Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Thần Sư

Unknown

Chương 218. Giai điệu nơi tận thế

Chương 218. Giai điệu nơi tận thế


Lúc này, tại khu vực Trung Địa.

Khác với bầy rồng cuồng loạn ở phía Nam, hiện thân cho t·hiên t·ai ở nơi đây thoạt nhìn thì rất đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng quỷ dị và khó đối phó. Đó là một con tàu khổng lồ trôi nổi trên bầu trời, một con tàu cổ đã gần như bị phá hủy hoàn toàn bởi thời gian.

Thiết kế của nó giờ đã trở nên vô cùng xiêu vẹo yếu ớt, cột buồm đã sớm gãy đổ từ lâu, không những thế vô số lớp ván gỗ mục nát kia còn để lộ không ít những lỗ hổng trên thân tàu... Thế nhưng màn đêm bất tận đã che giấu đi tất cả mọi thứ bên trong con tàu khổng lồ, vì vậy... Cũng chả ai có thể biết được huyền cơ gì đang ẩn giấu bên trong đó.

Duy nhất chỉ có xác sống cấp Thăng Hoa là không ngừng xuất hiện từ bên trong, thậm chí thi thoảng còn có cả những sinh vật kì dị mạnh vượt bậc được triệu hoán bởi con tàu không ngừng tàn phá khắp mọi nơi chúng đi qua.

Thế là chỉ trong một đêm, cả thành phố mà người ta đã vất vả cố thủ trong suốt một tuần qua giờ đã không còn hương vị của sự sống. Tất cả chỉ vì đây là địa điểm xấu số bị con tàu tai ương neo đậu, đồng thời dùng làm sào huyệt để không ngừng bành trướng lãnh thổ.

Tất nhiên, các Thể Thăng Hoa của Trung Địa sẽ không để mặc cho nó muốn làm gì thì làm. Cũng giống như những nơi khác trên thế giới, họ đã liên hợp với nhau để tiến hành công phá con tàu ma trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn...

Tuy vậy, mặc dù đã rất nỗ lực nhưng đến tận bây giờ họ vẫn còn chưa chạm được đến con tàu chứ đừng nói gì tới chuyện công phá được nó.

Con tàu đã triệu hồi ra rất nhiều xác sống và kỵ sĩ xương cấp độ Thăng Hoa. Có thể chúng yếu hơn Thể Thăng Hoa bình thường một chút, nhưng bù lại, quy mô số lượng của chúng thì lại đông đến lố bịch...

Đó là còn chưa nói tới những sinh vật kì dị còn khó đối phó hơn cả lũ không não này.

Trận chiến càng lúc càng trở nên khó khăn hơn khi con tàu vẫn không ngừng việc triệu hồi quái vật, trong khi các Thể Thăng Hoa thì sức lực có hạn. Nếu cứ tiếp tục giữ cái đà này, có lẽ việc họ bại trận chỉ là chuyện sớm muộn!

Họ đang cần một sự đột biến!

Giữa lúc đó, từ bên trong Đào Hoa Sơn lừng danh của khu vực Trung Địa thấp thoáng có một Đạo Nhân râu tóc bạc phơ cưỡi kiếm đi ra, ngoài mặt lẫn trong lòng đều trĩu nặng: "Huyết Nguyệt lần này khó đối phó đến bất thường... Ha, có lẽ một thời loạn thế nữa lại đến rồi"

Đạo Nhân vừa vuốt râu vừa không ngừng cất tiếng thở dài, lặng lẽ đạp phi kiếm bay thẳng đến khu vực nơi con tàu ma đang đánh chiếm. Ở đó, lão nhìn thấy rất nhiều Thể Thăng Hoa đang bị chúng dồn ép, tình hình trông rất là không lạc quan.

"Để lão già này cống hiến chút sức mọn cuối cùng cho các vị đi"

Lão già khẽ cất giọng, thanh âm bình đạm nhưng lại lan toả đến mọi ngóc ngách. Các Thể Thăng Hoa đang chiến đấu khi nghe thấy thanh âm này đều lộ vẻ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại tỏ ra sợ hãi: "Người đừng vội tham chiến!"

"Ta buộc phải làm vậy. Các vị thậm chí còn không chạm đến nổi con tàu" Đạo Nhân nhẹ nhàng cười nói: "Nếu lão đoán không lầm thì bên trong con tàu này là một Triệu Hồi Sư hoặc là Chiêu Hồn Sư gì đấy... Chỉ cần g·iết được nó, con tàu liền sẽ sụp đổ. Tóm lại là việc đó cứ giao cho ta"

"Không được, kể cả đó có là ngài thì..." Một Thể Thăng Hoa ra sức ngăn cản: "Ngài là Tiên Nhân cuối cùng trên thế giới, ngài tuyệt đối không được hi sinh! Việc đó phải để chúng tôi làm mới đúng!"

"Nói cái gì vậy... Lão đây mấy nghìn năm tuổi đời rồi, già khú đế rồi, cũng chẳng còn gì để mất nữa. Ngược lại là các vị, các vị chưa quá trăm tuổi, gia đình vẫn còn nguyên vẹn thì hi sinh làm gì?" Đạo Nhân phì cười, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ chua sót.

Đoạn, lão thu thanh kiếm dưới chân trở về lòng bàn tay, tư thái ung dung chậm rãi nói tiếp: "Tiên Nhân cái gì chứ... Suy cho cùng cũng chỉ là một lũ s·ợ c·hết cố tình chống lại quy luật của tạo hoá, đợi đến khi có được sự trường sinh rồi thì lại bắt đầu hối hận vì đủ thứ chuyện trên đời... Dù có muốn c·hết cũng không thể c·hết một cách dễ dàng giống như người bình thường"

"Cái đạo thống mang tên "Tiên Đạo" này tốt nhất vẫn là nên dẹp đi"

"Đừng! Xin người đừng làm vậy!"

"..."

Ngay lúc đang định xông vào liều mạng với con tàu thì động tác của Đạo Nhân đột nhiên dừng lại, đôi mắt đục ngầu già nua dường như vừa lấy lại một chút ánh sáng: "Tiếng đàn này là...?"

"Thật quen thuộc..."

Không chỉ riêng lão Đạo Nhân mà những Thể Thăng Hoa khác ở đây cũng nghe được tiếng đàn kia... Hay nói đúng hơn là tất cả mọi người trên thế giới đều nghe được nó với cùng một âm lượng, bất kể khoảng cách địa lí có như thế nào.

Vì lẽ đó, ta có thể dễ dàng suy luận được tiếng đàn đó hoàn không phải tiếng đàn phát ra từ những nhạc cụ thông thường!

"Quen thuộc... Ý ngài là...?"

"Ừ, đã quá lâu rồi, ta mới được chứng kiến ngài ấy biểu diễn thêm một lần nữa" Lão Đạo Nhân khẽ mỉm cười, nơi đáy mắt như ánh lên vẻ hoài niệm: "Huyết Diệt Tà Thần... Vị Thần Linh duy nhất có thể sử dụng nhạc cụ để tàn sát Chư Thần"

Là một người đã sống đến vài nghìn năm, lẽ dĩ nhiên khi lão Đạo Nhân hiện đang sở hữu những tri thức mà vô số các học giả trên thế giới thèm khát đến tột cùng, bởi vì ông lão già nua này là một trong số ít những cá nhân đã tồn tại qua Kỷ Tăm Tối tuyệt vọng và bí ẩn kia.

Đó là một thời kỳ mà Thần Linh hoàn toàn tồn tại chứ chẳng phải một thế giới hoà bình nhưng khô cạn linh lực như bây giờ...

Dù mang trong mình những tri thức đó, lão Đạo Nhân của Đào Hoa Sơn vẫn chưa từng hé răng nửa lời về quá khứ, bất kể người ta có cung phụng ông ấy đến đâu... Ngược lại, ông ấy còn đuổi tất cả mọi người đi để có thể sống một cách ẩn dật.

Không một ai có thể ép buộc ông ấy vì nhiều lí do khác nhau... Nhưng chủ yếu nhất vẫn là vì họ không mạnh bằng ông ấy. Mặc kệ có nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì cũng sẽ vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối!

"Huyết Diệt Tà Thần?"

Các Thể Thăng Hoa nhìn nhau, trông họ có vẻ không hiểu mô tê gì cả. Cả đời họ chưa từng nghe qua danh hào này bao giờ, mặc dù từ biểu hiện của lão nhân cho thấy vị Thần đó có lẽ đã từng rất nổi danh trong thời đại đen tối kia.

"Ừm... Thủ pháp khá giống nhưng về bản chất lại có phần khang khác. Chắc hẳn là hậu nhân kế thừa chứ chẳng phải vị Thần đó đâu..." Lão Đạo Nhân lại khẽ thở dài: "Cái người đó hoàn toàn chẳng có lí do gì để nhúng tay vào chuyện này cả"

"Thế bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Thưa Đại Tiên?"

"Cứ chờ đi, một khi tiếng đàn này vang lên thì chỉ có hai kết cục. Một là Hủy Diệt, hai là Tái Sinh, không can thiệp được đâu"

Các Thể Thăng Hoa lại nhìn nhau, trong lòng vẫn chẳng hiểu gì cả nhưng họ lại rất hợp tác, ngoan ngoãn chờ đợi bên cạnh lão Đạo Nhân.

...

...

Cùng lúc đó, ở lục địa phía Bắc.

Với hình thái t·hiên t·ai là Băng Ma Thú xâm lược từ hư không, kể cả khi người dân đã quen với cái lạnh khủng kh·iếp, thế nhưng bọn này vẫn cứ là một lũ đáng gờm.

Nhìn chung thì nếu đem so với những nơi khác trên thế giới, có lẽ quái vật ở lục địa phía bắc sẽ dễ đối phó hơn một chút xíu. Bù lại, cái lạnh nguyên thủy ở nơi này vẫn kiềm hãm đi không ít sức chiến đấu của các Thể Thăng Hoa, nhất là khi đối phương sở hữu khả năng khánh lạnh mạnh mẽ hơn hẳn, đồng thời còn có thể lợi dụng chính cái lạnh đó làm sức mạnh.

Đó là điều mà không mấy Thể Thăng Hoa có thể làm được... Thế nhưng Băng Ma Thú thì lại làm được.

Giữa những cơn gió tuyết rít gào, một số ít người thính tạ đã bắt đầu nghe được những âm thanh lạ trộn lẫn vào trong tiếng gió. Dường như ngay khi âm thanh kia xuất hiện thì những cơn gió hung dữ đã bị nó thuần hoá, trở nên mềm mại và nhẹ nhàng đi không ít lần.

"Quái lạ, đây là quyền năng thao túng tự nhiên sao? Có thể làm đến mức này thì Thể Thăng Hoa vẫn chưa đủ trình..."

"Hay là có cao thủ ẩn thế nào đó thấy thế giới lâm nguy nên đã ra mặt rồi?"

"Không quan trọng, cứ lo việc của mình trước đi đã! Bọn chúng lại tới đấy!"

Là một phần trong số các Thể Thăng Hoa đang chiến đấu với Băng Ma Thú, Lucius nhìn sâu vào cánh cổng hư không nơi một hình bóng khổng lồ đang ngự trị... Tức thì, trong lòng vị vua trẻ đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề.

"Chỉ mong những gì họ vừa suy đoán là sự thật đi... Chứ với tình hình hiện tại, chỉ cần thứ kia không c·hết thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ kết thúc"

...

...

Phía Đông - Lục địa tan vỡ.

Theo như những ghi chép cổ thì năm xưa lục địa phía Đông đã từng là một khối thống nhất giống như những lục địa khác trên thế giới. Tuy nhiên, đã từng có một thảm hoạ nào đó xảy ra khiến cho lục địa vốn là một khối trở nên tan tác thành trăm nghìn mảnh nhỏ trôi dạt trên biển cả...

Theo thời gian, chúng lại kiên cường bám trụ trên biển cả vô tận, nơi những mảnh vỡ lớn sẽ phát triển trở thành một thế lực tựa như chư hầu của mẫu quốc - cũng đồng thời là phần đất sở hữu diện tích lớn nhất sau khi lục địa cũ tan vỡ. Còn những mảnh nhỏ thì sẽ tách trở thành những hòn đảo, tồn tại như là những thành phố nhỏ trên mặt biển.

Chính vì sự thiếu liên kết của lục địa phía Đông mà bọn họ đã gần như bất lực trước kẻ xâm lược mang tên Huyết Nguyệt. Ở thời điểm hiện tại, hầu hết các đảo nhỏ đều đã ở trạng thái thất thủ, mà những vương quốc quản lí cũng không thể chi viện được do dự quấy phá của hình thức t·hiên t·ai đặc biệt: Thủy Quái.

Thủy Quái ẩn nhẫn sâu trong biển lớn, Thủy Quái tập hợp rồi đổ bộ vào bờ. Đủ loại hình thức xâm lược và c·hiến t·ranh do chúng bày ra khiến cho người dân lẫn chính quyền ở đây thực sự cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và bất lực.

Thế những giữa chừng, một âm thanh lạ đã vang lên trong hư không. Âm thanh đó nhẹ nhàng và mượt mà, giai điệu cũng không quá phức tạp nhưng lại đủ để đánh thẳng vào trái tim, khiến cho ngay cả các Thể Thăng Hoa cao quý dù đang chiến đấu nhưng cũng phải chệch mất một nhịp.

"Thật hay... A?"

Trước con mắt kinh ngạc của các Thể Thăng Hoa, lũ quái vật nguyên bản hiếu chiến và tàn bạo đột nhiên tỏ ra sợ hãi. Chúng vứt hết v·ũ k·hí, cuống cuồng đạp lên thi hài đồng đội mà trốn về biển cả, chẳng hiểu lí do vì sao.

Cảnh tượng quá đỗi bất ngờ này đã khiến cho rất nhiều Thể Thăng Hoa sững sờ, không nhịn được mà nhìn nhau: "Rồi ta phải làm gì bây giờ?"

"..."

"Chiếm lại các đảo! Mau đưa toàn bộ dân thường còn sống đến nơi an toàn!"

...

...

Lục Địa phía tây, nhà Anderson.

Khi các chiến lực tối cao của vương quốc phải xuất trận để có thể bảo vệ người dân, kì lạ thay là chỉ có mỗi khu lãnh địa nhà Anderson là không bị Huyết Nguyệt xâm lược dù chỉ một con quái.

Hết thảy mọi thứ cho đến giờ vẫn còn nguyên vẹn và không bị tàn phá, làm mọi người trong lãnh địa vừa vui mừng, lại vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lắng nghe tiếng nhạc du dương vang vọng bên tai mình, Patrick khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn màu máu: "Sau vụ này chắc là sẽ loạn lắm đây... Nhưng thôi cứ kệ đi"

"Thời cơ đã sắp sửa chín muồi"

Chương 218. Giai điệu nơi tận thế