Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Thần Sư
Unknown
Chương 223. Bệnh lạ
Đến sáng ngày hôm sau.
Trên chiếc giường nhỏ chật chội, Lily thật chậm rãi mở mắt. Và cũng như thường lệ, thứ đầu tiên đập vào mắt cô bé vẫn là bộ ngực hùng vĩ mà cô bé vẫn hằng ghen tị.
Cảm thấy nó có hơi chướng mắt, Lily liền quay sang bên khác, lập tức liền đập mặt vào lồng ngực săn chắc của Trần Hoài Nam, người lúc này vẫn còn ngủ ngon lành sau chuỗi ngày dài gian khổ đến cùng cực.
"..."
"Phải chăng... Mình đang ở trên Thiên Đường? Nếu vậy thì mình làm chuyện lớn gan hơn một chút cũng có sao đâu ha?"
Tựa như sung sướng đến phát rồ, Lily nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ thò tay đến nơi trọng địa của Trần Hoài Nam, đồng thời bên khoé miệng cô bé dường như xuất hiện một thứ chất lỏng trong suốt: "Mình nghe nói con trai vào mỗi buổi sáng thường tỏ ra vô cùng sung mãn... Chẳng biết là có thật hay không..."
Lily vốn đã muốn làm chuyện còn lớn gan hơn thế nữa... Cơ mà giữa chừng thì lí trí đã kịp thời kéo cô bé quay trở lại trước khi mọi chuyện đi quá xa: "Không được, mình muốn lần đầu phải diễn ra thật hoàn hảo... Theo kịch bản mà mình mong muốn nhất"
Giống như Himiko, Lily cũng cảm thấy mình thật tham lam, thậm chí là còn tham lam hơn cả bà chị nhà mình.
Ít nhất thì khi kế hoạch xảy ra biến số, Himiko đã sẵn sàng buông bỏ mộng tưởng xa vời để hoàn thành mong ước nhỏ nhoi... Nhưng còn Lily thì không muốn như vậy. Cô bé muốn mọi chuyện phải diễn ra một cách thật hoàn hảo theo đúng kịch bản mà cô ấy định sẵn từ trước.
Có thể nói chỉ riêng trong chuyện tình cảm, nhất là về một thứ tối quan trọng như trinh tiết và lần đầu... Cô bé lại đang tỏ ra mình là một người rất cầu toàn, thậm chí nếu không muốn nói là bị ám ảnh nặng nề bởi sự hoàn hảo.
"Kịch bản thế nào cơ?"
Giữa lúc Lily đã cố giữ cho tâm hồn mình trở nên thanh tịnh thì thanh âm của Himiko đột ngột vang lên bên tai, làm cô bé không nhịn được giật mình, cười khan: "Chào buổi sáng, chị Himiko"
"Chào buổi sáng" Himiko trả lời, rồi lại hỏi Lily với bộ mặt lạnh ngắt: "Rồi, kịch bản đó rốt cục là như thế nào?"
"..."
Lily mím môi, hai tay vỗ mặt một cái rồi mới đáp lại: "Em sẽ nói cho chị nghe, với điều kiện là không được phép cười nhạo em, cũng như không được để anh ấy biết!"
"Ừ, tất nhiên"
Lily đỏ mặt lên, ngồi dậy kéo tay Himiko ra khỏi phòng. Đợi đến lúc cả hai đã đi đủ xa để không sợ bị Trần Hoài Nam nghe thấy, cô bé mới ngượng ngùng nhón chân lên, thấp giọng thì thầm vào tai Himiko thứ "kịch bản" lí tưởng của mình.
"Grrrrrrrrr~...."
Himiko nghe xong kịch bản của Lily mà thấy tỉnh cả ngủ, thậm chí là còn có chút rùng mình trước đầu óc đen tối của cô bé.
Cuối cùng, sau một lúc tự trấn tĩnh, Himiko khẽ vỗ vai Lily, một mặt ngữ trọng thâm trường khuyên nhủ: "Đừng để bất kì ai biết về cái bộ mặt thích bị người mình yêu n·gược đ·ãi này của em... Kể cả chính anh ấy ở thời điểm hiện tại. Coi như là anh ấy có chiều chuộng em hết nấc đi, chị vẫn không nghĩ rằng anh ấy sẽ chấp nhận chiều theo ý em ở khoản này đâu"
"Nó kì cục đến thế sao chị?"
"Cái đấy đã không còn là kì cục nữa rồi... Mà là biến thái, em có hiểu không? Ngay cả một đứa đã từng bị anh ấy chê là d·â·m đãng như chị còn không dám nghĩ tới mấy chuyện đó nữa..." Himiko khổ não ra mặt: "Chị thật sự không biết em học hư mấy cái này ở đâu đấy"
"Internet ạ"
"...Quả nhiên là Internet, giờ nó đã đủ sức để tha hoá một đứa đã từng là hình mẫu cho sự thuần khiết như em sao?" Himiko vừa thều thào vừa trưng ra bộ mặt không biết đang khóc hay đang cười.
"Thì người ta có câu "c·hết như một vị anh hùng hoặc là sống đủ lâu để trở thành kẻ phản diện" mà chị... Em cũng đâu thể ngây thơ thuần khiết mãi được! Em cũng phải lớn lên chứ!"
"Lớn lên theo cái kiểu này thì..." Himiko ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Ừm, có lẽ chị hoàn toàn hiểu được cảm xúc của anh ấy khi đó rồi... Vừa tội lỗi lại vừa tuyệt vọng"
Lily phồng má.
"Thôi, chị đi luyện kiếm đây, nói chuyện với em cảm giác đau tim quá"
"Em chỉ muốn thử thôi mà... Đâu ai biết liệu em có phải là M thật hay không? Chị cứ làm quá lên thôi! Hừm hừm~!"
"Riêng cái việc em dám nghĩ đến những chuyện đó đã đủ sáng sợ rồi. Chỉ hi vọng là nó sẽ không bao giờ trở thành sự thật"
Thế là Himiko đã dành cả buổi sáng để luyện kiếm ngoài sân như những ngày bình thường, còn Lily thì ở trong bếp vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Cơ mà có một điều kì lạ là đã dù gần mười giờ đến nơi rồi nhưng Trần Hoài Nam vẫn chưa chịu tỉnh dậy. Với một kẻ có thói quen thức khuya dậy sớm như cậu ta mà nói, việc cậu ta ngủ nướng đến tận trưa thật sự khá là bất thường, kể cả khi cậu ta có đang rất mệt đi chăng nữa...
Ban đầu, cả hai nữ cũng nghĩ y như vậy, có lẽ do cậu ta đang mệt quá nên muốn chây lười một phen cho thoả thích mà thôi... Nhưng mà nếu cứ để mặc như vậy thì cơm canh sẽ nguội hết mất.
"Anh ơi! Mau dậy ăn cơm!"
"..."
Không thấy trả lời.
Himiko và Lily nhìn nhau, trong lòng tự nhiên có dự cảm không tốt. Hai người đã cùng nhau lên lầu để xem thử Trần Hoài Nam rốt cục đang bị gì, thế nhưng bất kể Lily có kiểm tra bao nhiêu lần... Kết quả cho ra vẫn chỉ đơn giản là cậu ta đang ngủ.
Đúng, chỉ có thế thôi.
"Anh, mau dậy ăn cơm đi rồi hãy ngủ tiếp. Bỏ bữa sẽ có hại cho sức khoẻ lắm đó" Lily ngọt ngào khuyên nhủ.
Trần Hoài Nam vẫn không chịu phản ứng.
"Anh, anh không ăn cơm là em sẽ giận đó"
Trần Hoài Nam vẫn nằm im như pho tượng.
"Anh..."
Lily khẽ thở dài. Đây đã là lần thứ ba rồi nên cô bé quyết định mình phải làm điều gì đó thật ấn tượng, hoặc ít nhất là đủ ấn tượng để làm cậu ta tỉnh lại: "Anh mà còn không chịu dậy á nha... Vậy thì em sẽ..."
Nói đến đây, Lily liền ghé sát vào tai cậu ta, tuy có hơi xấu hổ nhưng vẫn cố nhấn nhá từng chữ một một cách vô cùng yểu điệu thục nữ: "Ăn-anh-đó"
"..."
"A, chịu tỉnh rồi"
Trần Hoài Nam quả thật đã mở mắt, tuy vậy biểu cảm lại đơ như cây cơ. Cậu ta cứ liếc nhìn Lily một hồi lâu rồi truyền âm: "Tại sao con người ta lại phải thở em nhỉ?"
Lily trừng to mắt: "???"
Truyền... Truyền âm? Lại còn hỏi kiểu như thế nữa? Cái người này đang bị sao vậy?!
"Thở? Không phải là để sống sao anh? Mà quan trọng hơn là sao anh không mở miệng nói chuyện mà lại dùng truyền âm?" Lily nghi hoặc hỏi.
"Vì nói chuyện sẽ rất tốn năng lượng"
Lily: "..."
"Thằng cha này bị sao vậy em?" Himiko bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút kì lạ liền không nhịn được hỏi.
"Anh ấy..." Lily một mặt xoắn suýt, không biết phải giải thích làm sao cho phải: "Bị mắc bệnh u·ng t·hư lười cấp tính"
"Cái bệnh quái gì nghe lạ vậy?" Himiko mộng bức ra mặt.
"Em không biết nữa, nhưng trước mắt thì ngay cả thở anh ấy cũng lười làm. Mình phải làm sao đây chị? Có khi nào anh ấy thấy việc sống tốn năng lượng quá nên cố tình ngừng thở hay không?" Lily bắt đầu để lộ phần nội tâm hoảng loạn của mình.
"Cả thở cũng lười á!?"
Lily cuống quýt gật đầu.
Himiko: "..."
Cái thằng cha này...
Rõ ràng mới đêm qua ổng còn tỏ ra mình là một ông chồng dịu dàng làm cô ấy vui sướng muốn c·hết... Ấy vậy mà bây giờ đùng một cái tên này lại tự biến mình thành chúa tể sâu lười rồi?
Ơ không, nói sâu lười thì nhiều khi còn xúc phạm loài sâu ấy chứ... Ít nhất thì loài sâu sẽ không có bỏ bữa cơm để lười...
Tên này giờ còn tệ hơn cả sâu lười!
Ai đời lại lười đến mức không muốn hít thở cơ chứ?! Vừa phải thôi nhé!
"Anh, có phải tụi em đã làm gì có lỗi với anh hay không? Anh cứ nói thẳng ra đi, tụi em nhất định sẽ sửa đổi mà!"
Lily vừa khóc lóc vừa túm cổ áo cậu ta lay qua lay lại, còn cậu ta thì cũng lắc tới lắc lui mềm oặt như sợi bún. Cứ như vậy được một lúc, cậu ta dường như cũng hết chịu nổi liền truyền âm đáp lại: "Không có đâu, và cũng đừng bắt anh phải giao tiếp nữa, tốn năng lượng lắm em"
"Thế thì anh phải ăn uống rồi đi vệ sinh kiểu gì đây? Em không biến thái đến mức vui vẻ thu dọn tất cả cho anh đâu!"
Trần Hoài Nam: "..."
Himiko: "..."
Riêng Himiko, nghe xong câu này cô ấy đột nhiên có cảm giác Deja Vu.
"Anh sẽ tự đi, giờ thì để anh ngủ đã"
Trần Hoài Nam chỉ truyền âm như vậy rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ ngon lành.
"Anh! Đừng có ngủ nữa mà! Giờ Internet không có, không có anh chơi đùa cùng thì chán lắm! Hơn nữa, cha mẹ lo cho anh lắm đó, ít nhất anh cũng phải về thăm họ chứ!"
Trần Hoài Nam: "ZzzzzzzzZ"
Himiko vuốt trán, khoé miệng giật một cái: "Vụ này coi bộ nghiêm trọng à nha..."
"..."
"Em quyết định rồi"
"Hửm? Gì nữa?"
"Chị Himiko, nhờ chị canh chừng giúp em" Lily mặt đầy quyết tâm nói ra: "Em nhất định phải điều tra cho được nguyên nhân đằng sau căn bệnh u·ng t·hư lười đáng sợ này! Em tin là bên trong thế giới kí ức của anh ấy nhất định sẽ có manh mối gì đó! Đợi em nha!"
"Ờ... Cố lên em nhé"
Sao con bé gấp gáp vậy nhỉ? Bộ không có thằng cha này chơi chung khiến nó thấy cô đơn đến vậy à?
Vậy còn người chị này thì sao? Nó chê ư?
Tự nhiên Himiko cảm thấy buồn bực.
Cơ mà đến lúc này thì Lily đã thành công đưa ý thức của bản thân tiến vào bên trong thế giới kí ức của Trần Hoài Nam, từ đó chính thức bắt đầu công cuộc điều tra ngọn nguồn đằng sau căn bệnh quái ác mang tên u·ng t·hư lười này.
Không lâu sau đó, Lily tỉnh dậy, còn Himiko thì vẫn ở đó kiên nhẫn ngồi đợi.
Thấy Lily tỉnh lại với một biểu cảm tỏ ra cực kì thất vọng, Himiko liền hỏi: "Không thu được thông tin gì hữu ích hả em?"
"Không phải, thật ra thì em biết hết rồi" Lily khẽ lắc đầu rồi thở dài: "Mình xuống dưới nhà ăn cơm thôi chị, chuyện cơm nước của ảnh lát nữa ta hãy tính sau, để lâu quá thì chúng sẽ nguội hết mất"
Himiko: "..."
Con bé có vẻ đang lảng tránh vấn đề này nên cô ấy cũng không định hỏi nhiều.
Cùng nhau xuống dưới nhà ăn cơm, khi cả hai vừa đi qua đoạn cầu thang thì Lily đột nhiên mở miệng với một aura đen kịt, làm Himiko lạnh hết cả sống lưng: "Anh ấy có vẻ rất thân thiết với A Thất, chị nhỉ?"
Himiko: "..."
"Hai người đó có vẻ sẽ không tiến xa nữa nên đừng làm gì liều lĩnh em ạ"
"Kể cả khi cô ấy đã tỏ tình rồi?" Lily hỏi ngược lại.
Himiko: "..."
Có chuyện đó nữa ư? Quả nhiên là cái thằng cha đó có giấu diếm cô ấy!
"Bảo sao em cứ ngửi thấy mùi gái lạ trên người anh ấy. Lần sau em nhất định sẽ không bỏ qua chi tiết này nữa. Hừ!"