phải bận tâm về an nguy của họ.
Căn hầm này sở hữu thể tích khá là lớn, nếu chịu chen chúc nhau mà sống thì có khi sẽ chứa được cả triệu người cũng nên. Thật may là các quân y đã tiến hành s·ơ t·án trước cả khi nhận được mệnh lệnh, bằng không thì nhất định sẽ có rất nhiều n·gười c·hết chỉ vì giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Lớp cá biệt cũng là những người đang ngồi trong căn hầm tới tâm trạng ủ rũ, nửa ngày trôi qua vẫn chẳng ai chịu mở miệng nói bất kì điều gì. Có lẽ việc chỉ có thể ngồi yên một chỗ chờ đợi kết quả trong sự bất lực như thế này đang làm họ cảm thấy cực kì bực bội và khó chịu.
Nhưng trên tất cả, cái mà họ đang lo nhất hiện tại chính là gia đình của mình... Liệu rằng những người đó có còn sống sót sau đợt t·hiên t·ai này hay không? Dù rằng việc đó trên lí thuyết là khó có thể xảy ra, nhưng họ vẫn buộc phải nuôi hi vọng...
Trong lớp cá biệt, có những người đã s·ơ t·án cho gia đình trước khi ra ngoài chạy nhảy như Trần Hoài Nam và Limia... Cơ mà đối với những du học sinh như Lưu Hiên hay vài bạn khác thì lại không thể. Đó là lí do vì sao họ chỉ có thể nuôi hi vọng rằng gia đình của mình vẫn còn tồn tại.
Lo lắng và bất lực trước hiện thực là cảm xúc chung của tất cả mọi người hiện giờ chứ không riêng gì lớp cá biệt cả. Họ thật sự chỉ hận mình không thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút, phải chi được thế thì họ đâu phải chịu cảnh trốn chui trốn nhũi như thế này?
Xoạch~
Giữa lúc không gian đang tĩnh lặng thì một vết nứt không gian bất chợt mở ra trong căn hầm làm cho tất cả mọi người phải sợ hết cả hồn. Cơ mà khi nhìn thấy một người đàn ông bước ra từ bên trong, từ sợ hãi, họ dần bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Thằng cha này là ai vậy?
Người đàn ông kia liếc ngang qua đám người đông nhắng nhít, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ lớp cá biệt: "Chưa đứa nào c·hết nhỉ? Chán thật. Tôi cứ tưởng kì này sẽ hốt xác được cho mấy đứa cơ"
"...Lâu không gặp rồi nhưng thầy có thể thôi trù dập bọn em được không?"
"Thằng Nam đâu rồi?"
Thầy Phong không hề để tâm đến vẻ mặt bực bội của đám học sinh mà vào thẳng vấn đề chính: "Tôi đang bận chuẩn bị một sân khấu thật hoành tráng, chắc là chốc nữa đương sự sẽ mời nó đến giúp đấy. Cho nên là nó đâu rồi? Hô?"
"Tan tác rồi" Himiko thở dài: "Anh ấy tự làm tự chịu nên cũng chẳng thể trách ai được cả. Sao em lại đi yêu một thằng cha khờ khạo như vậy chứ?"
"Có mà đi hỏi chính bản thân em đi!"
Thầy Phong ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay rời đi vô cùng tiêu sái: "Lát nữa sẽ có người đến giải quyết cho nó thôi, tôi cũng chẳng việc gì phải bận tâm cả. À phải, nếu được thì Himiko nên chuẩn bị cho nó một chiếc mặt nạ đi, nếu không thì... Ha ha"
"Thầy cười kiểu gì vậy?"
"Tùy cách hiểu của em. Tôi đã nói trước đó rồi đúng không? Tôi đang tự mình chuẩn bị một sân khấu thật hoành tráng... Mà sân khấu thì để làm gì nhỉ?"
Himiko: "..."
Mấy người khác trong lớp cá biệt lắng nghe cuộc trò chuyện này với vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng hiểu mô tê gì hết. Cơ mà riêng Himiko thì... Có vẻ như cô ấy hiểu được ý đồ của thầy Phong.
"Biểu diễn"
Himiko đáp lại với một gái gật đầu: "Em hiểu rồi, em sẽ chuẩn bị"
Xoạch~
Vết nứt không gian đóng lại cùng với sự biến mất của thầy Phong, làm không ít người ở đây vốn đã nghi hoặc nay lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn nữa.
Nhưng ít nhất, giờ đây Edgar đã có thể tự tin đứng lên trấn tĩnh mọi người bằng một lời khẳng định: "Tôi không biết những nơi khác trên thế giới sẽ trở nên như thế nào... Cơ mà nếu như thầy ấy đã xuất hiện ở đây thì bầy Phi Long đó sắp tới công chuyện với ổng rồi. Mọi người có thể an tâm nghỉ ngơi được rồi đó"
Mọi người: "..."
Cậu nhóc này lấy đâu ra sự tự tin đó vậy?
...
...
Không lâu sau đó, vết nứt không gian lại lần nữa mở ra giữa căn hầm một cách cực kì đột ngột. Tuy nhiên thì đây đã không phải lần đầu nữa rồi nên mọi người cũng không còn quá bất ngờ trước sự xuất hiện bất ngờ của nó nữa.
Trước con mắt chờ đợi của tất cả mọi người, một hình bóng nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi bước ra từ bên trong, thoạt nhìn trông khá lạ lẫm nhưng nếu nhìn kĩ lại thì một vài người ở đây lại thấy quen quen.
Dung mạo thì vẫn như thế, vậy nhưng rất nhiều đặc điểm nhân dạng bây giờ đã hoàn toàn đổi khác. Cô gái nhỏ đó sở hữu một đôi mắt màu tím chứa đầy tà khí, người mặc một bộ váy đen mun không chút ánh sáng, thậm chí trên lưng còn giắt theo một cây lưỡi hái vô cùng quỷ dị và sắc bén, trông hoàn toàn khác với ấn tượng cũ của tất cả mọi người.
Người này hẳn chính là Lily... Nhưng trong một nhân dạng và khí chất rất khác. Dẫu cho mái tóc màu trắng tinh khiết đặc trưng vẫn còn ở nguyên đó, thế nhưng thứ cảm giác mà cô gái này tạo ra không phải là ôn nhu và dễ gần nữa...
Mà chính là một cảm giác lạnh sống lưng!
"Chị Himiko, tại sao chị lại để anh ấy trở thành như thế này?"
Cô gái nhỏ nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi tiến đến trước mặt Himiko, chất vấn đối phương bằng một đôi mắt trống rỗng: "Chẳng phải chính chị đã hứa là sẽ bảo vệ anh ấy hay sao?"
Himiko: "..."
"Chị biết đấy, em không có lương thiện được như Lily đâu. Ngoài ra, bản thân em cũng không quá tự tin về khả năng kiểm soát cảm xúc của mình" Cô gái kia nói tiếp: "Lỡ như anh ấy thật sự xảy ra chuyện thì người đầu tiên em tìm đến thanh toán sẽ là chị đó. Chị biết rõ hậu quả mà nhỉ?"
"...Lỗi của chị, Lycoris"
"Ừm"
Cô gái khẽ gật đầu rồi quay đi, chậm rãi tiến về phía giường bệnh của Trần Hoài Nam cùng một tầng kết giới bất khả x·âm p·hạm được dựng lên không ai hay biết: "Chị không biện hộ là được rồi. Lỡ như chị nói dối dù chỉ một câu... Rất có thể là em sẽ không thể nhẫn nhịn được đâu"
Himiko trầm mặc.
"Phiền chị chuẩn bị sẵn cho anh ấy một chiếc mặt nạ, lát nữa em sẽ mang anh ấy lên sân khấu biểu diễn cùng với em. Hì, chắc là chị không muốn khoảnh khắc đẹp trai nhất của anh ấy được công chiếu cho toàn thế giới xem đâu nhỉ?"
"Anh ấy... À không, chúng ta sẽ bị làm phiền dữ lắm đó~"
"Ha..."
Himiko khẽ thở dài, sau đó cười khổ: "Chị thật sự không biết đâu mới là bộ mặt thật của em đấy, Lycoris. Em vẫn có thể tươi cười sau khi đã đe doạ lấy mạng chị trắng trợn đến vậy được luôn hả?"
"Fufufu"
Lycoris chỉ đáp lại Himiko bằng một điệu cười kì quái. Cô ấy không nói gì thêm nữa, chỉ đặt tay lên trán Trần Hoài Nam, lặng lẽ làm phép gì đó rồi lại phá không rời đi mà không thèm chào hỏi bất kì ai.
"Ha..."
Himiko nhìn Lycoris rời đi mà gãi gãi đầu: "Mấy người này kì cục thật, mình có biết làm mặt nạ đâu mà mấy người đó cứ hối mình làm thế? Quay trở về nhất định phải phản pháo một phen mới được"
"Himiko, vừa rồi là ai thế?"
Nhìn thấy một Lily phiên bản hắc ám và tà ác vừa rồi, không chỉ riêng lớp cá biệt mà tất cả mọi người ở đây cũng đều nổi hết cả da gà, đồng thời bản năng sinh tồn cũng luôn đặt ở trạng thái báo động cực độ, như thể chỉ cần làm gì đó phật ý cô ấy... Họ sẽ bị g·iết c·hết ngay lập tức vậy.
"Lycoris, một linh hồn khác bên trong cơ thể con bé" Himiko nhún vai: "Và như mấy người thấy rồi đấy, con bé không được thân thiện cho lắm đâu. Cứ hiểu đơn giản là Lily như thế nào, nó liền là ngược lại"
Mọi người: "..."
Những người trong lớp cá biệt, nhất là Lục và Edgar giờ đã hoàn toàn thấu hiểu lí do tại sao hôm đó Trần Hoài Nam lại ăn nói theo kiểu bất lực đến như vậy.
Đúng thế, chỉ riêng việc đứng nhìn hình tượng của Lily bị thay đổi một trăm tám mươi độ như thế thôi cũng đã đủ để doạ c·hết người ta rồi... Đã thế con bé tên Lycoris đó lại còn có chút... Không được bình thường nữa chứ?
Để có thể đối mặt với nhân cách đối nghịch của một thiên thần như Lily... Tâm lí của Trần Hoài Nam buộc phải cứng, cực kì cứng mới có thể chịu đựng được!
"Ha, cứ đụng đến anh ấy là xem như đụng đến nghịch lân của con bé Lycoris, chứ bình thường thì nó cũng không đáng sợ đến thế đâu. Nhiều nhất thì nó cũng chỉ cỡ cỡ tôi thôi, khá chắc là vậy" Himiko buông lời an ủi... Có cũng như không.
Mọi người: "..."
Tán gẫu xong xuôi, Himiko bắt đầu suy nghĩ đến chuyện làm mặt nạ: "Giờ thì phải làm sao đây? Ở đây có ai biết làm mặt nạ hay không? Ừm..."
"..."
"Chắc chắn là không rồi"
Trong trường hợp không làm được, Himiko bắt đầu nghĩ đến những chiếc mặt nạ có sẵn. Nhớ kĩ lại thì... Hình như hôm trước A Thất có thể lại cho anh ấy một chiếc mặt nạ đúng không nhỉ...?
Mặc dù biểu cảm bên trên mặt nạ có hơi sai sai... Nhưng không sao cả, miễn sao không phải gương mặt ahegao là được. Cùng lắm thì có gắng trang điểm sao cho nó đỡ khó coi đi một chút...
Himiko nghĩ tới đây, tự nhiên cảm thấy có hơi lạnh sống lưng: "Từ từ đã, có khi nào nó không phải đồ lưu niệm... Mà là do cô ta đã đoán trước được việc này nên mới cố tình lưu lại nó không nhỉ?"
A Thất biết thuật bói toán mà... Nên chuyện này cũng có thể lắm chứ?
"..."
"Mấy cô gái theo đuổi cái thằng đó không một đứa nào bình thường cả... Kể cả mình. Nhưng kể cả đối thủ có nhiều đến mấy đi chăng nữa, người thắng cuộc sau cùng vẫn là mình thôi"
Lòng thầm nghĩ vậy, Himiko lại khẽ thở dài, sau đó bắt đầu loay hoay với chiếc mặt nạ mà A Thất đã để lại.
Tuy rằng cô ấy là kiểu người não cơ bắp nhưng như thế không có nghĩa là cô ấy không có hoa tay, bằng chứng là kĩ năng may vá của cô ấy rất giỏi, chứng tỏ cô ấy hoàn toàn có thể nắm được những kĩ năng đòi hỏi sự khéo léo là tinh tế nếu chịu train thật miệt mài.
Trừ nấu ăn.